Trên xe ba người ba hướng nhìn. Hoàng Trân thì chăm chăm nhìn Bạch Thiên nữa giây cũng không rời. Bạch Thiên thì tập trung chạy xe, nhưng mắt cứ một chốc lại liếc sang nhìn Hoàng Minh. Anh ta không thể hiện một cảm xúc nào ra bên ngoài chỉ đăm đăm nhìn ra phía bên ngoài.
Hoàng Trân lúc này thích thú không khép nổi mắt. “Anh Thiên này, anh với anh hai em có vẻ thân thiết quá nhỉ? Em chưa từng thấy người bạn nào tới nhà đón anh hai em quá một lần.”
“Rất thân!”
“Không thân!”
Bạch Thiên và Hoàng Minh đồng thanh trả lời. Hoàng Trân giây phút mặt đần ra. “Vậy cuối cùng là thân hay không thân đây?”
Hoàng Minh nhìn sang thì đã thấy mặt Bạch Thiên vẽ ra một nét thất vọng rõ rệt. Tên này sao lại không có tiền đồ tới mức độ như vậy? Nói hai từ không thân liền làm ra bộ mặt đó. Cuối cùng không nhìn nổi mà anh xoay về em gái mình, chau mày.
“Em hỏi như vậy để làm gì? Em biết là bạn của anh thì được rồi.”
Hoàng Trân không những không giận mà còn cười khắc khắc. “Anh đang giữ kỹ bạn mình sao? Tới em gái cũng làm dữ không cho lại gần aa.”
Hoàng Minh lắc đầu, không đôi co nữa. Quay về phía trước, lúc xoay người không quên nhìn Bạch Thiên thêm một cái. Như vậy mà mặt vẫn còn đanh lại chưa chịu dãn ra. Cuối cùng trên xe ba người chỉ có một người vui vẻ. Bạch Thiên chỉ còn chạy qua một cua quẹo nữa là tới trường của Hoàng Trân.
Xe dừng lại mà cô bé cứ chần chừ không muốn xuống. Hoàng Minh không nhịn được lên tiếng. “Trễ giờ học em rồi. Còn không nhanh xuống xe đi.”
Hoàng Trân phồng má. “Được được được. Em xuống ngay đây. Cái đồ đáng ghét!”
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường dài sáng sớm. Thành phố đông đúc nắng chưa kịp nóng đã đầy mùi khói bụi. Hoàng Minh kéo kín cửa, thở dài một tiếng rồi lấy điện thoại ra nghịch. Không thèm nói chuyện.
Bạch Thiên cũng không chịu thua. Không phải giận hờn gì hai từ đó. Mà là cái thái độ khi Hoàng Minh nói ra hai từ đó.
Quá nghiêm túc, quyết đoán, không cần tới ba giây suy nghĩ!
Xe chạy vào sân trường, đi đến bãi đỗ xe sáng sớm còn chưa có bao chiếc. Xe vừa dừng lại thì Bạch Thiên liền bật khóa cửa. Nhanh như chớp tháo dây an toàn, chồm sang kê sát mặt mình vào mặt Hoàng Minh. "Chúng ta...không thân sao?"
Anh ta vì bất ngờ, không kịp phản ứng đưa tay lên chặn lại. “Cậu làm gì vậy? Đây là trường học đó.”
Hoàng Minh khẩn trương. “Trừ khi cái gì?”
Bạch Thiên nhún nhẹ người mình xuống, áp sát hơn vào Hoàng Minh. “Trừ khi trên xe này có chấn động. Người bên ngoài sẽ tùy ý đoán.”
Hoàng Minh nghe xong liền tối mặt. “Vô liêm sỉ, đúng là tôi có điên rồi mới đi động tâm với cậu!”
Bạch Thiên lúc này mới chịu mỉm cười, tranh thủ hôn xuống một cái rồi tách ra. “Thừa nhận là động tâm với tôi rồi sao?”
Hoàng Minh không đánh tự khai, tự mình đỏ mặt. “Tránh ra, trễ giờ rồi!”
Bạch Thiên bĩu môi, nhẹ nhàng một lần nữa hôn xuống. Hoàng Minh có chút chống cự, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong dòng cảm xúc khó tả ngay lúc này.
Từng dòng điện chạy dọc ngang cơ thể làm anh tự giác mà phản ứng theo. Anh vẫn chưa thể tìm ra được lý do tại sao khi tiếp xúc gần với Bạch Thiên như thế này thì từ tận bên trong rất thoải mái, cực kỳ thoải mái.
“Ưm…” Từ trong cuống họng, Hoàng Minh không kìm được mà phát ra một âm thanh khá nhỏ khi Bạch Thiên nhẹ cắn lấy đầu lưỡi của anh. Điều này làm cho cậu ta bắt đầu giở thói lưu manh mà bắt đầu hư hỏng di chuyển tay mình dò xét. Hoàng Minh lập tức ngăn lại, tách môi ra, vừa thở dốc vừa nói.
“Ngưng lại, bấy nhiêu được rồi. Nói cậu có hai chữ, cậu liền phát dục.”
Bạch Thiên dù có chút tiếc nuối nhưng quả thực ở đây không thích hợp, mỉm cười tách người ra. “Được rồi, kết thúc tiết hai tôi sang phòng thí nghiệm gặp anh.”
Nói xong cậu nhấn nút mở cửa, đi xuống dưới trước. Cửa bên cạnh cũng đồng loạt mở ra. Hoàng Minh liếc xéo cậu ta một cái. Thở dài rồi bước nhanh về phía trước.
Bạch Thiên khuôn mặt mãn nguyện đi theo phía sau. Rất nhanh đã đuổi kịp, choàng tay lên cổ Hoàng Minh. Hoàng Minh không gạt ra cũng không ủng hộ những hành động thái hóa này của Bạch Thiên.
“Chú ý hành vi, đừng gây chú ý. Dù sao một bức ảnh của tôi tràn lên mạng không chừng cũng đủ cho mọi người bàn tán một tháng liền.”
Bạch Thiên liền hiểu, khéo léo thu tay về. Dù có yêu thích cở nào cũng phải nhịn, những nơi như thế này không phải nơi để trình diễn ân ái. Hoàng Minh mỉm cười nhìn nét mặt thất vọng tới đáng yêu của Bạch Thiên. Khéo léo đưa tay lên, chạm nhẹ vào má xoa một cái chưa đầy ba giây liền rút về.
Truyện Đông Phương
“Tôi ở phòng thí nghiệm đợi cậu.”
Bạch Thiên được chạm có một cái mà vui vẻ hết chổ nói. Đưa ánh mắt ngọt ngào nhìn về Hoàng Minh thêm một chút nữa mới chịu đi về hướng ngược lại. Buổi sáng hôm nay muốn bao nhiêu mãn nguyện có bấy nhiêu mãn nguyện.
Phòng thí nghiệm sáng hôm nay có khá nhiều sinh viên. Nhưng chỉ có Hoàng Minh là làm một mình. Còn lại đều là nhóm ba tới năm người. Trong phút chốc anh dấy lên một cảm giác rằng, thật lòng muốn đối diện mình là tên tóc trắng miệng lưỡi đê tiện kia.
Thì ra cảm giác cô độc yên tĩnh mà anh từng có chỉ là một cái vỏ bọc hoàn hảo cho mình. Anh là chưa tìm được người xé bỏ nó, chứ không phải anh muốn giữ mãi nó.
Báo cáo đã được giáo sư rất nhanh thông qua, bây giờ chỉ còn đi vào thực tế nữa là gần xong. Vậy mà từ tiết một tới gần tiết hai có mỗi một đoạn mạch mà anh nối cũng không rồi. Đang cặm cụi thì nghe tiếng gọi.
“Cậu lại làm một mình nữa sao?” Trúc Giang đang đứng trước mặt Hoàng Minh trên tay cầm một cuộn giấy lớn. Nhìn thoáng qua liền biết cũng đến làm thí nghiệm.
Hoàng Minh nét mặt không để lộ ra tí cảm xúc nào đáp lời. “Cậu bạn kia có tiết, tôi làm trước. Chốc nữa cậu ta cùng làm.”
Cô bạn liền ồ lên rồi mỉm cười. “Vậy tôi không phiền nữa nhé, bạn tôi đang đợi.”
Hoàng Minh chỉ gật đầu xem như câu trả lời rồi cúi mặt xuống, mắt chưa kịp quay lại tập trung thì lại một lần nữa nghe thấy tiếng nói hướng về mình. Nhưng lần này nghe xong lòng liền vui vẻ.
“Anh đợi lâu không? Tan lớp liền chạy tới ngay.” Bạch Thiên tóc vẫn còn chưa kịp rũ xuống trở lại, do đi nhanh nên dựng hết cả lên.
Hoàng Minh mỉm cười. “Cậu ngồi xuống trước đi.”
Bạch Thiên liền đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh, trước khi đặt tay lên bàn còn tranh thủ sờ ngang đùi Hoàng Minh một cái. Hoàng Minh cũng không thấy khó chịu. Anh đang đăm đăm nhìn vào mái tóc bạch kim, thắc mắc. “Bình thường lúc nào cũng đội nón, sao hôm nay không đội. Tóc dựng hết rồi, buồn cười.” Vừa làm anh vừa đưa tay lên vuốt theo chiều xuôi xuống.
Bạch Thiên chớp chớp mắt vì bất ngờ. Lúc sáng vừa kêu giữ khoảng cách, không gặp có gần hai giờ sau liền tự mình tát mình một cái, giữa bao nhiêu con người mà vuốt ve tóc tai của người ta. “Anh không sợ người ta chụp hình nữa sao?”
Hoàng Minh nhếch nhẹ khóe môi. “Chụp cũng được, tôi nổi càng thêm nổi.”
Bạch Thiên đứng hình.
Ở phía bên ngoài có một người vừa định đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chần chừ một chút liền quay lưng bước đi.