Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 100: Mang thai năm tháng




Nhìn thấy hành động đó, Uyển Như không phản ứng gì, nhưng Tiếu Đường ở bên cạnh lại thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên, đáng tiếc nàng đứng sau lưng nữ quân, Miêu nữ lại ở ngay bên cạnh, hoàn toàn không kịp ngăn lại.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Nàng chỉ đành trơ mắt nhìn người kia vỗ xuống, trong lòng phát điên vô cùng: Sao có thể vỗ bả vai người đang mang thai?! Đây là cấm kỵ đấy! Rốt cuộc tiểu cô nương kia đang làm gì thế, đây là đưa quà hay đang hãm hại người?!

Thứ nhất, chuyện xưa nói “người có ba vị trí dễ bị ảnh hưởng đến thần kinh”, một thì ở trên đầu, hai còn lại thì ở trên vai, đột nhiên bị đập bả vai rất có thể sẽ sợ tới mức nguyên thần bất ổn, lúc này Uyển Như vốn đã quý báu không chịu nổi sợ hãi.

Thứ hai, huyệt Kiên Tỉnh nằm ở chỗ lõm vùng trên vai, dùng cho chữa trị khó sinh, huyệt vị thúc sản (thúc cho sinh nhanh), không tới lúc quan trọng không thể tùy tiện đập vào, sợ hỏng thai.

Thật may cú vỗ kia là đầu vai nơi gần cánh tay, hơn nữa động tác chậm mà nhẹ, mặc dù phạm vào kiêng kị nhưng không có gì đáng ngại, Tiếu Đường chỉ đành đè xuống bất mãn trong lòng.

Đồng thời âm thầm tính toán nhất định phải nói việc này cho lang quân, cần sắp xếp hai lão bộc lâu năm được quận chúa đưa theo hầu nữ quân mới được, tối thiểu gặp phải người không hợp quy củ hoặc phạm vào chuyện kiêng kị thì người có kinh nghiệm phong phú như các bà ấy mới có thể phát hiện vấn đề tiện đà có thể diện lên tiếng quát bảo ngưng lại.

Đồng thời lúc đó, Tiếu Dương nói đến chuyện “muốn giàu phải sửa đường trước” với tộc nhân khác, tất cả mọi người đi đường của chính mình, đường này có bao nhiêu khó đi ai cũng biết nhưng lại không thể không đi.

Kim Xỉ muốn ngựa Kiến Xương, than đá, trà v.v.. của Ô Man; Tiếu Dương muốn vải tơ bông mảnh như lông ngỗng của Kim Xỉ cho con dùng; Miêu Man muốn dùng thảo dược và tấm thêu, vải batik đổi lấy đồ dùng tinh xảo dùng cho cuộc sống; bộ lạc bên cạnh yêu thích muối nhỏ, đường mía của người Hán. Còn có người muốn buôn vàng, đá quý, đá hổ phách v.v.. thừa thải của Kim Xỉ đến trung nguyên... (Batik là một tấm vải truyền thống được tạo ra bằng kỹ thuật nhuộm sáp và in các hoa văn bằng phương pháp thủ công truyền thống. Theo wikipedia)

Sản vật nhà người ta phong phú đáng giá trao đổi, vốn có thể dùng số lượng nhiều đồ chơi không đáng tiền của nhà mình đến trao đổi đồ vật cần thiết, lại bởi vì đường xá không tiện vận chuyển buôn bán nên tổn thất năm sáu phần, ai không đau lòng? Ý nghĩa là, nhất định phải làm đường càng rộng càng bằng phẳng.

“Chỗ các người nuôi voi, lúc sửa đường dùng cho vận chuyển đồ nặng thì rất tốt, kéo máy kéo ép đường giảm bớt nhân lực rất nhiều.” Tiếu Dương nói với nam tử Kim Xỉ như thế, lập tức đánh chủ ý tới bộ lạc cường tráng nhất cũng có “sức lao động” nhất.

“Ý của ngài là?” Nam tử Kim Xỉ âm thầm suy đoán ý của Tiếu Dương, nói thế là muốn bản thân ra sức lực lớn?

“Cùng tiến hành song song, dùng hai đầu của chúng ta làm điểm khởi đầu để xây đường, cùng nhau hướng đến chính giữa.” Tiếu Dương vừa dứt lời lại nhìn về phía bộ lạc khác: “Liên lạc người”, “Mọi người thì có thể sửa chữa con đường quanh nhà mình, đồng tâm hiệp lực cuối cùng cũng vì một ngày thông nhau. Cũng không thể luôn đi trên đường hẹp quanh co được, đúng không?”

Khi nói chuyện, hắn lại lấy bản đồ khu vực ra khoa tay múa chân chỉ đường mọi người đã từng đi, nói là còn cần khảo sát một phen, xem có thể xây dựng đường bằng phẳng rộng tám mét hay không, có lẽ có ít địa phương cần thay đổi tuyến đường, nhưng dù sao đường này cũng mọi người đi dẫm đạp lâu nay mới hình thành, nên sẽ không lệch bao nhiêu.

“Sửa đường cũng không phải là không thể được, nhưng tại sao bên ta phải phí công cố sức đi làm? Chuyện này là triều đình đưa ra.” Mặc dù nam tử Kim Xỉ biết rõ sửa đường là chuyện có lợi cho bản thân, lại bày ra dáng vẻ không đồng ý.

“Triều đình không có khả năng quan tâm tất cả mọi chuyện, chúng ta cũng có thể chia sẻ với kim thượng.” Đầu tiên là Tiếu Dương đàng hoàng nói một lần, rồi sau đó mới cười nói: “Cũng sẽ không để cho người ra sức không công, mọi người có thể thảo luận cùng tộc nhân xem việc này có được hay không, rồi sau đó, chúng ta lại trao đổi tiếp —— các người cần gì, ta có thể đưa ra cái đó.”

Lời nói không sai, tạm thời không có cách nào khác nói sâu hơn, vốn cũng chỉ là tiếp xúc bước đầu mà thôi.

Rồi sau đó, Tiếu Dương mở tiệc khoản đãi khách nhân, sau khi tiếp tục nói chuyện với nhau trong tiệc rượu gã mơ hồ dự đoán rồi sinh ra tò mò về kỹ thuật làm kẹo hình thú, ép đường mía của những người Hán mà bọn họ không biết, khu Tây Nam Di rất nhiều người ăn cũng chỉ là mật ong, người Lô Lộc thèm thuồng nhất chính là “Kim Ba Ngọc Lộ”.

Phương pháp Kim Xỉ muốn, là phương pháp làm thế nào để hạt muối càng nhỏ càng trắng hơn lúc nấu muối, bọn họ cũng sẽ nấu muối, lại không có phương pháp để làm.

Công nghệ chế muối không phải là không thể nói được, lại cần phải có trao đổi lợi ích đầy đủ.

Thật ra, Tiếu Dương cũng không ngại người bên kia cũng chế tạo ra muối nhỏ, kiếm tiền cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn chỉ là đạt được mục đích trong quá trình nhân tiện thu hoạch mà thôi.

Quý tộc thế gia có chút nội tình bên trong nào sẽ tranh lợi cùng dân trong thời gian dài? Cho dù trong lòng muốn như vậy cũng không dám làm như thế, không sợ bị buộc tội sao? Không sợ bị người đâm sau lưng sao?

Nếu không phải ở đất Man Di cần tự lực cánh sinh, buôn bán muối cũng phải chịu bị triều đình khống chế đấy!

Hơn nữa, Côn Lĩnh cách bộ lạc Kim Xỉ rất xa, khu Tây Nam có hai nơi sản xuất ra muối nhỏ cũng không sao cả, còn nữa, không buôn bán muối còn có rượu, sau rượu còn có thể làm xà phòng, thậm chí, chỉ cần mở ngân hàng tư nhân cũng đủ chi phí sinh hoạt rồi.

Về phần công nghệ đường mía và phương pháp chế rượu, có trao đổi lợi ích đầy đủ tất nhiên cũng có thể nói ra, Tiếu Dương vững tin Uyển Như sẽ không chỉ biết được một phương pháp chế rượu này.

Lúc tính toán cách buôn bán, hắn nghĩ đến ở bên kia thê tử và Miêu nữ ngồi chung cùng ăn, rất vất vả mới nhịn đến lúc tiệc rượu tan, sau khi tiễn bước khách Tiếu Dương lập tức trở về nhà gỗ nhỏ của mình nhìn thê tử.

“Ngọc Ân muốn phương pháp chế muối, Bảng Tây kia ngược lại rất đáng yêu, cho nàng ấy một hộp kẹo hình thú đã mừng như được đồ quý vậy.” Uyển Như không hề biết truyền thuyết Miêu nữ, lại càng không biết tâm trạng lo lắng của phu quân, còn cười nói: “Còn chúc thiếp nữa, nhưng chỉ vỗ nhẹ thoáng một cái lên vai, không biết là có ý gì?”

Vừa nói ra, trong lòng Tiếu Dương căng thẳng, đến hô hấp cũng dừng lại, hận không thể cởi y phục của Uyển Như ra kiểm tra toàn cơ thể một phen.

Nghĩ lại lại cảm thấy nếu Miêu nữ kia động tay động chân thì người bình thường cũng nhìn không ra, ngược lại sẽ dọa thê tử, còn không bằng không nói, chính mình chú ý là được, nếu thật sự có vấn đề gì, cũng chỉ có thể đi chỗ Huyện lệnh Bạch Thủy Hà tìm Tất Ma nổi danh Lô Lộc, dùng vu y quyết đấu vu y.

Trong đêm ngày hôm đó, nhân lúc Uyển Như ngủ say, Tiếu Dương dùng hai viên dạ minh châu chiếu sáng, nhìn thân thể Uyển Như từ trên xuống dưới mấy lần, không thấy có điểm đỏ hay đường màu đen kỳ lạ nào, tim cũng đập bình thường trở lại, lúc này hắn mới hơi chút yên tâm.

Không lường trước được, chưa tới mấy ngày tiểu cô nương kia lại cười hì hì tới cửa, làm Tiếu Dương buồn bực muốn nôn ra máu, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Tới nhưng không dám đuổi đi, gặp Uyển Như cũng không thể để nàng ấy gặp cách màn che, chỉ sợ vạn nhất không có vấn đề gì lại chọc giận nàng ấy lại gặp phải tai ương.

Về phần nguyên nhân Bảng Tây tới cửa lần này càng làm mọi người nói không nên lời. Bởi vì nàng ấy thích váy voan mỏng của nữ tử người Hán muốn dùng y phục của mình đổi một bộ, Uyển Như cũng không quan tâm đến việc thiếu một hai bộ y phục cũ, nên hôm đó đã tặng nàng ấy một bộ váy ngắn ôm ngực ống tay áo loe.

Bảng Tây cũng không đồng ý việc nhận không như thế, vì vậy tốn thời gian vài ngày lần này đi cùng muội muội đưa tới một bộ mới tinh làm trao đổi.

Uyển Như cảm thấy hứng thú với váy ngắn quá đầu gối này, sau khi Bảng Tây đi Tiếu Dương đen mặt căn dặn nói: “Nhanh lấy đi, càng xa càng tốt!” Hắn định cho người ta thiêu hủy, ngẫm lại hay là thôi, giữ ở một bên là được.

“Không phải chỉ váy ngắn thôi sao, thiếp cũng không định mặc.” Uyển Như còn tưởng rằng phu quân cảm thấy chiếc váy này lộ chân quá không hợp phong tục mà không vui, chỉ cười bỏ việc này qua một bên không đề cập tới.

Rồi sau đó, thời gian trôi qua, có lẽ thân thể của nàng được bảo dưỡng không tệ, khi có chút phản ứng nôn nghén thì chỉ cần ăn phương thuốc dân gian là đã hết.

Đó không phải là uống thuốc, chỉ là ăn vặt —— kho thịt bò trần bì (vị thuốc đông y). Rửa sạch thịt bò cắt thành lát mỏng ướp tương, rồi sau đó chiên lên, lại ngâm mềm trần bì, cho ít hành, gừng, tương, đường và nước, trộn chung với thịt nấu đến khi khô nước. Lúc không có việc gì lấy một hai miếng nhai, là giảm bớt cảm giác buồn nôn, ngon hơn việc ăn ô mai.

Nhìn thấy thê tử không có gì đáng ngại, tất nhiên Tiếu Dương thở phào, rồi sau đó tập trung tất cả tinh thần và sức lực vào việc nghiên cứu làm xi măng, đây là thứ cần phải có khi sửa đường.

Việc luyện binh Trịnh Cung Lượng rất tập trung tinh thần nên do hắn làm giám sát, các Hiệu úy Hắc giáp khinh kỵ đều biết rõ kỹ xảo luyện binh của khu Tây Nam, tùy ý đề bạt hai người có thể làm giáo đầu, Tiếu Dương chỉ cần cách ba đến năm ngày đến kiểm tra là được.

Mà dò đường, khảo sát cùng với việc qua lại với các bộ lạc thì do một mình Từ Hằng Ninh gánh vác.

Gã vốn không phải là một người chịu ngồi yên, thích chạy khắp nơi bên ngoài, vốn chỉ ở xung quanh một chỗ nơi đóng quân gã đã rất bị đè nén, hôm nay, sau khi được triều đình cho phép liên lạc chuyện sửa đường, gã thuận lý thành chương bắt đầu cuộc sống “du lịch” bốn phía.

Khi gã hết sức phấn khởi xin ra ngoài thì Tiếu Dương rất nghi hoặc nhíu mày nói: “Không phải là huynh vừa ý tiểu nương tử bản địa mặc trang phục và đeo trang sức khác kia rồi chứ? Ví dụ như hở eo và mặc váy ngắn?”

“Cái đó, nào có!” Từ Hằng Ninh giấu đầu hở đuôi liên tục khoát tay, lắc đầu.

“Huynh đừng tưởng rằng tiểu cô nương biên cương Tây Nam đều giống Hồ cơ, muốn sờ cứ sờ, muốn lên cứ lên.” Tiếu Dương đưa chân đạp gã một cước, “Nơi này không cho tam thê tứ thiếp đâu, rất nhiều bộ lạc đều thực hiện chế độ một chồng một vợ không cưới thiếp, hơn nữa địa vị của nữ nhân rất không thấp, đừng trách ta không nói lời cảnh cáo trước, huynh thật sự muốn làm loạn nói không chừng phải thế chấp cả đời ở nơi này đấy!”

“Đáng sợ như vậy ư?” Sắc mặt Từ Hằng Ninh tái đi, gã thật sự ôm tâm tư chơi đùa.

“Huynh cho rằng trông thấy người ta ăn mặc thiếu vải chính là làm việc phóng đãng? Cái rắm! Yêu cầu của những tiểu nương tử đó là tuyệt đối một lòng, nam nhân phong lưu nhất định sẽ bị róc xương lóc thịt.” Tiếu Dương lập tức nói về chút truyền thuyết cổ đồng tâm, cổ tình nhân... của Miêu Cương, dọa Từ Hằng Ninh sững sờ.

Mặc dù không biết thật hay giả, gã đã đồng ý sẽ không dính vào, lúc này mới thu dọn bọc hành lý dẫn theo thợ và một đội quân sĩ đi dò đường.

Trong chớp mắt ba tháng đã trôi qua, Từ Hằng Ninh truyền về hai lần thư, miêu tả kỹ càng tình hình mặt đất ven đường trên các con đường đã đi qua, để Tiếu Dương làm tốt chuẩn bị cho nổ đá lớn, đào đường hầm, sửa cầu.

Xa ở kinh thành, Thôi Văn Khang cũng đã thuận lợi cưới Dư Sơ Tinh cũng mang theo thê tử đi nhậm chức, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến vùng biên cương Tây Nam này.

Mà giờ khắc này các hạng mục nghiên cứu của Tiếu Dương cũng đã đạt được hiệu quả, từng bước bắt đầu tỉ mỉ xử lý, cùng với tiến hành sản xuất lượng lớn, dường như tất cả cũng rất thuận lợi, ngoại trừ bụng của Uyển Như.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Giờ phút này nàng đã mang thai được hơn bốn tháng gần năm tháng, không chỉ đã xuất hiện hiện tượng máy thai mà còn rất rõ ràng, ngay từ đầu hai phu thê đều cực kỳ hưng phấn cảm nhận vận động của đứa bé.

Có chút hăng hái đánh đàn, đọc sách cho đứa bé rồi sau đó Uyển Như lại cảm thấy có gì không đúng, lúc trước nàng đã gặp phụ nhân mang thai, nhưng sao bụng của mình lại lớn hơn? Giống như hơn năm tháng vậy?

Sau khi đại phu xem qua mấy lần rồi lại nói không phải thai đôi, chuyện này thật sự làm cho lòng người không yên ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.