Sống Lại Không Đào Than Đâu

Chương 5




Chạng vạng ngày hôm sau, Từ Hạo đi theo Trương Húc Thăng đến sân bóng rổ của trường. Sân bóng rổ của trường được xây dựng khá lớn, hàng ngang xếp năm trụ bóng rổ, thường thì không có sự kiện, học sinh thường ở bên ngoài sân thể thao này hoạt động.

Vừa mới tan học, trên sân bóng lác đác vài người, tất cả mọi người vừa tan trường, trên sân bóng không nhiều người lắm. Lớp Từ Hạo có năm người tôi, Lưu lỗi tạm bận việc nhà nên không tới, thêm hai nam sinh mà Từ Hạo không quen lăm. Nhưng mọi người đều biết mình chung lớp nên gật đầu chào hỏi.

Sau khi chọn một trụ bóng, mọi người khởi động một lát, Vương Hạo Nhiên nói, “Kiows năm đang học tiết thầy Trương tạm thời chưa xuống được, chứng ta chờ một lát đi.”

Một nam sinh da ngăm đemtiếp lời, “Không sao, không phải mang hai quả bóng sao, chúng ta làm một vòng trước đi.”

Từ Hạo tìm Trương Húc Thăng lấy bóng, Trương Húc Thăng ném qua, Từ Hạo bắt một cách ngon ơ. Trương Húc Thăng nói. “Thôi, vốn tưởng chúng ta có nhiều người tới hơn, đấu hai trận, giờ năm người một đội, đây không phải đánh giao hữu trong lớp. Từ Hạo, nhanh chóng khởi động đi, lâu rồi cậu không đánh đúng không?”

Từ Hạo vỗ bóng vài cái, năm ngón tay mở ra, tìm cảm giác cổ tay, sau đó đi nước rẽ rê bóng, vội vàng xoay người đổi tay khống chế bóng, phát hiện vẫn trôi chảy lạ kỳ, nhưng tổng thể không sao. Chơi bó rổ là sở thích từ thời trung học cơ sở, kiếp trước Từ Hạo ở nước ngoài mấy năm nhàn rỗi thì chơi bóng rổ đường phố, trình độn không thể nói là chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng bóng ở trong giới nghiệp dư coi như cũng tạm được.

Nhìn động tác của Từ Hạo, mọi người ghé mắt theo. Trương Húc Thăng kêu lên, “Ghê, khá à nha, không phải chứ Từ Hạo, cậu không nghĩ đến việc chơi tiền phong à? Tôi thấy cậu chơi giỏi đấy.”

Từ Hạo vừa thử tìm cảm giác khống chế bóng, vừa nói với Trương Húc Thăng, “Chơi vị trí hậu vệ thì có sao? Lát nữa để cho các cậu thưởng thức đường chuyền mãn nhãn ngay.”

Ba người Trương Húc Thăng cười cợt, Vương Hạo Nhiên hỏi với, “Hậu vệ lớp chúng ta còn trống không, lát nữa cậu là người xử lý bóng và ghi điểm à?”

Từ Hạo siết chặt eo, thả lỏng cổ tay, đứng ngoài ném một quả bóng ra ngoài, lực không đúng lắm, miễn cưỡng đập vào thành rổ liền bật ra xa, trạng thái cơ thể không đúng. Cảm giác ném bóng cũng không giống, Từ Hạo nói, “Khống chế bóng đi, bây giờ tôi chưa có cảm giác ném rổ, chuyền bóng cho tôi cũng không ghi được được.”

Trương Húc Thăng tùy ý nói với hai người, “Này cách chúng ta chơi sao chi tiết vậy được. Mỗi hiệp có thể đánh là đánh thôi, có thể ném thì ném, cái kiểu này của các giống như chúng ta vào NBA đến nơi, có cần phải vậy không?” Vừa dứt lời, một người bên cạnh chỉ về phía trước, “Lớp năm xuống.”

Lúc này người tan học nhiều hơn, còn có mấy nữ sinh lục tục đi tới, phỏng chừng tìm anh đẹp trai trên sân bóng đây, một số là bạn gái của mấy chàng trên sân, không thì là có người thầm mến, tới đây nhìn trộm một cái. Tóm lại nay là tối thứ sau, nghĩ tới ngày mai được nghỉ, trời không quá lạnh, tất cả mọi người đều sẵn sàng ở bên ngoài.

Có nữ sinh ở bên cạnh quan sát, khí thế nam sinh bên này lập tức khác hẳn, Trương Húc Thăng lén quay mặt nháy mắt với mọi người, “Điểm tâm của mấy cậu, mấy cô gái tới rồi kìa.”

Mấy tên nhóc mười sáu mười bảy tuổi vừa nghe, lập tức chỉ trỏ nhau nở nụ cười ngầm hiểu, ngoài miệng còn ồn ào, “Ồ——!” Khuôn mặt lộ vẻ háo sắc, Từ Hạo nhìn không nổi.

Hai lớp chia thành hai đội, nói là trận giao hữu, thực ra không ai ghi điểm, tất cả mọi người chia đội đánh lung ta lung tên. Mỗi bên năm người, vừa đủ một đội, nhưng tổ chức như vậy, trên sân thể thao rộng rãi này khá bắt mắt.

Lớp năm bên kia có bảy người, năm người lên sân, còn hai người dự bị, Từ Hạo bọn họ chỉ có năm người, thể lực không tốt chạy một hồi liền đuối, hơn nữa lớp năm bên kia thể lực và tố chất vận đậu tốt hơn bên họ nhiều, tuy rằng chưa ghi điểm, nhưng người tinh ý nhìn ra được bọn họ bị người ta đánh ép, đánh mấy đứa nhóc này liền không phục, lại chuyền bóng cắt bóng rồi va chạm, ít nhiều cũng phạm quy, lửa giận hừng hực.

Trương Húc Thăng đánh hơi vội, nhưng Vương Hạo Nhiên tương đối bình tĩnh, lúc nghỉ giữa hiệp hắn kéo Trương Húc Thăng về, Trương Húc Thăng trở về liền mắng,”Đánh bực quá, không giữ được bảng rổ, ụp liên tiếp hai cái thì bị người ta chụp mất, má, nếu vừa rồi có trọng tài ở đây, chắc chắn sẽ tuýt còi bọn họ!”

Từ Hạo cảm thấy đánh không tốt là thứ yếu, chủ yếu là trước mặt nữ sinh không ghi điểm mới là điều khiến đám nhóc này khó chịu nhất. Thể lực Từ Hạo khá tốt, đánh hai trận đã tìm được chút cảm giác, nhưng anh chuyền bóng đúng lần nữa cũng vô ích, đám người trong lớp trình độ cũng được, vừa nhìn là biết bình thường ít khi chơi bóng.

Vương Hạo Nhiên nói với Trương Húc Thăng, “Vậy hết cách rồi, thực lực bên lớp năm vốn tốt, lần nào tổ chức thi đấu trong trường toàn mấy người đó hạng nhất chứ đâu?”

Nam sinh bên cạnh thể lực không tốt tiếp lời, “Lớp ta cũng được mà.”

Vương Hạo Nhiên nói, “Vậy lớp chúng ta chỉ vào dựa vào tiền phong hàng ngoài ghi điểm, nhưng bây giờ hắn đang ở chỗ nào?”

Nói như vậy, Trương Húc Thăng ngồi bên cạnh Từ Hạo bật dậy khỏi mắt đất, hét lên, “Này, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, tôi đi gọi hắn!”

Từ Hạo ở bên cạnh giật mình, nhìn Trương Húc Thăng chảy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa vẫy ta, kêu to, “Diêm Trạch, chơi không?”

Trương Húc Thăng chặn Diêm Trạch ở giữa đường, hai người đứng trên đài nói vài câu, Trương Húc Thăng chỉ tay lên sân bóng rổ, giọng nói quá xa nên không nghe thấy, chỉ thấy biểu tình của Trương Húc Thăng đầy căm tức, sau đó Diêm Trạch cũng đảo mắt lên sân bóng.

Vừa nhìn xong đã theo Trương Húc Thăng tới.

Người bên cạnh và Từ Hạo cảm thấy ngạc nhiên, nam sinh da ngăm vỗ tay, “Hê, tôi còn tưởng Diêm Trạch không đến được, vậy mà chịu tới, đúng là Trương Húc Thăng có cách mà.”

Từ Hạo im bặt, không ngờ Diêm Trạch cũng thích tham gia vào mấy trò náo nhiệt này, nhưng nghĩ lại, cảm thấy có thể hắn chỉ muốn chơi bóng mà thôi, dù sao kiếp trước Diêm Trạch chơi bóng cũng khá.

Diêm Trạch cứ như vậy tới, vẫy tay với mọi người xem như chào hỏi, hắn đi tới trụ bóng rổ cởi áo đồng phục, ném lên bệ giá, sau đó đeo băng tay vào khuỷu, cổ tay, chân và đầu gối.

Chờ đến lúc lên sân, Từ Hạo trong lúc vô tình liếc băng tay Diêm Trạch đang kéo lên, đột nhiên nhớ tới, Diêm Trạch vẫn thuận tay trái.

Diêm Trạch đánh bóng trái tay phải chuyền, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện hắn vẫn quen dùng tay trái ghi điểm, phong thủ nghiêm ngặt, tốc độ đột phá rất nhanh, một khi ụp rổ rất khó bị cướp.

Diêm Trạch thay cậu học sinh thể lực không tốt lắm, Vương Hạo Nhiên nhường vị trí tiền phong hàng ngoài cho Diêm Trạch, tự mình đến vị trí hậu vệ ghi bàn, lớp năm vừa thấy Diêm Trạch tới, cũng lập tức thay người từ hàng ghế dự bị, xem ra quyết thể để thua trận này đây.

Diêm Trạch khởi động xong, mấy người Từ Hạo nghỉ ngơi cũng tương đối, vừa vào sân, nhìn đối diện nóng lòng muốn thử, Trương Húc Thăng lập tức xoa tay, “Anh em, nhào vô!”

Từ Hạo bị nhiệt huyết của Trương Húc Thăng làm bật cười, như thể đang chiến đấu đến nơi. Sau đó cùng mọi người lục tục vào sân, hiệp hai bắt đầu.

Diêm Trạch không hổ là người dẫn đầu bóng lớp hai, hắn vừa chơi không bao lâu đã làm một cú rebound, xoay người dẫn bóng trở về sân, à ở trong bóng rổ lớp hai dẫn đầu, hắn vừa tới không bao lâu liền cướp một cú bắt bóng bật bảng, xoay người dẫn bóng trở về sân, bước ba bước úp rổ, đối diện không kịp phòng bị, trực tiếp ghi bàn.

Ghi bàn thắng này, một đám con gái bên cạnh không biết từ đâu tới, nhỏ giọng kêu “á á á” kích động không thôi. Từ Hạo đứng bên ngoài cũng lấy làm lạ, vừa rồi bọn họ đánh mệt chết đi sống lại cũng không thấy kêu la gì, sao người này vừa vào cái là ánh mắt sắp hóa thành sao luôn rồi?

Vừa nghĩ tới, quả bóng phía đối diện bị Diêm Trạch bắt lấy, lúc này bên đó đã hơi phòng bị, một ngươi đứng trước kịp cản hắn, nhưng người trình độ này mà đòi cản Diêm Trạch à, hắn nhảy bật lên vội vàng ném, “ầm” một tiếng, lại vào rổ.

Vừa úp xong không những Trương Húc Thăng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, mà ngoài sân cũng nổ tung, một đám nữ sinh xem chả biết có hiểu không đang hét chói tai kia kìa, đây đâu phải xem bóng rổ, đây là tới xem Diêm Trạch biểu diễn mới đúng.

Nhưng mà qua mấy bàn thắng lớp năm bắt đầu đổi chiến thuật, chia làm hai người đi qua đi lại, không làm gì hết chỉ nhìn chăm chăm vào đường bóng của Diêm Trạch, lần này Diêm Trạch bị khống chế, đường chuyền không tốt, bóng bị đối diện chặn lại, đối diện trở về lập tức ghi bàn.

Nhìn nửa ngày Từ Hạo mới hiểu, lớp hai kỳ thật chỉ có một cái đầu, toàn bộ bay tán loạn, căn bản không phối hợp với nhau, phàm là đối diện canh chừng một mình Diêm Trạch, quyền chủ động lập tức dời đi, Trương Húc Thăng dưới bảng rổ tiền đạo này còn chưa kịp đứng vững. Lớp 5 vốn có thể chất vận động khá tốt, Trướng Húc Thăng rất khó cướp bóng từ trên tay người ta, liên tiếp khiến đối thủ ghi ba bàn thắng, ngay cả Từ Hạo cũng cảm thấy cạn lời.

Vốn là một người kiểm soát, Từ Hạo định chuyền bóng tìm cảm giác, không muốn gây chú ý, nhưng anh vốn không phải là người bình tĩnh điềm đạm, hơn nữa đang độ trẻ khỏe, andrenalin giải phóng, tay cũng bắt đầu ngứa ngáy. Chờ đến lớp năm cầm bóng ụp rổ lần thứ năm, anh tiếp cận trụ rổ, Từ Hạo bỏ qua vòng ngoài, lúc anh vào sân không ai phòng bị, lúc đối phương lên rổ Từ Hạo nhảy một phát, đập bóng ra ngoài.

Cú đập này khiến không chỉ lớp năm sửng sốt, mà ngay cả mấy người Trương Húc Thăng cũng bất ngờ, trở lại thế chủ động, chuyền bóng cho Từ Hạo. Người tấn công bên lớp năm rốt cục phân tâm lại phòng bị Từ Hạo dẫn bóng trở về, nhưng bản thân Từ Hạo với tư cách là người kiểm soát bóng thì cực kỳ xuất sắc, vài lần đột phá đến nửa sân nhà họ, lại ngẩng đầu nhìn, phòng thủ bên Diêm Trạch buông lỏng, trận tuyến rối loạn, có người đang chạy về phía anh, Từ Hạo nhìn qua, Diêm Trạch cũng vừa vặn nhìn tới.

Từ Hạo có thể nhìn thấy Diêm Trạch nghiêng người sang bên trái, vừa lúc phá khoảng trống, Diêm Trạch nhìn Từ Hạo chăm chăm, hạ thấp nửa người trước, ngón tay trái cong lại, động tác của Từ Hạo thậm chí còn nhanh hơn suy nghĩ, khéo léo tránh phòng thủ đối diện, đổi tay truyền bóng cho Diêm Trạch.

Từ Hạo chuyền bóng quá tuyệt vời, giống như hai người đã cùng nhau luyện tập rất nhiều lần, đừng nói người trên sân không ngờ tới, ngay cả Diêm Trạch giơ tay lên, cảm giác bóng giống như trực tiếp rơi vào tay trái, hắn cũng sửng sốt một chút. Sau đó Diêm Trạch cũng không do dự, một bước xoay người hạ thấp tay, hoàn mỹ ghi bàn, hiệp hai kết thúc.

Bỏ qua tiếng tiếng ồn ào của nữ sinh trên sân, Trương Húc Thăng ở bên cạnh kích động đấm Từ Hạo một cái: “Trâu bò, Từ Hạo, cú ụp rổ vừa rồi của cậu thật bá cháy, cậu còn ở hàng ngoài chi nữa, đổi vị trí tiền đạo với tôi đi.”

Từ Hạo lau mồ hôi trên mặt, nói, “Vậy không được, tôi thích đứng ờ vị trí thuận tay, hơn nữa trong lớp ta có một Diêm Trạch còn chưa đủ sao?”

Vừa dứt lời, một quả bóng từ xa bay tới, Từ Hạo đưa tay bắt lấy, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là Diêm Trạch ném tới.

Diêm Trạch đi tới, trên người hắn cũng đầy mồ hôi, đi tới bên cạnh nói với Từ Hạo “Chuyền bóng cũng khá.” Giọng điệu y như lãnh đạo đi thị sát vậy, sau đó đến cạnh trụ rổ nhặt áo lên, vỗ vỗ cặp vài cái, giẫm lên đèn đường buổi tuối, bóng người cao gầy đi xa.

Diêm Trạch vừa đi, Trương Húc Thăng huých khuỷu tay vào Từ Hạo, nói, “Này, Diêm Trạch là vậy, bình thường không để ý tới người khác, cậu đừng để ý.”

Từ Hạo thầm nghĩ tôi để ý cái gì, nói, “À, thế hả, không sao.”

Mấy người vừa tập hợp, vừa thu dọn đồ đạc còn đang thảo luận về quả bóng vừa rồi, nam sinh da ngăm tò mò hỏi Từ Hạo, “Từ Hạo, vừa rồi cậu làm sao biết Diêm Trạch bên kia có cơ hội? Lúc nãy Diêm Trạch bị phòng thủ rất nghiêm, tôi tháy vị trí của cậu cho dù không chuyền bóng, không chừng làm một cú ba điểm cũng vào được đấy.”

Từ Hạo đeo cặp lên, giật mình, đúng là không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, đành nói, “Tôi ném cú ba điểm không được, hoàn toàn không có cảm giác, không phải là do Diêm Trạch chơi bóng cũng được đó sao, muốn để tỷ lệ ghi điểm của cậu ta cao hơn chút, chuyền bậy chuyền bạ vậy mà cũng trúng.”

Vương Hạo Nhiên tiếp lời, “Nếu không phải biết cậu mới tới, chúng tôi sẽ nghĩ cậu với Diêm Trạch từng lén luyện tập đấy, cầu chuyền bậy mà còn tuyệt thế, không biết còn tưởng răng các cậu hợp tác với nhau.”

Từ Hạo được bọn họ khen lấy khen để, từ từ cân nhắc tình huóng, cảm thấy không đúng lắm.

Kỳ thật chỉ có mình anh biết, hôm nay không phải Từ Hạo không muốn ném ba điểm, cũng không phải sợ ném ba điểm không vào, mà thậm chí anh không nghĩ tới, theo bản năng chuyền bóng cho Diêm Trạch.

Đây là thói quen cũ của anh, có tời mới biết vì sao Từ Hạo lại quen chơi hậu vệ, Từ Hạo đánh hậu vệ, còn không phải bởi vì kiếp trước Diêm Trạch vẫn chơi ở vị trí triền phong hàng ngoài sao!

Hai người bọn họ không phải là đối tác cũ nhiều năm, căn bản cả hai người là cộng sự cũ lâu năm mới đúng!

Hai năm trung học cộng thêm ba năm đại học, năm năm đó, tính cách của Diêm Trạch thêm vị trí này của anh làm cho cách chơi tổng thể của hắn đặc biệt, mỗi trận đấu đều mong muốn trở thành người ghi bàn độc nhất, đương nhiên sẽ không nhân nhượng người khác rồi.

Nhưng Từ Hạo là một người kiểm soát có năng lực, đối với cách chơi cố định của Diêm Trạch, theo bản năng sẽ xuất hiện các chuyển đông nhỏ, anh nghiên cứu kĩ còn hơn cả Diêm Trạch, thậm chí chỉ cần nhìn ánh mắt trên sân của Diêm Trạch thôi là Từ Hạo biết hắn muốn tấn công hay phòng thủ, lại phán đoán mình phải chuyền bóng thế nào.

Từ Hạo chịu phối hợp với Diêm Trạch là một mặt, mặt khác, hai người bọn họ chơi bóng thật sự rất ăn ý, luyện tập rất tự nhiên, giống như giống như mình lại có thêm một đôi tay cùng một đôi chân vậy. Nhớ năm đó ở đại học Q, Từ Hạo và Diêm Trạch được chọn vào chơi trong đội tuyển trường, trong hai năm thi đấu giao lưu với sinh viên toàn quốc đã hạ gục các trường khác không nhân nhượng, đó là thời điểm huy hoàng nhất, cho đến bây giờ khi Từ Hạo nhớ lại, vẫn cảm thấy có chút hoài niệm.

Thế nhưng, hoài niệm chỉ là hoài niệm, có muốn trở lại thời gian đó hay không là chuyện khác.

Gọi xe đến đón quá lâu, vừa lúc Trương Húc Thăng còn nói hôm nay hắn muốn đến nhà ông nội chơi dịp cuối tuần, Từ Hạo cũng không có ý kiến gì nên đi theo Trương Húc Thăng chen chúc trên tàu điện ngầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.