“Vô dụng! Một lũ vô dụng! Ta chọn ngày biến đổi vì biết chắc chắn hắn sẽ không bao giờ lấy lại bạch ngọc khi còn tỉnh táo. Như thế nào mà không những tên khốn kia không chết mà cậu chủ các ngươi cứ như vậy mà khôi phục thần trí.”
Hồ lão yêu tinh tức giận tới mức duy chỉ giọng nói cũng đủ làm những đồ vật trong bán kín mười mét phải run lắc dữ dội. Đám thuộc hạ cuối gập người tay chân run rẩy một lời cũng không dám nói.
Hoàng Minh mặc dù đã giữ được mạng nhưng vẫn còn bất tỉnh. Bạch Thiên mặc áo choàng dài mà lão sư đưa để che đi những cái đuôi của mình rồi lái xe rời khỏi ngay trong đêm.
Thứ thuốc tiêm vào cho cậu tối nay chính là để kích thích yêu tính trong người cậu phát ra và sẽ làm cho cơ thể cậu tự mình lấy lại bạch ngọc. Nhưng trăm phương nghìn kế lại không thể tính trước được ý chí của Bạch Thiên quá lớn, trong giây phút thần trí điên dại cậu lại nghe được giọng nói run rẩy của Hoàng Minh cứ văng vẳng ở bên ngoài cho đến trong đầu óc. Rồi cứ như vậy mà tỉnh lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Minh gục ngã dưới chân mình mà Bạch Thiên chỉ muốn một phát bóp chết hết tất cả những tên có mặt lẫn không có mặt ở đó. Chỉ hận không thể khiến bọn chúng tan thành mây khói. Món nợ ngày hôm nay, cậu không những đòi lại mà còn lấy hết cả chì lẫn chài.
Đôi bàn tay lạnh lẽo của Bạch Thiên nắm chặt vô lăng xe, xé toạt màn đêm mà hướng trở về phía nội ô thành phố. Tất cả đã động tay vào giới hạn cuối cùng của cậu. Cậu không phải một con người bình thường nên cũng không cần sử dụng luật lệ của con người để đáp trả.
Cậu đưa Hoàng Minh về nhà của mình trước, phía bên trong lộn xộn tứ tung. Bế Hoàng Minh trên tay để mặt anh ta áp vào lồng ngực lạnh lẽo của cậu để chắc chắn rằng anh ta vẫn còn tiếp tục thở. Sau khi đóng hết cửa thì cậu cởi áo choàng của mình xuống, giơ đôi tay cùng bộ vuốt sắc nhọn của mình lên tầm mắt, nghiêng đầu nhìn một cái rồi hạ xuống.
Vết thương trên cổ Hoàng Minh do chính bàn tay này gây ra. Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng cậu lấy tay trái cào lên tay phải của mình. Máu tươi chảy dài xuống dưới, tiếp tục đổi bên. Cho đến khi hai bàn tay phủ đầy máu tươi cậu mới dừng lại. Lấy khăn lau ngang để lộ ra vết cào sâu rõ mồn một.
Sau đó Bạch Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đôi mắt đỏ rực nhìn từng chút từng chút trên cơ thể của Hoàng Minh. Nơi nào cũng có vết thương, vết sưng tấy trên mặt, máu bầm tụ trên khóe miệng. Cổ tay cổ chân cũng không thoát khỏi, dấu vết để lại đã nói lên một điều rằng Hoàng Minh bị trói không dưới ba ngày.
Bạch Thiên không nói không rằng đi về phía tủ đồ, lấy cái hộp nhỏ luôn cất giữ bên mình ra. Nhẹ nhàng cậu lấy viên ngọc màu ngọc bích bên trong đặt vào đôi môi sưng tấy của Hoàng Minh. Viên ngọc nhanh chóng chạy vào bên trong cơ thể. Lúc này Bạch Thiên cúi người xuống hướng vào vị trí những nơi bị thương mà nhẹ nhàng đưa cái lưỡi dài của mình liếm nhẹ vào.
Bạch Thiên liếm tới đâu thì vết thương ngay đó liền nhạt dần màu lại, sau một lúc liền biến mất. Hoàng Minh cũng có dấu hiệu phản ứng theo, âm thanh rất nhỏ từ trong cuống họng phát ra nghe được cả sự đau đớn. Bạch Thiên rất nhanh đã tiến xuống những vết thương dưới chân mà chữa trị. Lúc này đột nhiên nghe được tiếng nói từ phía trên yếu ớt truyền xuống.
“Bạch…Thiên…” Hoàng Minh hai mắt còn nhắm nghiền, chính là đang mê man mà nói sản.
Bạch Thiên nghe thấy nên dời đầu trở lên, kê sát mặt mình lại gần tai Hoàng Minh nhỏ giọng. “Tôi ở đây…không sao rồi…an toàn rồi…”
Hoàng Minh từ khóe mắt nhỏ ra một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống dưới. Trong cuống họng cứ liên tục gọi tên Bạch Thiên. Trong người Hoàng Minh hiện tại vừa có đan dược vừa có bích ngọc của chị gái cậu. Bạch Thiên không thể nào truyền thêm bạch ngọc cho anh ta nữa.
Bích ngọc đã rời khỏi chủ quá lâu, đã mất gần hết linh khí nên chỉ có thể giúp Hoàng Minh được một phần. Bây giờ chỉ còn tùy theo ý chí của anh ta mà chờ anh ta tỉnh nữa thôi.
Bạch Thiên vì có bạch ngọc nên khi trăng vừa tàn liền có thể biến về thành một con người bình thường, khỏe mạnh và hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng Hoàng Minh vẫn tiếp tục hôn mê chưa tỉnh. Bạch Thiên sau khi trở về bình thường việc đầu tiên chính là đi thu dọn ồn ào vì sự mất tích của Hoàng Minh những ngày gần đây trước.
Ít nhất phải đưa cho bằng được Hoàng Minh ra khỏi mũi nhọn của sự chú ý. Lấy tiếng nói của chủ tịch Chân ra chỉ trong một ngày tất cả thị phi từ phía truyền thông đều không cánh mà bay. Phía gia đình của Hoàng Minh cũng đàn xếp ổn thỏa. Nhưng đã hơn ba ngày truyền dịch mà Hoàng Minh vẫn chưa tỉnh.
Chưa kể cả Phong Vũ lẫn Phú Kỳ đã biến mất không một tung tích. Phong Vũ là một người rất thông minh, kể cả khi hành động đều rất gọn gàng không để dấu vết. Nhưng lần này lại hành động vừa ngu xuẩn vừa lổ mãng như thế.
Đề tài nghiên cứu của Hoàng Minh chỉ trong một đêm Bạch Thiên đã hoàn thành những bước cuối cùng. Đáng lẽ ra cậu chỉ cần động tay một chút là xong nhưng vì muốn tạo ra lý do để Hoàng Minh ở lại nhà mình nên đành sử dụng kế sách giả ngu này.
Bạch Thiên biết Phú Kỳ dù có trốn nhưng không thể trốn mãi được nên đã gài người theo dõi ở bệnh viện của mẹ hắn ta. Thông tin cậu tìm được kết hợp với mảng ký ức của mẹ Phú Kỳ đã chứng minh rằng hắn ta thực sự là con riêng của bố Hoàng Minh. Trong ký ức của bà xuất hiện hai người đàn ông một trong số đó chính là bố ruột của hắn.
Bạch Thiên vẫn còn trầm tư suy nghĩ thì ở bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng nói. “Nước…”
Ngay lập tức Bạch Thiên quay phắc sang nhìn thì liền nhìn thấy Hoàng Minh đã mở to mắt và đang nhìn về phía cậu. Bạch Thiên kích động nhào về phía trước ôm chặt lấy Hoàng Minh, nước mắt lăn dài trên đôi gò má. “Bảo bối...tôi ở đây...anh tỉnh rồi…tỉnh rồi…tỉnh thật rồi…”
Hoàng Minh nuốt nước bọt khan một cái rồi khàn giọng. “Bao lâu rồi…”
Bạch Thiên vẫn còn ôm chặt mà trả lời. “Ba ngày…”
Hoàng Minh vì khó thở nên ho lên mấy tiếng, Bạch Thiên lập tức thả ra với tay lấy ly nước ở bên cạnh đút cho anh một muỗng. Hoàng Minh rất nhanh lại lấy nặng trĩu đôi mắt, dù rất cố gắng nhưng cuối cùng lại chìm ngược vào bóng tối.