Sống Lại Không Đào Than Đâu

Chương 1




Lần này Từ Hạo về nước không nói với bất kỳ ai cả.

Anh kéo hành lý tới cửa ra chuyến bay quốc tế, thời gian bay đến thành phố S vừa đúng bảy giờ năm phút tối.

Lúc bảy giờ tối, vào tháng 8 ở miền nam Trung Quốc, ánh sáng mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn. Từ ô cửa kính lớn ở sân bay nhìn ra, còn có thể thấy bầu trời lờ mờ ánh lên sắc tím chuyển dần sang đen.

Từ Hạo lấy tay lau mặt, từ Anh về thành phố S, chuyến bay kéo dài 14 tiếng đồng hồ, cho đến bây giờ khi đứng ở cửa ra, anh vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ. Dòng người bên canh vội vã ra ngoài, các biển hiệu đón người trước cửa đủ sắc màu, nhìn sơ qua thì không dưới năm thứ tiếng.

Từ Hạo lấy điện thoại lướt hai lần, xác nhận địa chỉ trên mành hình, rồi lại nhắm chừng thời gian về nhà. Đêm trước khi rời khỏi Anh, Từ Hạo thức cả đêm, hơn nữa trên máy bay ngủ không ngon giấc, bây giờ trước mặt anh còn mộng mị.

Đi về không nói ai, đương nhiên sẽ không có người đến đón mình.

Từ Hạo mặc áo thun trắng với quần jeans, trên cổ tay đeo đồng hồ thể thao, cả người trông giản dị vô cùng. Anh đứng lại, ngẩng đầu nhìn biển chỉ dẫn ở sân bay rồi đi về phía khu vực chờ taxi.

Từ Hạo đã ba năm không về nước, bây giờ nhoáng cái đã đứng trên đất mẹ, vẫn chưa thích ứng kịp với cảnh tượng hết sức thân thiết này. Trước mắt thì không cần phải nói, quan trọng là bên cạnh toàn tiếng Trung, người xung quanh nói gì anh cũng hiểu. Năm đó xuất ngoại, tiếng Anh của Từ Hạo không tốt lắm, tuy rằng hai năm nay đã thông thạo hơn, cũng kết bạn với khá nhiều người, nhưng vẫn không sánh bằng cảm giác đứng trên đất tổ.

Giống như người đi biển bên ngoài đột nhiên trở về nhà cũ, mặt trời vừa nóng, vứa ấm áp. Năm đó Từ Hạo rời đi rất bị động, hôm nay trở về, thật sự mang nhiều cảm xúc xen lẫn.

Thời gian Từ Hạo xếp hàng lên taxi là 7 giờ 27 phút.

Anh mở cửa ghế sau ngồi lên, đọc lại địa chỉ đã chuẩn bị từ trước cho tài xế một lần, là một khu biệt thự khá nổi tiếng ở ngoại ô thành phố S, tài xế vừa nghe đã biết vị trí sơ sơ. Sau khi xe chạy lên đường cao tốc, tài xế nói vài câu lấy lệ với Từ Hạo, nhưng Từ Hạo cảm thấy mệt lắm rồi, trả lời đối phó vài câu, trong xe trở về yên tĩnh.

Từ Hạo dựa người vào băng ghê sau, một chân cong lên ghê ngồi, chân kia tùy ý buông xuống, đôi mắt mệt mỏi vô cùng, nhắm lại luôn.

Anh nửa tỉnh nửa mê suy nghĩ miên man, lúc anh vừa được gửi ra nước ngoài, ba mẹ anh cũng chuyển đến thành phố S. Ba năm trôi qua, anh còn chưa từng đặt chân vào căn nhà mới chuyển. Lần này về nước là quyết định tạm thời của anh, vì chút chuyện khó nói nên anh không nói trước với cả ba mẹ, đợi lát nữa ba người gặp nhau, đảm bảo sẽ hoảng hốt liền.

Năm mới mẹ sang Anh thăm anh, nhớ thương bảo anh nhanh chóng trở về, nhưng mọi người đều biết tình thế bắt buộc, không phải nói về là về ngay được. Nghe nói trong phòng anh bài trí không khác gì lúc anh còn bé, ngay cả mô hình Transformers nhập khẩu kia vẫn để trên bàn, mấy cái mô hình lâu đời cũng mất mấy thứ, chủ yếu là trước mặt người ngoài thì mẹ anh luôn trách mắng anh ôm người máy ngủ, như ngày hôm sau nghỉ đến khuôn mặt đỏ bừng kia, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, khiến Từ Hạo muốn quên cũng khó.

Sau đó lại nghĩ, từ sân bay đến nhà mất bốn mươi km, đi vòng quanh thành phố nói bằng đường cao tốc cũng mất nửa giờ. Buổi tối ở thành phố S điều kiện đường xá không tốt lắm, vừa qua cao tốc đã tắc xe, tính thêm lần nữa, chắc đi thêm một tiếng nữa là về đến nhà, khoảng tám rưỡi tối, vậy có thể kịp ăn một bữa cơm nóng hổi.

Từ Hạo cân nhắc tính toán xong, ngả người ra ghế sau, cảm thấy mình sắp ngủ thiếp đi.

Nếu đèn pha đối diện đột nhiên không chiếu chói mắt thế, có lẽ Từ Hạo sẽ không thèm mở mắt ra.

Nhưng Từ Hạo vẫn bị chiếu đến mức phải mở mắt ra, anh giơ tay che trước mặt mình.

Ánh sáng chói lóa trước mắt làm anh nheo mắt lại theo bản năng, chỉ thấy đầu xe tải khổng lồ không biết từ đâu lao tới chặn trước kính chắn gió.

Trong khoảng khắc đó, trông đầu Từ Hạo mông lung xuất hiện một ý nghĩ, anh nghĩ, sao có thế chứ? Không thể.

Khi sự việc biến chuyển, khi còn chưa ý thức chuyện gì đang xảy ra, tiếng va chạm thật lớn vang lên ầm ầm.

Từ Hạo ở ghế sau, hai tay anh đưa ra chống lên ghế phía trước, nhưng dưới tác động của ngoại lực thay đổi cực lớn hoàn toàn mất tác dụng. Quán tính của hai chiếc xe va chạm ở tốc độ cao khiến cả người anh bị hất văng ra phía trước, chiếc taxi bị xe tải cán qua, túi khí nổ tung, thân xe lõm sâu biến dạng, toàn bộ xe taxi bị biến dạng toàn bộ.

Tài xế taxi đã sớm khàn giọng hét to trước cú va chạm ban đầu, nhưng hai chiếc xa va chạm trực diện bóp cổ họng anh ta, thanh âm đột ngột dừng lại, cuối cùng còn có chút biến động. Khi thân xe rơi xuống đất, tài xế đã im bặt, toàn bộ cơ thể Từ Hạo bị kẹt trên nóc xe cũng xóc nảy theo nó, xe lật nghiêng từ độ dốc lăn xuống.

Sau khi bụi lắng xuống, trong xe chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh đèn bên ngoài, Từ Hạo nửa mở to mắt nằm nghiêng kẹp trong xe, đầu óc còn chút ý thức.

Có ý thức nhưng anh không thở nổi, Khói bụi sặc đến cổ hắn làm anh ho sặc sụa, ho đến đau người, máu bên miệng bắt đầu chảy ra ngoài.

Từ Hạo bị ép chặt trong một không gian biến dạng, đầu anh đặt ở vị trí nóc xe, trước ngực bị một mảnh sắt đâm vào, nằm im được vài giây, quần áo trên người đã trở nên dính nhớp.

Lúc huyết tương lan ra còn nóng lên, trong không khí nhiễm mùi, rồi nhanh chóng lạnh xuống, không bao lâu, trên người giống như bị dán một miếng giẻ ướt đến khó chịu.

Cảm giác hoang đường tràn ngập, Từ Hạo chưa từng có khoảng khắc thấu tỏ đến vậy, anh sắp chết.

Ngày 23 tháng 8 năm 2017 là ngày thứ 5 anh kết thúc sinh nhật lần thứ 26.

Buồn cười cái là vài ngày trước đó, anh quyết tâm về nước, tưởng rằng cuộc sống của anh chỉ vừa mới bắt đầu.

Trước khi mất đi ý thức, không biết có thứ gì đang níu mình lạnh, Từ Hạo phun máu trong miệng ra, sau đó cắn răng, cố sức lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Tay anh run run lau màn hình đầy máu, mắt anh bắt đầu mờ đi không nhìn được chữ nào.

Từ Hạo dựa vào một chút ký ức mạch lạc cuối cùng mở danh bạ điện thoại di động, kiếm cái tên bên trong, sau khi điện thoại gọi đi, máu tươi từ trên tay anh trượt xuống, điện thoại di động nằm trên cổ Từ Hạo.

Nhưng không còn sức để nhặt nữa, trước mắt Từ Hạo đã đen kịt.

Số điện thoại kia tút tút được hai cái đã có người bắt máy, đầu dây bên kia không chậm lại,, không hiểu sao lại không lên tiếng. Từ Hạo cố gắng giữ lại tia ý thức cuối cùng, dùng giọng yết ớt nói mấy chữ trong không khí, “Nói cho… Đừng, đừng…”

Lúc Từ Hạo nói chuyện nghẹn ngào, anh chợt cảm thấy hóa ra mình có rất nhiều điều muốn nói, hơn hết anh muốn ba mẹ mình đừng quá đau lòng. Vốn định dành tặng sự bất ngờ cho hai người, còn chưa kịp chào hỏi, thì chuyện này lại biến thành bi kịch để tang, hài kịch biến thành chuyện kinh dịch, ai chịu cho nổi?

Nhưng anh bất lực phát hiện, mình không thể nói nổi câu nào.

Đầu dây đối diện cuối cùng cũng lên tiếng, là giọng nói của một người đàn ông, nói qua điện thoai, “Từ Hạo?” Gọi cả nửa ngày không thấy đáp lại, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Nói chuyện!”

Về sau, dường như nhận ra có chuyện không ổn, đối diện lại nôn nóng nói thêm, nhưng Từ Hạo nghe không rõ.

Thế giới của anh đã chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Linh hồn giống như Đức Chúa Trời đang bóc hạt dẻ, một tiếng “boong” bóc ra khỏi xác thịt, ngay sau đó ý thức của anh chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Cho đến lúc chết, Từ Hạo cũng không biết rốt cuộc điện thoại này đã gọi cho ai.

Ký ức cuối cùng, là đồng hồ trên cổ tay dừng lại lúc 19:57.

————————

Từ Hạo chưa bao giờ cảm thấy số mình có gì không tốt cả.

Ngược lại, anh luôn cho rằng mình là một trong những người rất may mắn trong số các quần chúng lao động vất vả.

Trong suốt cuộc đời không quá dài của minh, anh là người lạc quan, giỏi kết bạn, biết kinh doanh online, dũng cảm thử những điều mới, hơn nữa rất cứng đầu, nếu không đụng đầu vào tường nam thì quyết không quay lại. Nói tóm lại, Từ Hạo là người khá được, khuyết điểm duy nhất, chính là đầu óc hơi đơn giản.

Sự đơn giản này không có nghĩa là anh ngốc nghếch, mà ngược lại anh luôn xử lý tốt các mối quan hệ xã giao, khi kết bạn với người khác thì có sức hấp dẫn đặc biệt. Anh sống không kén chọn, làm việc gọn ghẽ, làm người tương đối được, trong một số chuyện, Từ Hạo còn rất có sức hấp dẫn.

Nhưng Từ Hạo đơn giản ở chỗ, có đôi khi, anh làm việc không màng hậu quả.

Chuyện này có liên quan đến quá trình trưởng thành của Từ Hạo, mấy năm trước, anh rất thuận lợi.

Nhà Từ Hạo đến từ Sơn Tây.

Ba mẹ Từ Hạo kết hôn đúng lúc cải cách mở cửa chưa được mấy năm, kinh tế dần phục hồi, làm cái gì cũng ra tiền, mà ông nội của Từ Hạo là người đào than theo nghiệp tổ tiên ở Bình Dương [1], cả đời tích góp chút tiền mua một cái mỏ, lúc này mới trở thành ông chủ mỏ than. Mấy năm trước mỏ than không đắt, thuê người trả tiền, ông nội Từ Hạo thường xuyên tự minh làm việc. Nhưng làm ở mỏ là một công việc nguy hiểm, khi Từ Hạo còn chưa sinh, ông nội Từ Hạo đã bị chôn vùi trong một vụ tai nạn.

Vì vậy sau đó, khi ba Từ Hạo tuyên bố muốn kế thừa tổ nghiệp, mẹ và bà nội Từ Hạo ở nhà vừa khóc vừa nháo đòi chết, dùng mọi cách muốn ngăn ba Từ Hạo theo nghề này, nhưng không cản nổi. Sau đó theo xu thế phát triển kinh tế, giá than tăng vọt, Tinh Hạo mới sinh ra được vài năm, ba anh đã phát tài.

Chuyện phát tài này xảy ra không phải chuyện nhỏ xảy ra, mà là một đêm trúng số, cha Từ Hạo trong một đêm đã biến thành ông chủ mỏ than, làm ăn càng lúc càng lớn, đến nỗi một người như mẹ Từ Hạo mấy năm đó không hề có khái niệm gì với tiền bạc. Lúc Từ Hạo học tiểu học, anh trở thành đứa con trai ngốc nghếch của gia đình địa chủ nổi tiếng.

So với gia nghiệp của ba Từ Hạo, Từ Hạo ở nhà thật ra không tính là giàu có bao nhiêu, hay được cưng chiều quá mức. Vì hai năm trước khi Từ Hạo còn chưa sinh ra, ba mẹ cậu kết hôn, vẫn đạp xe đi chợ, mua đồ ăn cũng phải xem giá như nhà bình thường.

Trong ấn tượng của mẹ anh, nuôi con, đặc biệt là con trai, đánh nhau và ầm ĩ là bình thường, nuông chiều không quan trọng, không đói, ăn no mặc ấm, là ok rồi.

Trong khái niệm của ba cậu, mấy năm gần đây làm ăn lớn, tầm mắt cũng mở rộng, hoàn toàn ý thức được có văn hóa đối với việc làm một người cấp cao quan trọng cỡ nào, ba cậu không hy vọng gì nhiều với Từ Hạo, chỉ yêu cầu một điều, chính là phải học tập thật tốt.

Trường mầm non đắt nhất, tiểu học phải lên tỉnh giáo viên tốt nhất, người ta có hộ khẩu địa phương tuyển sinh? Không sao, cha Từ Hạo đập tiền cũng đập vào cho Từ Hạo.

Khi Từ Hạo mặc nguyên cây hàng hiệu như gia đình giàu có vào học lớp một, anh ngốc nghếch không hiểu, chỉ cảm thấy thái độ của giáo viên chủ nhiệm lúc đó đối xử với anh đặc biệt tốt.

Nhưng bọn trẻ thì không nhận ra điểm này.

Bọn họ nhạy cảm nhận ra sự thiên vị đặc biệt của giáo viên dành cho Từ Hạo, khi cùng các bạn học khác nô giỡn, mách giáo viên, thì giáo viên luôn ưu ái Từ Hạo. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia thì thầm sau lưng, cảm thấy nhất định là do Từ Hạo nịnh hót, ra vẻ nổi bật trước mặt giáo viên khác với bọn họ, nên bọn chúng thi thoảng bẫy cho Từ Hạo ngã.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Từ Hạo trời sinh thần kinh tương đối thô, bình thường có bị bắt nạt chèn ép cũng không để trong lòng. Có đôi khi các cậu bé nằm sấp trên đất bắt bi, thấy Từ Hạo tới cũng không rủ anh chơi cùng. Từ Hạo ngồi xổm bên người khác chơi, nhìn rất lâu, còn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng tình trạng này không kéo dài quá lâu, bọn nhỏ ai nấy đều thích đồ ăn vặt, nhưng tuổi còn quá nhỏ, cha mẹ cũng không cho tiền tiêu vặt. So ra, mẹ Từ Hạo mỗi ngày còn nhét cho anh năm mươi tệ, đối với học sinh lớp 1 mà nói quả thực là một khoản tiền lớn.

Có đôi khi, Từ Hạo thấy những đứa trẻ khác bỏ ra năm đồng mua kẹo coca, hoặc là trong giờ học đến cổng trường mua một túi đồ ăn vặt nhỏ gì đó, anh cũng đi mua, anh không chỉ mua đồ ăn vặt nhiều, mà mỗi ngày còn lấy một nắm kẹo và sô cô la nhét vào túi. Anh ra tay hào phóng, đến trường à chia cho các bạn học nói chuyện cùng, dần dần các bạn nhỏ cũng lấy đồ ăn vặt ra trao đổi với anh, qua qua lại lại rồi cũng kết giao tỉnh cảm luôn.

Đến năm thứ hai, Từ Hạo đã trở thành ủy viên sinh hoạt trong lớp, khi còn bé tuy rằng bộ dáng của anh trắng trẻo sạch sẽ, nhưng thương là đầu xỏ trèo cây không ai không biết, còn luôn có cách không để cho giáo viên bắt được, hơn nữa hơn nữa thành tích tốt, nhân duyên trong bạn với các bạn học tốt. Đừng nói là bắn bi thép, mấy đứa khác ở nhà mang xe đồ chơi đến đều hao hức muốn chơi với Từ Hạo.

Kể từ đó, Từ Hạo nhanh chóng tìm được sân khấu của mình, anh thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp tiểu học, lên trường trung học cơ sở tốt nhất địa phương, từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Từ Hạo đã nổi danh ra bên ngoài, ba trường trung học cạnh đó không có không biết cái tên này.

Ai cũng biết, Từ Hạo học lớp bảy, nhà giàu, đánh nhau giỏi, học tập còn tốt, mỗi lần thi đều đứng đầu, quan trọng là khuôn mặt cũng được, chỉ là học sinh trung học thôi mà có mấy đàn chị tới đưa thư tình cho anh, điều này khiến mấy đứa đầu nhỏ khác ghen tị đến ngứa răng anh nói giữa người với người mà so sánh sao được.

Đúng vậy, trước khi học trung học, Từ Hạo chính là một người như vậy, anh không hề biết thất bại là gì, cho rằng cuộc sống đơn giản vậy thôi. Anh muốn thứ gì? Mua thôi! Anh thích người ta? Theo đuổi! Anh có chút thông mình, cảm thấy thành tích học tập không cần cao quá, chỉ cần vào top 20 là cũng đủ nở mày nở mặt trong nhà rồi, trong nhà cũng mặc kệ, thầy giáo mắt nhắm mắt mở với anh, anh còn gì phải lo nữa?

Anh là người chiến thắng cuộc sống, ngay cả không gian suy nghĩ cũng không thèm để lại cho mình.

Trải nghiệm cuộc sống giống như xe buýt tốc độ cao này kéo dài đến thời trung học, gia đình Từ Hạo chuyển đến thành phố B tấc đất tấc vàng.

Thành tích Từ Hạo không tệ, chỉ dựa vào mình thi cũng có thể vào trường trọng điệm, nhưng ba Từ Hạo muốn con trai mình hóa rồng, ông muốn để Từ Hạo học trường trung học số một số hai toàn quốc.

Từ Hạo vốn là ông vua con chốn địa phương, lập tức bị quăng vào thủ đô cá rồng hỗn tạp này.

Từ đó cuộc sống bắt đầu thay đổi.

Anh bắt đầu đâm đầu vào tường, đi một chút thì ngã, chợt bừng tỉnh, mịt mùng nhìn xung quanh, mới phát hiện ra một chút bộ mặt thật của cuộc sống, lại không biết phải làm sao bây giờ.

Đợi anh nếm trải đủ khổ sơ lớn lên, nhổ nanh học cách cúi đầu, mới nghĩ thông suốt phải làm sao thì bị tai nạn xe, sinh mệnh đặt dấu chấm hết, anh chết.

Cả đời này Từ Hạo chưa từng cảm thấy mình khổ sở.

Duy chỉ có hai chuyện, làm cho anh rất mất mặt.

Chuyện đầu tiên, là anh vốn từng làm bạn với một người, xem người ta như anh em tốt nhất, sau đó xảy ra cãi vã, mới phát hiện người ta xem anh như trò cười, so với sau bữa cơm nói chuyện không như trước.

Chuyện thứ hai, là anh vốn tưởng mình là người có hoài bão, xuất phát điểm cả đời này của anh rất cao, quyết tâm làm chuyện lớn chấn động thế giới, nhưng hai mươi sáu năm qua, bôn ba, anh vẫn không hiểu rõ mình sống vì cái gì.

Từ Hạo từng là một người rất tiến bộ, bị người ta ép suốt ba năm không thể về nước, lại bởi vì một số chuyện mà chịu đòn giáng tâm lý không nhỏ, trạng thái tinh thần trượt dốc hẳn. Nói cho cùng thì từ nhỏ anh chưa từng thất bại, gặp phải chút chuyện đã cho rằng đây là chuyện khó, không hề dễ chịu. Sau đó du học ở Anh cũng học không tốt, ngoại ngự cũng tàn tàn đủ dùng, thành tích năm khóa thì hết ba khóa rơi vào báo động, cả ngày ngâm mình trong quán bar uống rượu, thậm chí còn thử hút cần sa vài lần, dáng vẻ còn quy củ xuất chúng còn bé so với bây giở quả là long trời lở đất.

Anh cho rằng thanh xuân của mình lúc này mới gọi là khởi đầu, trôi qua vừa kích thích vừa mới mẻ. Vận mệnh chẳng qua chỉ ném cho anh một tảng đá đập chân anh, anh phung phí sinh mệnh như trút giận.

Nhưng sau đó, mấy ngày trước sinh nhật lần thứ hai mươi sáu, một buổi sáng sớm thức dậy, Từ Hạo nhìn vào gương, lần đầu tiên nhìn rõ những nếp nhăn nhỏ khó phát hiện trên mặt mình, hằn sâu trên trán, trong gương chiếu ra đồng từ giăng đầy tơ máu.

Anh chợt tháy mình trở nên già hơn dáng vẻ trong trí nhớ của mình, già hơn anh nghĩ.

Nhìn lại ba năm ày, suy sụp hoang đường, thậm chí còn không rút ra được điều hữu ích nào.

Kể từ đó trở đi, Từ Hạo hạ quyết tâm về nước. Đặt vé máy bay, lập kế hoạch gấp rút cho tương lai trong vòng vài ngày.

Anh cho rằng nhân sinh mấy chục năm, vẫn còn cơ hội làm lại.

Chỉ là không nghĩ tới, kết quả, anh sẽ chết ở tuổi hai mươi sáu.

Trước kia anh luôn cho rằng mình đủ trưởng thành, đủ trải nghiệm, đủ tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại, còn gì đây?

Buồn cười nhất chính là, đến khi anh cận kề cái chế, mới bắt đầu hối hận.[1] Bình Dương ở đây là huyện Bình Dương thuộc Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang, chứ không phải độc lạ Bình Dương nha mấy chế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.