Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 85: Thêm một việc sáng tỏ




Hoàng Minh đợi tới giữa trưa mới thấy được Thái Phong từ phòng họp trở ra. Anh ngay lập tức kéo cậu ta đi. Thái Phong mặc dù dạo này bận tới mức không ngốc đầu lên được nhưng vẫn biết chuyện Hoàng Minh đột ngột mất tích mấy ngày. Hôm nay Hoàng Minh tự dưng lại xuất hiện lôi lôi kéo kéo thế này nhất thời làm Thái Phong bất ngờ tới ú ớ.

Hai người họ đi tới nhà ăn công ty, ngồi ở nơi vắng người nhất. Hoàng Minh bắt đầu kêu một đầy đồ ăn ngon để tự thoả mãn cái bụng mấy ngày ăn uống không ra hồn, sẵn bồi bổ cho người bạn bị chính tay mình đẩy vào bể khổ này.

Thái Phong lên tiếng hỏi. "Sao lần này đi công việc mà lại không thông báo gì với ai vậy? Mọi người thiếu điều lục tung cả thành phố lên tìm cậu."

Hoàng Minh vẫn đang rất tập trung ăn, nghe tới đây mới nuốt trọng một cái. Sực nhớ ra anh vẫn chưa hỏi Bạch Thiên rằng đã đưa ra lý do biện hộ cho sự mất tích của anh. Tốt nhất không biết thì không bàn, anh đành đánh sang chuyện khác.

"Chuyện đó nói sau đi. Nói chuyện chính trước. Công ty rốt cuộc náo loạn tới mức nào rồi?"

Thái Phong nghe tới hai từ công ty thì ăn cũng không ăn nổi nữa. Tay với lấy ly nước uống một hớp lớn mới trả lời.

"Cục diện khó giải quyết vô cùng. À, trưởng phòng kế toán bị sa thải rồi. Ông ta thực sự có dính dáng, chứng cứ cũng được đưa ra đầy đủ rằng ông ta chính là người đứng sau phi vụ bán bản thiết kế này."

Quả thực đúng như Hoàng Minh đoán trước được. Ông ta chính là có vấn đề. "Chuyện này..."

"Tìm thấy cháu rồi!" Chú Đông đang từ phía xa nói vọng lại. Hướng hai người họ mà bước nhanh tới, ngắt ngang câu nói đang lỡ dỡ của Hoàng Minh. "Cháu lần này có chút không phải rồi đấy, lần sau nếu có gì bất ngờ cứ nói với bố mẹ trước. Ông bà vừa lo cháu vừa lo công việc hao gầy đi rõ rệt."

Hoàng Minh gượng cười. "Cháu sẽ nói chuyện này sau với bố mẹ. Mà chắc chú không tìm cháu chỉ muốn nói bấy nhiêu đúng không?"

Chú Đông gật đầu, nhìn sang Thái Phong một chút. Trên mặt thể hiện ra là có chút không tiện. Hoàng Minh thấy vậy nên lên tiếng. "Không sao đâu, chú cứ nói đi. Cháu với cậu ta không có gì không nói với nhau được."

Chú Đông không ngại nữa, đi thẳng vào vấn đề. "Là chuyện công ty mà cháu nhờ chú tìm hiểu. Kết quả đã có rồi nhưng vì cháu đột ngột mất tăm nên mãi không nói được."

Suýt chút nữa thì Hoàng Minh đã quên mất chuyện mình nhờ chú Đông tìm hiểu lý do tại sao công ty nhà Đăng Khoa phá sản. Không trách được, trong một thời gian ngắn mà anh lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hoàng Minh ngưng động tác, nhìn sang Thái Phong trước. "Công ty đang nói tới là của nhà Đăng Khoa. Trong USB của trưởng phòng kế toán mà cậu đưa tôi ấy, có một thư mục toàn là hình ảnh của Đăng Khoa. Vì vậy tôi đã bí mật điều tra, cuối cùng biết được ông ta là nhân viên cũ của bố cậu ta."

Thái Phong xen ngang. "Vậy ý cậu là..."

Hoàng Minh bây giờ mới nhìn sang chú Đông. "Chú Đông sẽ cho chúng ta câu trả lời."

Chú Đông nhìn chằm chằm Hoàng Minh, nét mặt có chút bất ngờ vì những gì mà Hoàng Minh vừa nói. "Cháu nói gì chứ? Trưởng phòng kế toán là nhân viên cũ ở công ty đó sao?"

Hoàng Minh lập lại. "Công ty đó? Ý chú là sao? Ông ta lúc xin vào làm không nói mình làm ở đâu hay sao ạ?"

Chú Đông gật đầu lia lịa. "Đúng vậy! Công ty chúng ta có một quy tắc ngầm chính là không bao giờ nhận cựu nhân viên của công ty đối thủ!"

Hoàng Minh còn bất ngờ hơn chú Đông lúc nãy. "Chú nói gì vậy? Công ty đối thủ? Đừng nói là..."

"Đúng vậy!" Chú Đông ngắt ngang lời nói của Hoàng Minh. "Đó là chuyện của gần sáu năm trước rồi. Lúc đầu cháu đưa thông tin chú có thấy chút quen nhưng không nhớ nổi. Tới lúc tìm ra được mới biết đó chính là công ty đối thủ của chúng ta lúc trước. Mặc dù không trực tiếp gây ra nhưng lúc công ty đó phá sản thì chúng ta cũng không tránh được liên can."

Thái Phong á khẩu còn Hoàng Minh tối tâm mặt mày. "Được rồi, cháu hiểu rồi. Cảm ơn chú. Chuyện công ty nhờ chú giúp đỡ bố mẹ cháu."

Nói xong anh đứng dậy nhìn Thái Phong. "Chuyện này tạm thời chỉ có chúng ta biết, cậu đừng nói với ai. Dù sao kỳ thực tập này đã quá vất vả với cậu rồi. Việc còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết, khi nào xong sẽ nói với cậu."

Nói xong không đợi ai trong hai người họ trả lời Hoàng Minh cùng tâm can đang chấn động của mình xoay người bước đi. Thật lòng anh rất muốn bịa ra một lý do nào khác để biện hộ rằng đây chỉ là sự trùng hợp.

Phú Kỳ hận anh, nhắm vào anh anh có thể hiểu được. Nhưng Đăng Khoa và anh vốn dĩ không tới mức phải truy cùng giết tận như vậy. Niềm tin anh đặt ra cho mối quan hệ này quá lớn, tới mức chính lúc này anh không biết phải tự mình tiêu hoá sự thật này như thế nào cho đúng.

Hoàng Minh từ trong túi lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Thiên. Rất nhanh Bạch Thiên đã lái xe tới công ty đón anh. Cả hai không về nhà mà cùng nhau đi tới bệnh viện nơi mẹ Phú Kỳ đang ở.

Hoàng Minh dù căm ghét Phú Kỳ như thế nào đi chăng nữa, nhưng anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện mà hắn ta từng nói. Chưa có bằng chứng xác thực rằng hai người họ có quan hệ huyết thống, nhưng dù chỉ có năm mươi phần trăm sự thật thì anh vẫn cảm thấy gia đình mình mắc vào một món nợ không bao giờ trả nổi.

Bạch Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy nét mặt khó coi của Hoàng Minh nên dịu dàng lên tiếng. "Tôi chưa từng nói với anh chuyện trong ký ức của bà ta có hình ảnh của hai người đàn ông đúng không?"

Hoàng Minh ngẩn người ra nhìn Bạch Thiên. "Còn có chuyện này sao?"

Bạch Thiên cúi mặt rồi nhanh chóng ngẩng lên trở lại, hít một hơi dài rồi mới trả lời. "Tôi biết chuyện hắn ta là con trai riêng của bố anh rồi. À thì tôi lại cho người bí mật điều tra một chút. Sau ngày chúng ta tới đây lần đầu tiên, vì nhìn thấy đoạn ký ức của bà ta nên tôi quyết định tìm hiểu."

Hoàng Minh lui về sau mấy bước, nét mặt trông sợ hãi tới ngờ nghệch. Bạch Thiên nhìn dáng vẻ đáng yêu này không nhịn được mà đưa tay tới bẹo má anh một cái. "Được rồi được rồi. Từ ngày trở về tới hôm nay vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với nhau. Về nhà sẽ từ từ nói rõ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.