Phong Vũ từ phía sau từ từ gượng người đứng thẳng dậy, nét mặt đau đớn nhưng vẫn cố gắng khẽ gật đầu với lão sư một cái rồi hướng về phía cửa mà đi ra. Bạch Thiên đăm đăm nhìn theo chưa kịp lên tiếng thì lão sư đã cất lời.
“Hắn bây giờ không đi đâu được nữa. Ngươi yên tâm, xong việc ta giao hắn cho ngươi xử lý.”
Bạch Thiên đối với Phong Vũ một chút lòng tin bây giờ cũng không có, nhưng lời nói của lão sư ít nhất cũng phải bỏ vào tai. Vẫn là tha cho hắn một mạng trước. Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống đối diện lão sư và đi thẳng vào vấn đề.
"Bích ngọc của chị gái trò hiện đang ở trong người đó."
Lão sư ngay lập tức trợn tròn mắt, giọng nói mang theo sự kinh hãi. "Ngươi điên rồi!"
Bạch Thiên vẫn rất bình tĩnh nói tiếp. "Không còn cách khác, những vết thương trên người anh ta không thể bằng cách bình thường mà chữa trị được. Hơn nữa, lúc đó nếu không làm vậy anh ta sẽ chết."
Lão sư bình thường rất bình tĩnh, bây giờ giọng đã run run. "Ngươi biết hậu quả của việc trao ngọc của hồ ly đã chết đi cho người thường là gì mà ngươi còn cố làm sao! Bây giờ ngươi lại đến tìm ta?! Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi đây."
Bạch Thiên sắc mặt bắt đầu thay đổi. "Điều gì cũng được, chỉ cần anh ta có thể tiếp tục sống cùng với viên ngọc bên trong mà không bị tổn hại."
Lão sư đột nhiên đứng dậy, chỉ tay vào Bạch Thiên. "Hắn ta chỉ là một con người bình thường, hắn chết đi rồi ngươi buộc hắn sống lại đã là trái thiên lý! Bây giờ ngươi lại...ngươi lại ép hắn nuốt thứ đó vào bụng. Ngươi đã từng nghĩ tới chưa nếu viên ngọc đó chấp nhận chủ mới thì tên con người đó sẽ trở thành nữa người nữa yêu. Tệ hại hơn nếu nó không chấp nhận thì hắn không những chết mà linh hồn cũng tiêu tán mãi không thể siêu thoát!"
Bạch Thiên cái gì cũng biết. Nhưng ở thời điểm đó chỉ có mỗi cách đó để giữ lại cái mạng của Hoàng Minh. Những vết thương trên người cũng không thể không giải quyết trước khi anh ta quay trở lại.
Bạch Thiên chỉ định tạm gửi nó vào người Hoàng Minh để chữa trị vết thương và khi lành sẽ lấy ra và thế bạch ngọc trở vào. Nhưng sau khi vết thương lành thì Bạch Thiên thử đủ mọi cách vẫn không thể nào lấy bích ngọc trở ra được. Nó đã ở bên ngoài quá lâu, bây giờ được đưa trở lại một cơ thể sống nhất thời không nghe lời Bạch Thiên nữa.
Lão sư nhìn thấy biểu cảm khó coi của Bạch Thiên không ngần ngại mà nói tiếp. "Ta không thể hiểu nổi ngươi và chị ngươi rốt cuộc vì điều gì mà phải liều mạng như vậy? Còn nữa Hồ Bạch lão gia không để yên cho ngươi muốn thế nào liền được thế đó đâu. Tự mình lo liệu đi."
Bạch Thiên mặc dù không có được thứ mình muốn khi tới đây nhưng ít ra không phải ra về tay không. Phong Vũ vẫn còn đang ở bên ngoài. Trước khi ra về lão sư vẫn không quên dặn Bạch Thiên một câu.
"Giữ mạng cho hắn!"
Lạ lùng là Phong Vũ cứ như vậy mà không hề có chút phản kháng nào, theo Bạch Thiên lên xe và trở về. Bạch Thiên đưa hắn ta đến căn chung cư cũ của mình rồi từ từ chăm sóc.
Bạch Thiên không trói, không đánh đập cũng không động chạm gì tới Phong Vũ nữa. Ngồi đối diện với nhau trong phòng khách. Bạch Thiên bắt đầu hỏi chuyện.
"Nói được rồi. Hắn ta ở đâu?"
Phong Vũ không trả lời mà cứ xoay xoay mãi chiếc nhẫn trên tay mình. Bạch Thiên cũng không gấp gáp mà tiếp tục nói.
"Ngươi không nói cũng được. Vậy thì nghe và trả lời vậy, xem ta nói có đúng không? Đầu tiên, người thuê xê đâm vào Hoàng Minh là ngươi và Phú Kỳ?"
Phong Vũ gật đầu. Bạch Thiên nhếch nhẹ khoé môi nói tiếp. "Tốt! Thành thật như vậy. Thứ hai đèn rơi ở studio cũng do một tay hắn dàn dựng?"
Phong Vũ tiếp tục gật đầu, nhưng lần này hắn mở miệng ra nói thêm một câu. "Một mình hắn ta không dám làm."
Bạch Thiên tiếp tục tra hỏi. "Khá lắm. Ngươi sợ ta giết hắn mà quên phần ngươi sao? Yên tâm không mất lượt của ngươi đâu."
Nói tới đây Bạch Thiên đứng dậy xoa xoa nhẹ cằm mình suy tư nói tiếp. "Vậy đống sách rơi trong thư viện chắc cũng là tên Phú Kỳ đó làm nhỉ?"
Tới đây thì Phong Vũ lập tức lắc đầu.
Bạch Thiên mới sực nhớ ra. "Đúng nhỉ! Nếu không có thẻ sinh viên thì căn bản không vào thư viện để động tay được."
Bạch Thiên xoay người chống hai tay lên bàn kê sát mặt lại Phong Vũ. "Ta suýt quên mất, bên cạnh ngươi còn một người nữa. Hắn cũng có động cơ."
Phong Vũ rất bình tĩnh mà đáp lại. "Ta có thể đảm bảo, Đăng Khoa không có ý muốn hại tên đó."
Bạch Thiên mỉm cười mặt kê sát hơn nữa, nghiêng đầu sang một bên nói tiếp. "Thật là nực cười! Ngươi lấy cái gì để đảm bảo? Cái mạng của ngươi sao?"
Phong Vũ trừng mắt lên, con ngươi hắn bây giờ đã co lại khó coi. "Ngươi đừng quên là ngươi đang sống ở đâu! Ngươi nói thử xem ngươi có thể làm gì một con người mà ngươi sẽ không bị sờ gáy? Còn nữa, ngươi có thể tự mình tìm hiểu đi rồi hãy quyết định là ta nói có đúng hay không."
Bạch Thiên cong nhẹ khoé môi, đứng thẳng người dậy, quay đi. "Được! Vậy ngươi giải thích chuyện hắn bôi tuyết liên hoa vào ly rượu của Hoàng Minh là có ý gì?"
Phong Vũ hừ một tiếng rồi bật cười lớn. "Haha còn tự cho là mình thông minh? Ngươi còn không tự mình hiểu sao? Hắn ta làm như vậy là có ý gì?!"
Bạch Thiên quay phắt người trở lại. Tiến tới túm lấy cổ áo của Phong Vũ. "Vậy những gì ta nhìn thấy trong ký ức của hắn. Là sự thật, hắn thực sự có ý với Hoàng Minh!"
Phong Vũ cười lớn hơn nữa. "Haha chính mắt ngươi thấy ngươi cũng không tin. Đúng là làm trò cười cho ta mà."
Bạch Thiên đẩy mạnh Phong Vũ ra, chỉ tay về phía cửa. "Ngươi đi được rồi!"
Phong Vũ có chút bất ngờ vì câu nói này nên hỏi lại. "Ngươi như vậy lại thả ta đi?"
Bạch Thiên nhếch nhẹ khoé môi. "Tạm thời ta tha cho ngươi vì ta chắc chắn ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi được."
Phong Vũ không ngần ngại mà đứng dậy, quay người về phía cửa trước khi đi ra ngoài vẫn để lại thêm một câu. "Thân thế của ngươi và chuyện Hoàng Minh được ngươi hồi sinh chỉ có ta và Phú Kỳ biết. Đăng Khoa trong chuyện này không hề tham dự vào. Ngươi đừng làm hại hắn, xin ngươi."
Bạch Thiên nhìn theo bước chân lạnh lẽo của Phong Vũ mà lòng có chút khó hiểu. Hắn tại sao lại bảo vệ Đăng Khoa tới như vậy chứ?