Tới lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Dịch trên người cũng ngưng truyền, vừa mở mắt ra đã đập vào một lồng ngực săn chắc. Anh chớp mắt mấy cái rồi đưa tay lên sờ sờ mới tin rằng mình đã thực sự tỉnh lại. Bạch Thiên ở phía trên giọng còn ngáy ngủ.
“Bảo bối, tôi muốn ngủ thêm một chút…”
Hoàng Minh thì ngược lại, anh một chút cũng không muốn nằm tiếp. Đưa tay mình vỗ vỗ lên ngực của Bạch Thiên mấy cái rồi cố gắng gượng người ngồi dậy. Cảm giác lúc này chính là cả người nếu chỉ mệt mỏi thôi thì không nói, đằng ngày chẳng khác gì đang vác nguyên một căn nhà trên người. Vừa nặng nề, vừa đau nhức không tài nào đứng dậy được. Cuối cùng phải cầu cứu.
“Đỡ tôi dậy…bao nhiêu ngày như vậy rồi. Còn bố mẹ, công việc, đề tài nữa.”
Bạch Thiên nghe xong không những không giúp mà còn kéo ngược Hoàng Minh vào lòng tiếp tục ôm chặt.
“Đề tài tôi làm xong rồi, công việc thì bên phía chủ tịch Chân đã ra tay sắp xếp. Tất cả các cảnh quay có anh đã được dời lại. Còn về phía bố mẹ anh thì yên tâm, sau khi được thông báo rằng anh chỉ cùng bên phía chủ tịch Chân đi sự kiện thì không hỏi han tới nữa. Vả lại bố mẹ anh cũng đang bị vấn đề khác làm cho đau đầu nên cũng bớt nghĩ về anh.”
Hoàng Minh nghe xong không ngồi dậy nổi cũng cố gắng gượng thẳng người lên. Nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên. “Chúng ta cần nói chuyện!”
Bạch Thiên choàng tay lên Hoàng Minh kéo vào lòng rồi đỡ dậy. "Được rồi, anh vừa mới tỉnh. Có gì đợi cơ thể đầu óc ổn định rồi sẽ nói."
Hoàng Minh sau khi được Bạch Thiên dìu đi vệ sinh cá nhân, ăn sáng thì đưa anh ta về nhà trước. Hoàng Minh đã hơn một tuần không về, tốt nhất vẫn là bình an ở nhà một buổi, những chuyện sau đó sẽ từ từ nói tiếp.
Đúng như Bạch Thiên nói, ở nhà không một ai tỏ ra lo lắng cho sự mất tích của anh. Tất cả đều tin anh đi công việc chứ không hề bị tổn hại gì. Cả Hoàng Trân còn ngang nhiên nhào ra trước mặt anh đòi quà.
Hoàng Minh chỉ biết cười trừ trong lòng thầm ngưỡng mộ khả năng tẩy trắng kinh dị của Bạch Thiên.
Theo lời Hoàng Trân thì bố mẹ anh hơn một tuần này chỉ về nhà đúng một buổi tối duy nhất. Công ty xảy ra chuyện lớn khiến tất cả nội bộ lớn nhỏ một phen lao đao. Hoàng Minh sực nhớ lại cuộc nói chuyện với Thái Phong trước đó, chuyện này chắc hẳn có liên quan.
Anh loay hoay lục tìm điện thoại trong cặp của mình, cũng may là vẫn chưa lạc mất. Pin cũng đã được sạc đầy, khỏi hỏi cũng biết là ai chuẩn bị. Anh mỉm cười với chính mình rồi gọi ngay cho Thái Phong. Điện thoại reo nhưng cậu ta lại không bắt máy. Hoàng Minh với tay lấy một cái áo khoác rồi trở ngược xuống nhà.
“Vừa về lại phải đi tiếp sao anh hai?” Hoàng Trân vẫn còn cặm cụi ăn sáng, nhìn thấy Hoàng Minh đi ngang nên ngước lên hỏi.
“Anh tới công ty một chút.” Hoàng Minh trả lời nhưng chân vẫn bước nhanh đi.
Anh gọi tài xế tới rước chứ không đi cùng Bạch Thiên. Tới nơi anh nhìn trước sau một chút mới bước xuống. Vừa thấy Hoàng Minh xuất hiện thì tất cả những người ở đó đều cúi nhẹ đầu xuống chào. Anh không chần chừ, một nét mặt cao lãnh bước vào. Hướng lên phòng làm việc của Thái Phong mà đi tới.
Thái Phong không có ở phòng làm việc nên Hoàng Minh hướng về phòng của mẹ mình.
Bạch Thiên buổi sáng này cũng có việc riêng cần giải quyết nên khi đưa Hoàng Minh về nhà thì cậu cũng chạy xe đi. Hướng về hướng ngoại ô mà chạy hơn ba mươi phút cũng tới được nơi. Những lần trước cậu tới đều báo trước bây giờ chắc không cần nữa. Người đứng bên ngoài vừa nhìn thấy Bạch Thiên đều sợ hãi. Không cần gọi tới tên cũng đã mở cửa ra.
Bạch Thiên cứ như vậy mà một khuôn mặt lạnh tanh tiến về một chiếc xe con lúc nào cũng đợi sẵn, bước lên rồi tiến vào bên trong. Vừa đẩy cửa bước vào ngay lập tức nhìn thấy lão sư đang ngồi trò chuyện cùng một người khác. Bạch Thiên nhìn thấy không nói hai lời, ngay lập tức cong khóe môi đi nhanh mấy bước dài về phía trước một đấm hết mười phần lực vung tới.
Phong Vũ không kịp phản ứng sự có mặt của Bạch Thiên nên ăn ngay một đấm lên mặt, y như ngày ở phòng khám. Hắn ta chao đảo lui về sau mấy bước. Bạch Thiên vẫn chưa buông tha, chuyến đi này không phải tìm Phong Vũ nhưng vừa hay lại gặp! Há nào lại vừa vặn tới như vậy.
“Con mẹ nó ta tìm các ngươi lâu như vậy không có một tung tích. Ngày hôm nay lại gặp ở đây. Chính là ông trời muốn diệt ngươi rồi!”
Vừa nói Bạch Thiên vừa liên tục đạp mạnh hơn năm dấu giầy lên người của Phong Vũ. Đạp nào cũng dùng hết lực. Hắn ta đau đớn quằn quại nhưng một tiếng kêu cũng không phát ra. Lão sư nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này cũng không ngăn cản. Ông thừa biết không thể nào cản được Bạch Thiên đang phát điên.
Bạch Thiên đạp đủ rồi, lúc này cúi người xuống túm lấy cổ áo của Phong Vũ, kéo hắn đứng thẳng dậy.
“Phản kháng đi chứ? Không phải cái gan ngươi lớn lắm sao? Ta đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi mà cuối cùng người của ta ngươi cũng dám động tới. Đừng tưởng ta không biết tại sao ta bị bắt về! Bây giờ thế nào? Muốn tự nói hay đợi ta đánh thêm một trận nữa thì ngươi mới chịu hé cái miệng chó của ngươi ra trả lời?”
Bạch Thiên vừa nói tay vừa đấm ngang đấm dọc vào khuôn mặt lạnh lẽo của Phong Vũ. Khoé môi đã ướt đẫm máu tươi. Lão sư nhìn cũng không nhìn nổi nữa, ông đứng dậy tằng hắng một cái rồi cất tiếng nói ồm ồm của mình lên.
“Đủ rồi, các ngươi dừng lại hết cho ta. Nơi này là nơi nào mà các ngươi lại ngang nhiên làm ầm ĩ như vậy?”
Bạch Thiên khóe mắt giật giật, vành tai đỏ hết lên vì giận dữ. Một phát đẩy mạnh Phong Vũ về phía sau. Đôi bàn tay vừa chạm vào hắn ta tự mình khinh bỉ mà phủi phủi vào nhau mấy cái. Phong Vũ từ đầu tới cuối một cái hé môi cũng chưa nói.
Đáng lẽ ra mối quan hệ của hai người họ không tới nổi tệ như vậy. Phong Vũ từng mang ơn cứu mạng của chị gái Bạch Thiên, từng cùng Bạch Thiên học đạo chung một thầy. Bây giờ nói một câu trở mặt liền trở mặt.
Bạch Thiên vẫn thái độ không đổi quay trở lại đứng đối diện lão sư, lúc này mới gật nhẹ đầu xuống.
“Xin thứ lỗi. Ngày hôm nay trò đường đột đến là có chuyện muốn thỉnh cầu lão sư.”
Lão sư không để lộ ra chút biểu cảm nào xoay người ngồi lại ghế, cái lưng cong của ông khẽ run khi chạm vào ghế cứng. Đưa một ánh mắt về phía Phong Vũ rồi mới nhìn sang Bạch Thiên từ từ nói.
“Chuyện gì?”