Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 38: Điều đáng tin có đáng để anh tin không?




Phong Vũ đang đứng đó cùng với một khách hàng nữ. Con chó nhỏ nằm ngoan ngoãn trên bàn, còn Phong Vũ đang nhẹ nhàng băng bó.

Nhìn thấy Hoàng Minh bước vào anh có chút bất ngờ. Nhưng vẫn tập trung làm nốt công việc. Hoàng Minh thấy anh ta đang chữa trị nên cũng không vội vàng mà đi một vòng trước.

Anh đi thẳng về phía quầy trưng bày. Cầm một cây đồ chơi dành riêng cho mèo. Là một cái cây dài màu vàng, trên đầu có một cái chuông nhỏ cùng với một vài chiếc lông chim. Tiếp theo là nghía một cái cái lồng màu trắng, liếc nhìn một chút liền bỏ qua không chọn. Đi mấy vòng đã bỏ được vài món xinh xắn vào giỏ.

Tiện tay lấy thêm vài gói thức ăn thú cưng. Sau đó ngồi xuống bàn rồi đợi Phong Vũ. Lúc này anh ta đã xong, đang rửa tay. Vòng qua bên cạnh rót một ly nước. Chầm chậm đi về phía Hoàng Minh đang ngồi. Lúc đã ngồi yên phía đối diện anh ta mới mở lời.

"Cậu có nuôi thú cưng sao?"

Hoàng Minh nhận lấy ly nước mỉm cười. Không trả lời câu hỏi đó mà lái sang câu nói khác.

"Không ngờ anh lại là một bác sỹ thú y. Lần trước gặp đúng là có chút không tin anh là thầy bói."

Phong Vũ bắt chéo chân lên. Giọng điệu nhẹ nhàng.

"Xem bói chỉ là có đạo căn. Đã bỏ từ lâu. Thi thoảng xem cho người muốn xem. Còn không sẽ chỉ làm đúng nghề bác sỹ này. Đâu ai cấm làm hai nghề đâu nhỉ?"

Nghe tới đây Hoàng Minh liền bật cười. Suy nghĩ thêm một chút, trong lòng nghĩ gì liền nói ra.

"Những lời anh nói ngày hôm đó. Tôi đến hôm nay vẫn nhớ rất rõ. Có chút kích động nên cả câu chuyện chưa nói xong liền ngắt ngang. Hôm nay có duyên gặp lại. Anh có thể nói rõ hơn không?"

Phong Vũ hiểu ý Hoàng Minh, nhưng anh không thẳng thắn nói. Tiếp tục vòng vo.

"Những gì tôi có thể nói, tôi đã nói. Tôi có duyên xem nhưng không có duyên hoá giải. Những gì tôi thấy, chính là nhìn thấy từ thực tại. Không có nghĩa là những gì trong quá khứ từng một lần xảy ra, nói sống lại liền đổi thay."

Hoàng Minh sắc mặc đổi đổi, suy tư, nhiều thắc mắc nhưng vẫn tiếp tục im lặng. Phong Vũ tiếp tục nói.

"Tôi chì có thể nói được bấy nhiêu. Cậu có hỏi bao nhiêu lần tôi cũng chỉ có thể nhắc lại một câu. Mạng sống này, phải trông chừng cho kỹ."

Không giống như lần trước nghe thấy. Lần này Hoàng Minh không kích động, mà còn trổi dậy trong anh một chút lòng tin vào nó. Chính anh phải thừa nhận, chuyện mình vừa sống lại liền suýt chết thêm bốn lần, đã ứng với câu nói này.

Anh mỉm cười, nghe đủ rồi. Anh đưa giỏ đồ của mình cho Phong Vũ rồi đứng dậy.

"Được rồi, dù sao cũng cảm ơn anh. Bây giờ tôi mua những thứ này. Tính tiền giúp tôi nhé."

Phong Vũ nhận lấy, đứng dậy đi về quầy tính tiền.

Hoàng Minh đứng đối diện, nhìn xung quanh vài vòng liền đập vào mắt một bức hình treo trên vách. Khá là xa nên anh không nhìn rõ được đó là ai.

Chỉ nhìn được bức hình đó có ba người và một con vật ở giữa. Anh đoán đó là hình gia đình của anh ta. Nên liếc qua xong liền xoay đi.

Hoàng Minh bước ra ngoài, cầm theo một túi lớn bỏ vào ghế sau xe rồi lái nhanh đi ra khỏi con đường này. Đi thẳng đến trường quay.

Lúc tới nơi chị Quỳnh Mai đã đợi sẵn. Hoàng Minh vừa ngồi xuống thì chị liền đưa một sấp tài liệu dày cộm lên bàn cho anh.

"Đây, kịch bản mới. Lịch trình dự kiến. Em xem rồi sắp xếp lịch học nhé. Chị đã có sắp sẵn một lịch trình cho em. Nếu em không hài lòng ở đâu cứ ghi chú lại. Chị sẽ sửa lại."

Hoàng Minh nhận lấy, mở ra xem đại khái trước. Đúng như anh dự đoán. Ngày làm lễ khai máy và ngày khởi quay đã được thay đổi toàn bộ. Dàn diễn viên thì vẫn như cũ.

"Khai máy sớm như vậy. Vừa chọn xong diễn viên, chưa gì mà tháng sau đã khai máy rồi. Có chút nhanh."

Chị Quỳnh Mai giọng điệu đồng cảm.

"Chị cũng thấy có hơi nhanh. Cũng may em chỉ là vai thứ, đang ở giai đoạn hoàn thành đề tài để tốt nghiệp. Nếu là vai chính chắc em không xuể mất."

Ở bên cạnh đã gấp hết tài liệu lại, Hoàng Minh cười tươi.

"Em có chị, em không sợ mình không làm được gì cả."

Rất nhanh Hoàng Minh đã rời khỏi đó và trở về nhà trước. Anh đem một túi đồ lớn dưới cái nhìn ngỡ ngàng của cô Thơm.

Vừa vào phòng anh liền đặt nó xuống cái bàn nhỏ cạnh giường. Sau đó liền nằm dài xuống giường. Anh mua những thứ này chính là tạo cho mình một chút lòng tin rằng, cáo nhỏ sẽ lại xuất hiện.

Anh không hiểu lý do tại sao cả đêm ngoan ngoãn. Sáng liền không thấy đâu nữa. Dù rất muốn nó bắt nó ở cạnh nhưng anh vẫn không mua lồng. Anh không muốn vì sự yêu thích ít kỉ của mình mà bất kỳ một ai bị giam cầm lại.

Nằm thêm một chút anh lỡ mắt thiếp đi...

Tới một lúc sau có tiếng gõ cửa anh mới giật mình. Sau đó liền có tiếng mở cửa. Là Hoàng Trân.

"Anh hai...anh hai...anh hai...có người tìm anh. Anh nhanh nhanh xuống đi. Kẻo người ta đợi!!"

"Khiết Du sao?" Hoàng Minh mắt vẫn nhắm nghiền mà hỏi.

Hoàng Trân lắc lắc đầu.

"Không phải, không phải. Là người tóc trắng ở phim trường hôm đó! Em còn tưởng mình nhìn nhầm. Anh nha vậy lại bảo không quen. Hôm nay người ta còn tới tận nhà."

Hoàng Minh bật nhanh dậy. Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ tối. Hẹn với Khiết Du vào sáu giờ ba mươi sao lại ngủ quên mất.

Lúc này anh mới sực nhớ. Mình chưa nhắn thời gian và địa điểm sang cho cậu ta. Nhưng làm gì nghĩ rằng cậu ta sẽ vì như vậy mà tới tận nhà chứ.

Rất nhanh anh đã quần áo chỉnh tề đi xuống nhà. Bạch Thiên đang ngồi đối diện Hoàng Trân. Anh không thấy mặt cậu ta nhưng miệng cô em gái tốt của mình đã cười tới không khép lại được rồi.

"Xin lỗi vì quên nhắn thời gian và địa chỉ. Nhưng có cần thiết tới tận nhà tôi như vậy không?"

Bạch Thiên nghe liền xoay mặt lại nhìn Hoàng Minh, rất tự nhiên mà nở một nụ cười.

"Để anh mời một bữa ăn phải vất vả bao nhiêu mới được. Không thấy hồi âm nên phải có chút khẩn trương. Anh nói xem nếu tôi không tới có phải anh như vậy mà trễ hẹn hay sao?"

"Sáu giờ ba mươi. Bây giờ vẫn còn thời gian. Giằng co với cậu chắc mãi tới khuya vẫn còn ở đây."

Ngồi trên xe Bạch Thiên mở lời.

"Tôi gặp người phụ trách hệ thống đèn điện trong ban hậu kỳ hôm trước."

Hoàng Minh nghe xong biểu cảm giống như nghe nhầm.

"Cậu nói gì?"

Bạch Thiên tiếp tục tập trung lái xe.

"Anh sau này làm gì cũng phải cẩn thận một chút. Tôi biết anh cũng đã tự mình nhận ra hôm đó không phải tai nạn."

"Cậu có vẻ rất quan tâm tới chuyện của tôi. Chuyện ở quán bar vẫn chưa có thời gian nói rõ. Bây giờ lại sang chuyện ở studio. Cậu đâu có lý do gì để làm vậy."

Bạch Thiên không trả lời vội. Mất một lúc sau trong kẻ răng mới rít ra một chút lời nói.

"Lý do thì có. Nói chưa chắc anh tin."

"Là gì?"

"Vậy, tôi nói vì tôi thích anh, có tính là đáng tin không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.