Sống Lại Không Đào Than Đâu

Chương 8




Trên người Từ Hạo đeo hai cái cặp, trong tay cầm một đống giấy tờ và biên lai đi về phía quầy hướng dẫn. Anh muốn tìm y tá vừa mới hỏi đường đã đưa Diêm Trạch đi đâu, kết quả đi một vòng mà không tìm thấy người, lại bị dòng người vội vã chen lên, đành đi theo ra ngoài

Chỗ này là bệnh viện hạng ba, cho dù khu ngoại trú đã đóng của, nhưng hành lang lối vào khu cấp cứu vẫn chật kín người. Từ Hạo bước vào cửa phòng cấp cứu, đã thấy mấy bác sĩ vội vã đẩy giường bệnh ra ngoài, bệnh nhân hơn năm mươi tuổi đang nằm trên giường gắn máy thở, khuôn mặt tái mét. Từ Hạo vừa nhìn thấy vội vàng nghiêng người nhường đường cho người ta, trong đó có người nhà chạy qua bên cạnh Từ Hạo, Từ Hạo còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở, quay đầu nhìn lại, người và xe đã đẩy cửa ra, rẽ vào phòng mổ cấp cứu.

Từ Hạo cầm một đống giấy tờ trên tay đứng trong góc bệnh viện, anh phóng mắt nhìn, nơi này rất nhiều người, không quen không biết, nhưng trên mặt đều mang vẻ khổ sở.

Từ Hạo nhìn, không tìm thấy bóng dáng Diêm Trạch, nhưng không hiểu sao lại nghĩ tới kiếp trước của mình.

Anh nghĩ vụ tai nạn xe của mình đã được dàn xếp từ trước.

Anh nghĩ, nếu dựa theo sự việc đã được xác lập, khi ba mẹ anh nhận được tin báo từ cảnh sát, chứng kiến cần cẩu lớn kia đập nát taxi đâm vào khe núi – hoặc có lẽ cũng không cần chứng kiến quá trình này, bọn họ chỉ cần nhận được thông báo, làm theo hướng dẫn đến một bệnh viện nào đó ở thành phố S, sau đó nhìn thấy xác của anh đã được lâu sạch máu nằm trong một căn phòng lạnh lẽo.

Cũng giống như anh đang đính trong hoàn cảnh ngày hôm nay vậy.

Cảm giác khi xác nhận danh tính của người quá cố ra sao?

Có thể khi đó mắt anh còn chưa nhắm hoàn toàn, hơi mở ra, nhưng làm cho người ta vừa nhìn đã biết là đã chết —— mặt tái mét cứng đờ, đồng tử giãn ra, ở trong nhà xác âm vài độ, con mắt nhìn qua tựa như hoa tuyết kết trên cửa sổ lúc Đông Chí.

Từ Hạo dời mắt xuống trên háo đơn viết đầy chữ nhỏ, cảm nhận lồng ngực phập phồng của mình, anh từ từ hít thở.

Cho dù người chung quanh rất nhiều, anh vẫn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải đến khó chịu.

Từ Hạo sống lại, tựa như màn tạ ơn cuối cùng của một vở hài kịch, lúc đến cao trào nhân vật chính lui xuống, như đang trốn thoát khỏi sân khẩu, để đám người liên quan đến thu dọn tàn dư ở hiện trường, anh không biết sau khi mình chết, thế giới ban đầu có còn tồn tại hay không, sẽ tiếp tục phát triển hình thức nào.

Từ Hạo thật sự muốn kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh giấc rồi, tất cả các bi thương và biến cố do anh gây ra sẽ biến mất theo ý thức của anh.

Nhưng tất cả những điều này được định sẵn là không thể biết được, cũng không cách nào thực hiện được.

Từ Hạo khó lắm mới tìm được Diêm Trạch trong một phòng bệnh.

Nơi này tràn ngập sát trùng, mỗi chiếc giường đẩy đều tro rèm xanh nhạt ngăn cách, trong phòng tương đối rộng, bên trong kê thêm mười cái giường tạm. Từ Hạo thò đầu nhìn vào trong đã thấy Diêm Trạch ngồi trên một chiếc giường cách cửa không xa.

Trên tay phải Diêm Trạch quấn gạc gài kim, áo khoác đồng phục xộc xệch khoác lên vai, quần áo bên trong từ vị trí bên hông bị kéo cao lên, có thể thấy rõ là được băng bó cẩn thận, từ gạc dày bên trong còn lộ ra chút đỏ nhàn nhạt.

Mặc dù là một giường, nhưng Diêm Trạch không nằm, mà ngồi trên giường. Vóc dáng hắn cao gầy, hai chân đặt bên ngoài mép giường, nhìn qua còn giống như mấy tên thích gây khó dễ.

Từ Hạo đi vào bên trong.

Phải nói là khuôn mặt của Diêm Trạch xứng danh đi đọ nhan sắc với mấy minh tinh, đi tới đâu cũng bắt mắt. Trước mặt thì chảy máu, sắc mặt thì tái, càng khiến ánh sáng của tình mẫu tử của các y tá trẻ xung quanh cháy lên. Diêm Trạch ho nhẹ vài tiếng, mấy chị y tá bên cạnh ân cần đưa nước đưa giấy, chăm sóc cẩn thận.

Từ Hạo nhìn Diêm Trạch không có gì đáng ngại, đang định xem mình hỏi thăm làm sao. Đang mải nghĩ, còn chưa tới gần giường, Diêm Trạch liếc mắt nhìn Từ Hạo.

Màu mắt Diêm Trạch tương đối sẫm, lấp lánh dưới ánh đèn bệnh viện, lộ ra đường nét rõ ràng, hắn nhìn Từ Hạo, không hiểu sao lại mím mím môi.

Từ Hạo không cầm tờ giấy trên tay, Diêm Trạch giơ tay lên với Diêm Trạch ý bảo anh tới, sau đó đi tới trước giường hỏi hắn, “Thế nào?”

Diêm Trạch đảo mắt, trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Vẫn ổn.”

Từ Hạo ném cặp sách của hai người lên giường, sau đó đưa một phần giấy tờ cho y tá, lại bị y tá túm lấy, kêu “Ây, cậu xem không phải mình cũng bị thương rồi à, để chị giúp cậu băng bó!”

Từ Hạo nhìn theo động tác của y tá, trên cánh tay quả thật bị rách da hai đường, nếu để vậy thì hai ngày nữa là ổn. Từ Hạo vốn cảm thấy không cần phiền phức vậy, nhưng bây giờ cả người anh bận gần chết, y tá ngoài miệng vẫn nói anh để vậy dễ bị nhiễm trùng. Từ Hạo nghe thấy có lý, dứt khoát ngồi ngay ngắn trên cái ghế bên cạnh giường bệnh Diêm Trạch, giơ cánh tay cho y tá bôi thuốc.

Y tá bên này đang nhẹ nhàng bôi thuốc cho Từ Hạo, Từ Hạo quay đầu phát hiện Diêm Trạch cũng nhìn chằm chằm cánh tay anh, không ngờ Diêm Trạch còn rảnh rỗi quan tâm đến tình hình vết thương của anh, Từ Hạo cảm thấy bất ngờ, khách khí hỏi hắn, “Cậu tính sao, gọi người nhà tới đón à?”

Diêm Trạch dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào rèm cửa bên cạnh một hồi, nói, “Không cần, tôi tự về.”

Từ Hạo sửng sốt một chút, “Hả, cậu tự đi? Cậu cứ để vậy…” Bàn tay rảnh rỗi của Từ Hạo nhúc nhích định nhổm người, bị y tá đè lại kêu đừng động đậy, anh ngoan ngoãn ngồi xuống, tay chân cũng không lộn xộn nữa, “Cậu được không vậy?”

Diêm Trạch cười, nghe còn giống như tỏ vẻ khinh thường, “Tôi ở một mình, nhà cũng không xa, có gì mà không được”

Từ Hạo thật sự không biết Diêm Trạch học trung học ở một mình, kiếp trước tuy rằng quan hệ của hai người cũng tàm tạm, nhưng thân đến độ có thể qua nhà đối phương, cũng là chuyện lúc lên đại học mới có.

Từ Hạo nhìn tinh thần Diêm Trạch phục hồi kha khá, nói, “Vậy được, đi.” Vừa dứt lời, chợt nghe bụng Diêm Trạch đột nhiên sôi sùng sục.

Thật ra tiếng rất nhỏ, nhưng Từ Hạo vừa mới nói xong thì tiếng này phát ra khiến Từ Hạo nghe rõ.

Từ Hạo sửng sốt, lại nhìn Diêm Trạch, hay lắm, không ngờ da mặt Diêm đại gia mỏng dữ vậy, không phải chỉ là đói bụng thôi sao, trừng mắt làm gì, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng hơi ửng hồng, còn có vẻ khó xử nhích nhích người

Phản ứng này khiến Từ Hạo vô cùng kinh ngạc, cũng khiến Từ Hạo từ khi sống lại tới nay, lần đầu tiên, cảm thấy anh có chút suy nghĩ khác về Diêm Trạch.

Lúc ấy tất cả còn cảm thấy mình lớn rồi có gì còn chưa thấy nữa, lần này sống lại, tuổi tâm lý lớn hơn mười tuổi, lại phân tích so sánh, má nó…suýt nữa bị bộ dáng ra vẻ thâm sâu này của Diêm Trạch lừa rồi, nói cho cùng, mười bảy tuổi, thì vẫn còn nhỏ mà…

Từ Hạo bị phân tích của mình làm đảo lộn suy nghĩ, nghĩ thầm không nên vạch trần Diêm Trạch, xem như không nghe thấy gì hết. Đúng lúc này y tá cũng bôi thuốc xong cho cánh tay Từ Hạo, còn vô cùng quan tâm dán một miếng băng dính cho Từ Hạo, dặn dò Từ Hạo ngày hôm sau là có thể tháo ra.

Từ Hạo nói lời cảm ơn với y tá, xắn hai tay áo xuống che băng dính, sau đó hỏi Diêm Trạch, “Được rồi, bận cả tối còn chưa kịp ăn cơm, tôi ra ngoài mua đồ ăn, cậu ăn gì?”

Diêm Trạch vừa nghe, mặt lại hơi đỏ.

Hắn cứng miệng, cũng không sợ đụng phải vết thương, không sợ tay đau, trở mình trên giường, hai chân đặt phía bên kia giường.

Lần này hắn đưa lưng về phía Từ Hạo, không thấy mặt, không hiểu sao cách nói chuyện của Diêm Trạch lại cắm cảu vậy, giống như ai chọc phải hắn ấy, “Tôi không đói, đừng hỏi tôi.”

Từ Hạo, “…” À.

Với tinh thần tình người còn sót lại, Từ Hạo không trực tiếp ném Diêm Trạch ra khỏi bệnh viện.

Ra khỏi bệnh viện, Từ Hạo tìm được một cửa hàng tiện lợi gần đó, mua ít sữa, bánh bao với hộp lậu Oden, nghĩ tới một người bị thương cá thể ngại béo không thích ăn, anh lại lấy một cái bánh sandwich rau củ. Thế là tay trái cầm hộp lẩu Oden, tay phải xách theo một núi nilon đựng đồ ăn về, vừa nhìn thấy Diêm Trạch đang đệm một cái gối trên lưng, lười biếng nửa nằm trên giường cầm điện thoại chơi game, trên tủ nhỏ bên cạnh giường không biết từ lúc nào có thêm một chai soda chưa mở. Từ Hạo vừa nhìn đã hiểu, cái kiểu phúc lợi này, còn có chị y tá đưa soda nữa.

Từ Hạo đặt súp Oden lên bàn nhỏ, túi ni lông đồ ăn thì để lên giường, chiều nay anh cũng chỉ mới ăn một cá bánh sandwich mang theo, bây giờ vừa ngửi thấy mùi thức ăn thật sự có hơi đói đói.

Tuy nói thức ăn cửa hàng tiện lợi mùi vị không hấp dẫn lắm, nhưng ưu điểm lớn nhất của Từ Hạo là dễ nuôi, không hề có yêu cầu với khẩu vị thức ăn, anh cầm một cái bánh bao vừa ăn lẩu Oden, bên kia Diêm Trạch vừa mới chơi game xong, nhích người dậy trên giường, ngồi tới mép giường bênh cạnh Từ Hạo cầm lấy cái bánh bao khác cắn, cực kỳ ghét nỏ mở miệng “Cái quỷ gì vậy.”

Nhìn đi, đây là loại người khó nuôi nhất.

Từ Hạo cầm đũa gắp một miếng củ cải luộc, chậm rãi nói, “Không muốn ăn thì đừng ăn, dù sao cậu cũng không đói.”

Diêm Trạch nghe xong, cũng không hề phản pháp, chỉ buồn bực ngồi một lát, sau đó mò túi ni lông, lật một hồi lấy một hộp sữa và bánh sandwich rau củ kia.

Diêm Trạch ném bánh bao sang một bên, xé bao bì bánh sandwich ra, “Tôi ăn cái này.”

Từ Hạo hụp ngụm nước súp lẩu Oden nóng hổi, sau đó lại lấy quả trứng gà trong đó ra, miệng nhai nhồm nhoàm nói, “Tùy cậu.”

Diêm Trạch vừa ăn bánh sandwich, vừa không ngừng liếc bát lẩu của Từ Hạo, thấy Từ Hạo ăn ngon lành, trên người còn dính nước, liền nói Từ Hạo, “Sao cậu không cẩn thận gì vậy.”

Từ Hạo vừa nghe vô cùng buồn bực, quay đầu nhìn Diêm Trạch, “Cẩn thận cái gì?”

“Là…” Diêm Trạch nhìn lướt qua bát canh Từ Hạo uống, thần sắc hơi khựng lại, sau đó quay đầu nói, “Quên đi, không có việc gì.”

Từ Hạo, “…”

Chờ hai người ăn cơm xong, Diêm Trạch cũng tương đối khỏe. Từ Hạo gọi taxi cho Diêm Trạch, sau đó đưa Diêm Trạch đến cổng bệnh viện.

Chờ Diêm Trạch lên xe, Từ Hạo cũng chuẩn bị đi, Diêm Trạch đột nhiên ngăn Cản Từ Hạo, “Vụ gì…”

Từ Hạo quay đầu lại, thấy Diêm Trạch đứng trước cửa xe, cửa xe đã mở một nửa, nhưng hắn vẫn phải đối mặt với hướng này của Từ Hạo. Diêm Trạch một tay chống lên cửa xe, đêm khuya người qua lại trên đường không nhiều, ánh đèn đường chiếu lên mặt Diêm Trạch, khiến bóng đen không có chỗ trốn.

Nhưng ngay khi Từ Hạo tưởng Diêm Trạch còn có chuyện, Diêm Trạch lại quay đầu, ngồi lên xe trước một bước, khuôn mặt lạnh lùng buồn bực, “Không có gì, tôi về đây.”

Sau đó cửa xe đóng cạch, Diêm Trạch nói với tài xế một câu, đạp chân ga rồi rời đi.

Từ Hạo hơi khó hiểu nhìn taxi đi xa, sau đó nhìn đồng hồ, 23 giờ 05 phút.

Từ Hạo đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mặt cứng đờ.

Ngày mai còn phải đi học.

Má nó, anh còn chưa làm xong bài tập về nhà.

Share this:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.