Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ hấp tấp vọt vào nhà, giơ một đống lùng bùng trong tay, đắc ý khoe với Lý Thanh Nhiên: “Xem này, cái này là anh xếp hàng hơn một giờ ở cửa hàng hải sản mới mua được đấy, còn tươi lắm! Dùng cái này nấu canh thì siêu bổ, giờ liền làm luôn, vừa kịp cho em uống buổi trưa.”
Nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên thuận tay tiếp một ít: “Anh mua nhiều quá đi!”
Trừ các loại rau quả, gà vịt thịt cá thì còn có rất nhiều đồ hộp dinh dưỡng như là tổ yến, bột hạt sen, trà táo đỏ, sữa hạnh nhân. Nếu không phải Vương Đại Hổ cao to, thế nào cũng bị đống túi này “chôn sống”.
“Em thân thể yếu đuối, đương nhiên là phải bồi bổ.” Vương Đại Hổ không thèm để ý lắc lắc hai tay rốt cuộc cũng được giải thoát cười hì hì: “Ai bảo em chính là “Lý muội muội”!”
Lý Thanh Nhiên không muốn nghe Vương Đại Hổ giễu cợt, cúi người, tuỳ tay cầm một quả lê, xấu hổ ném thẳng mặt Vương Đại Hổ: “Nhanh đi nấu cơm!”
“Dạ!”
Giữa trưa, Vương Đại Hổ làm bốn món một canh.
Rau chân vịt xào tỏi, dồi tiết xào[1], móng giò sốt tương[2], ngô xào ngũ sắc[3], đương nhiên còn không thể thiếu món “canh ba ba” thơm nức mũi.
“Nào, Nhiên Nhiên, đây đều là đồ bổ huyết dưỡng khí, em ăn nhiều một chút!” Vương Đại Hổ tươi cười đang định tháo tạp dề xuống, chuông cửa lại bất ngờ vang lên.
Hắn có chút nghi hoặc đi tới cửa, vừa ghé vào mắt mèo để nhìn thì “Ớ?” một tiếng.
“Sao em lại tới đây?” Vương Đại Hổ mở cửa, kỳ quái hỏi người đứng bên ngoài.
“Là em gọi cậu ấy tới!” Không đợi người bị hỏi nói cái gì, Lý Thanh Nhiên chậm chạp bước đến, trên mặt lộ ra tươi cười cực kỳ “dịu dàng”: “Cậu là Phùng Nam đúng không? Mau vào, vừa lúc bọn tôi chuẩn bị ăn trưa!”
Phùng Nam nghe lời này mặt lập tức đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói: “Em, em nghe nói anh Đại Hổ hôm nay xin phép nên nghĩ chắc anh bị bệnh, có hơi lo lắng, ừm, nên liền tới đây xem xem.”
“À! Anh không sao.” Vương Đại Hổ hơi khó hiểu liếc nhìn Lý Thanh Nhiên, sau đó quay sang nói với Phùng Nam: “Đừng đứng ở ngoài nữa, trước vào nhà rồi nói.”
“Vậy, làm phiền!”
Vương Đại Hổ lấy thêm bát đũa từ phòng bếp ra, ba người ngồi trước bàn cơm, Lý Thanh Nhiên cười nói về cuộc điện thoại của Phùng Nam.
“Không nghĩ tới anh Thanh Nhiên sẽ tiếp điện thoại, nói thật lúc ấy em rất bất ngờ!” Phùng Nam mở to đôi mắt tròn xoe sáng ngời trong suốt nhìn Lý Thanh Nhiên ở đối diện. Bởi vì đoạn thời gian bị lừa bán trước đây, anh Đại Hổ nhắc tới nhiều nhất chính là ba chữ Lý Thanh Nhiên nên cậu ta cũng không cảm thấy xa lạ.
Nhưng này cũng không có nghĩa là cậu không sợ hãi, phải biết cậu vẫn cho rằng anh Đại Hổ đang ở chung với “bạn gái”.
“Kỳ thật tôi cũng thực kinh ngạc, không nghĩ tới cậu thế nhưng thành bạn đại học của Đại Hổ, thế giới này đôi khi thật nhỏ bé.” Lý Thanh Nhiên cười gắp một miếng dồi vào bát Vương Đại Hổ: “Dạ dày anh không tốt, còn nóng thì mau ăn đi!”
Vương Đại Hổ sửng sốt, cơ hồ là thụ sủng nhược kinh bỏ miếng dồi vào miệng, cười tủm tỉm mà nhai nhồm nhoàm. Lý Thanh Nhiên khinh thường lườm hắn một cái, rút ra tờ giấy ăn, nhẹ nhàng giúp hắn lau khoé môi, sẵng giọng: “Ăn từ từ thôi, có ai tranh với anh đâu.”
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp, trong mắt Phùng Nam chợt loé một tia mất mát, tâm tình không tốt không khỏi lộ ra một chút trên mặt, cậu thì thào: “Anh Đại Hổ, cảm tình hai người thật tốt!”
“Ha ha ha, đương nhiên, đương nhiên!” Vương Đại Hổ cười đến không thấy mắt đâu, vui sướng nói.
Cơm trưa qua đi, Phùng Nam rất nhanh liền trờ về, Vương Đại Hổ tiễn cậu ta đến tận dưới lầu.
Trên mặt Phùng Nam có chút do dự, cuối cùng vẫn là thật cẩn thận hỏi: “Anh Đại Hổ với anh Lý….”
“Không sai!” Không đợi cậu nói xong, Vương Đại Hổ tỏ vẻ không quan trọng trực tiếp thừa nhận: “Chính như em nghĩ, bọn anh là một đôi!”
Phùng Nam đứng sững lại, vẻ mặt giật mình.
“Bởi vì coi em là bạn nên mới không muốn lừa em, Nhiên Nhiên là người yêu của anh, cũng là người anh muốn sống cùng cả đời, hi vọng em có thể chúc phúc.”
“Đương, đương nhiên em sẽ chúc phúc!” Phùng Nam cúi đầu, cảm giác trong lòng từng trận quặn lên vô cùng khó chịu, nước mắt bắt đầu lưu chuyện nhưng lại bị nghẹn lại không muốn để nó rớt xuống.
Vương Đại Hổ nhìn cậu ta, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Thế thì tốt quá!”
.
“Đi rồi?” Lý Thanh Nhiên ngồi trên sô pha, trong tay cầm quả táo, giống như chuột hamster cắn từng chút từng chút một.
“Đi rồi!” Vương Đại Hổ đặt mông xuống bên cạnh, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Bị cái loại ánh mắt “ý vị thâm trường” này dò xét, Lý Thanh Nhiên cau mày, không tự nhiên mắng: “Anh nhìn cái gì!”
“Không có gì, chính là xem – cái này!” Vương Đại Hổ vươn một ngón tay điểm điểm vị trí trái tim cậu: “Bên trong rốt cuộc nhỏ đến cỡ nào!”
Đây là gián tiếp nói mình lòng dạ hẹp hòi mà!
Lý Thanh Nhiên giận, biết hành vi lúc nãy bị lão hổ thối nhìn ra cái gì, cậu nhìn sang chỗ khác, cắn răng, khó chịu nói: “Không biết anh đang nói bậy bạ cái gì, tránh ra, em muốn ngủ trưa.”
“Được được được!!!” Vương Đại Hổ vui vẻ dùng kiểu bế công chúa mà ôm lấy người nào đó: “Để tiểu nhân hầu hạ nương nương đi ngủ.”
Lý Thanh Nhiên: “…..”
.
Ba ngày sau, Lý Thanh Nhiên không để ý Vương Đại Hổ cường liệt phản đối, quay lại trường học. Đương nhiên, trải qua chuyện lần này, Vương Đại Hổ thầm hạ quyết tâm phải dùng càng nhiều thời gian và tinh lực để làm bạn với cậu, quan tâm cậu. Mỗi buổi tối, hắn sẽ kể rất nhiều chuyện xảy ra trong ngày, nào là chủ nhiệm giống hệt Diệt Tuyệt sư thái, nào là bạn nào thích nói xấu sau lưng người khác, hay là chuyện hắn suy xét nhiều lần cuối cùng quyết định gia nhập “Câu lạc bộ du lịch”, đơn giản là vì câu lạc bộ này rời rạc nhất, không bị bắt buộc tham gia thường xuyên, cũng không phải phải làm gì mấy.
Đối với mấy chuyện này Lý Thanh Nhiên có vẻ không thấy phiền chán, cậu nghe thực nghiêm túc, thường thường cũng sẽ phát biểu một số ý kiến hoặc phản bác một chút nhân sinh quan, thế giới quan của Vương Đại Hổ. Mà lúc sắp ngủ, hắn sẽ ôm cậu, ghé vào tai cậu nói những tình thoại chân thành tha thiết nhất, một lần lại một lần nói cho cậu biết hắn thương cậu biết bao, sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.
Dần dần, Lý Thanh Nhiên không hề thỉnh thoảng lại mất ngủ, trạng thái tinh thần cũng bắt đầu vững vàng, nhờ Vương Đại Hổ cẩn thận cố gắng, hết thảy đều chuyển biến tốt.
.
Thời gian chậm rãi tiến về phía trước, tháng mười một, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Có thể bởi vì nguyên nhân này, cảm mạo bắt đầu lan tràn trong trường, mà vô cùng bất hạnh, Vương Đại Hổ ngày xưa vốn xưng bé khoẻ — trúng chiêu!
“Anh ngoan ngoãn, thành thật ở nhà, em đi bệnh viện mua cho anh ít thuốc.” Lý Thanh Nhiên nhìn Vương Đại Hổ hữu khí vô lực sắc mặt đỏ bừng nằm trên giường, dịu dàng nói.
“Ứ chịu, ngẫu muốn em ở nhà với ngẫu!” Vương Đại Hổ anh anh vờ khóc, cực kỳ không biết xấu hổ dựa thế làm nũng.
Lý Thanh Nhiên không để ý hắn, nói câu “Đừng nháo!” xong liền đi ra ngoài.
Cậu tới bệnh viện gần đại học Y, bởi vì mấy hôm trước Vương Đại Hổ có đến khám ở đây nên cậu chỉ cần trực tiếp đi lấy thuốc là được. Trong thang máy chật ních người, Lý Thanh Nhiên đứng ở vị trí sâu nhất, tâm tư lại bay về nhà với Vương Đại Hổ. Người kia thật là! Đều lớn như vậy rồi mà còn sợ tiêm, còn dám nằm lỳ ở nhà không chịu đi. Lý Thanh Nhiên thầm hạ quyết tâm tý liền mua ít dịch truyền về, cậu tự mình làm xem hắn còn dám trốn không.
“Chờ, chờ một chút, đợt tôi với!” Một giọng nữ nôn nóng vang lên, ngay trước khi thang máy đóng cửa thì len vào.
Nghe thanh âm này, toàn thân Lý Thanh Nhiên bỗng nhiên run lên.
Ngẩng đầu không thể tin nhìn qua, chỉ thấy cách tầng tầng bóng người, một người phụ nữ ngoài năm mươi mặc áo kẻ ô vuông quần xanh, trên tay còn mang theo một bình nước, đang nhễ nhại mồ hôi thở phì phò.
Một loại cảm giác rét lạnh truyền đến từ lòng bàn chân Lý Thanh Nhiên, khiến toàn bộ tư duy của cậu tạm dừng hoạt động, chỉ có thể chết lặng đứng ở đó.
“Này cậu? Này cậu? Cậu không sao chứ?” Cô nhân viên thang máy liên thanh kêu.
Lý Thanh Nhiên mạnh hồi phục tinh thần mới phát hiện trong thang máy đã không còn ai, cố gắng trấn định tâm thần, cậu nặng nề bước ra ngoài.
Thất thần lấy thuốc, thất thần về đến nhà.
Vương Đại Hổ thấy rõ cậu không thích hợp, vội ngồi dậy hỏi: “Thế nào? Có chuyện gì?”
Lý Thanh Nhiên lắc đầu, lầm bầm nói: “Có khi em nhìn nhầm!”
Chuẩn bị tinh thần cứng rắn đè Vương Đại Hổ ra tiến hành truyền dịch xong, Lý Thanh Nhiên vẻ mặt phức tạp đứng bên giường trông hắn.
“Đến cùng là làm sao? Em mà không nói cho anh biết thì anh liền không khỏi bệnh nổi!” Vương Đại Hổ nâng bàn tay nóng bỏng xoa gò má lạnh lẽo của Lý Thanh Nhiên.
Hít vào một hơi thật sâu, Lý Thanh Nhiên nói: “Hôm nay ở bệnh viện…. Em, nhìn thấy người phụ nữ kia.”
Người phụ nữ kia?
Phụ nữ nào?
Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của cậu, nháy mắt Vương Đại Hổ như đoán ra, hắn thử hỏi: “Thấy mẹ em?”
Bọn họ và Khổng Tú Mai đều ở Bắc Kinh, cho dù một ngày nào đó gặp nhau ở ngoài đường cũng không phải không có khả năng.
“Bệnh viện? Bà…. sinh bệnh?”
Lý Thanh Nhiên lắc đầu, rồi lại cười khổ: “Không biết, em cũng không nói chuyện với bà, nhưng có lẽ cho dù chúng em có đối mặt với nhau, nhiều năm như vậy bà cũng sẽ không nhận ra em.”