Hoàng Minh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Lúc vươn vai đã thấy khá hơn rất nhiều. Vừa nhúc nhích đã đập ngay vào một làn da ấm áp. Hoàng Minh khẽ dụi mặt vào. "Không còn lạnh lẽo nữa..."
Bạch Thiên nhẹ nhàng đưa tay xuống xoa vào mặt Hoàng Minh, ôn nhu đáp lời. "Bảo bối còn đau không?"
Hoàng Minh thật lòng thật dạ muốn chửi cho Bạch Thiên một trận. Hành hạ suốt một đêm cho anh khóc không thành tiếng bây giờ lại hỏi có đau không? Nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn là có chuyện quan trọng hơn để nói. "Cậu đã biết bố cậu tìm tôi nên cậu mới trở về tìm ông ta đúng không?"
Bạch Thiên khẽ giọng. "Ừm..."
Hoàng Minh hỏi tiếp. "Tại sao cậu biết? Cậu đọc ký ức của tôi sao?"
Bạch Thiên thành thật. "Tôi không đọc được ký ức của anh. Tôi không thể đọc được ký ức chân mệnh của mình."
Hoàng Minh sững sờ, ngước mắt lên nhìn Bạch Thiên. "Cậu nói cái gì? Chân mệnh là gì? Cậu rõ ràng lần trước nói là có thể đọc được ký ức của bất kỳ ai mà..."
Bạch Thiên giải thích. "Tôi có thể đọc được tất cả mọi người, trừ anh ra. Vì anh là chân mệnh của tôi, người duy nhất tôi không thể xâm nhập vào đầu óc."
Hoàng Minh càng nghe càng không hiểu. "Nói rõ hơn chút đi."
Bạch Thiên vẻ mặt hồi tưởng. "Còn nhớ tôi nói là thích anh ngay lần gặp đầu tiên không? Không phải ở trường đâu. Là ở Đà Lạt, lúc đấy tôi đang ở dạng hồ ly đi tìm tuyết liên hoa. Vô tình gặp được anh đang cùng bạn bè vui vẻ ở đó. Khoảnh khắc tôi nhận ra, tôi tìm được chân mệnh của đời mình rồi."
Hoàng Minh nuốt nước bọt một cái. "Làm sao cậu biết đó là tôi?"
Bạch Thiên mỉm cười nói tiếp. "Năng lực đặc biệt mà hồ ly tinh nào cũng có. Nhất là khi ở dạng hồ ly, lúc này màu sắc chúng tôi nhìn thấy chỉ có năm màu. Sinh vật chết màu đen, cùng giống loài màu trắng, kẻ địch màu lam, con người bình thường màu vàng, duy nhất một màu đỏ! Dành riêng chỉ cho một người duy nhất-chân mệnh."
Hoàng Minh sởn gai ốc một đợt, có chút khó tin. "Vậy cậu đã tiếp cận tôi từ lúc đó. Tại sao khi tôi sống lại cậu mới xuất hiện trước mặt tôi."
Bạch Thiên hôn nhẹ lên trán Hoàng Minh, bao nhiêu câu nói thật đều nói hết. "Tôi không muốn giống chị tôi, nhanh xuất hiện nhanh rời đi. Chị tôi không được người ấy chấp nhận. Nhưng tôi cũng vì mãi đứng ở phía sau nên lúc nhìn thấy anh đã chết, tôi đã gần như mất hết lý trí."
Hoàng Minh tiếp lời. "Vì vậy cậu truyền bạch ngọc cứu sống tôi? Tại sao không làm tôi sống dậy ngay lúc đó, mà lại kéo tôi về sáu tháng trước làm gì?"
Bạch Thiên phì cười. "Anh ngốc thật hay ngốc giả vậy? Cứu anh về trong đám tang của anh. Anh tỉnh dậy ngay lúc đó người ta còn không vội mang anh đi vào viện nghiên cứu sao?"
Hoàng Minh gật gù. "Ờ ha. Cứ coi như là như vậy đi, quay lại chuyện lúc nãy. Tại sao cậu biết bố cậu tìm tôi."
Bạch Thiên tặc lưỡi. "Phong Vũ nói."
Hoàng Minh đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, cảm nhận được Hoàng Minh đang cố ôm anh vào lòng không cho anh dời đi. Anh cũng không động đậy nữa mà chỉ hỏi tiếp. "Cậu tìm thấy họ rồi? Vậy Phú Kỳ, hắn ta vào viện tâm thần là cậu làm?"
Bạch Thiên bĩu môi. "Tôi chỉ nhẹ tay tới mức đó thôi."
Hoàng Minh lắc đầu, thở dài một tiếng. "Dù sao cũng là gia đình tôi nợ hắn."
Bạch Thiên dỗi hờn đáp lời. "Hắn ta còn tiếc một chút là chưa giết được anh. Anh còn ở đây tiếc rẻ cho hắn ta. Tôi như vậy là nương tay lắm rồi, có Phong Vũ lo cho hắn. Chắc ổn định sẽ đón hắn về chăm sóc. Có Phong Vũ, hắn sẽ sớm khoẻ lại thôi, nữa đời sau không tỉnh táo nhưng cũng sẽ không sống trong hận thù được nữa."
Hoàng Minh tiếp tục thở dài hơn. "Vậy cậu đã chọn thay tôi. Để bố cậu cứu tôi, tự ý cậu quyết định chọn xoá hết ký ức của tôi về cậu rồi tự mình trốn ở trên đó."
Bạch Thiên gật đầu, Hoàng Minh không nhịn được mà nói tiếp. "Cậu thà để tôi nữa đời sau sống khuyết đi một nữa trái tim còn hơn để tôi vĩnh viễn không quên cậu sao? Việc tôi sống lại đã quá sai trái rồi, tôi chết là đáng. Tôi thà chết nhưng trước khi chết còn có thể lưu lại khoảng thời gian được ở bên cậu..."
Bạch Thiên ngắt lời. "Nhưng tôi lại không thể nhìn anh biến mất khỏi cuộc đời tôi. Bích ngọc là chính tôi truyền vào người anh, tôi là người đẩy anh vào con đường đó. Ký ức anh bị xoá, nhưng ít ra anh vẫn còn được tồn tại trên cõi đời này. Tôi vẫn còn cơ hội một lần nữa có được anh!"
Hoàng Minh thẩn thờ chốc lát. "Cậu..."
Bạch Thiên không cho Hoàng Minh kịp suy nghĩ mà tiếp tục tấn công. "Anh làm sao biết nhà tôi?"
Hoàng Minh khẽ cười. "Tôi lén điều tra lý lịch của cậu từ lúc đầu gặp. Chỉ là chưa nói cậu nghe thôi. Lúc tôi vừa tỉnh dậy trong đầu liền hiện ra tên cậu, nhưng không tài nào nhớ nổi là ai. Lúc tới thăm Phú Kỳ, hắn ta lại nhắc tới cái tên đó một lần nữa. Cuối cùng là tôi vô tình nhìn thấy lại được tờ giấy để trong ngăn tủ có đầy đủ thông tin về cậu. Cứ như vậy mà đi tìm. Chuyện sau đó thì cậu đã biết."
Bạch Thiên vuốt ve mái tóc của Hoàng Minh, yêu chiều đáp lại. "Hay nhỉ? Còn dám điều tra lý lịch của tôi."
Hoàng Minh cắn nhẹ lên ngực Bạch Thiên một cái đáp lời. "Cậu dám tại sao tôi lại không dám? Nhưng mà, tôi không nghĩ rằng mình có thể nhớ lại."
Bạch Thiên gật nhẹ đầu. "Đúng vậy, nếu là bố tôi xoá, thì chỉ có ông trời xuống trả lại. Kẻ bình thường đừng hòng lấy lại được mảng ký ức đó."
Hoàng Minh rùng mình. "Tới mức như vậy!"
Bạch Thiên đẩy nhẹ Hoàng Minh ra. Nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Đó là lý do bố tôi chấp nhận anh! Theo tôi đoán, một phần do ý chí của anh, một phần là do bạch ngọc của tôi đã sống trong người anh một thời gian. Nó cũng đã nhận anh là chủ. Một người chủ thứ hai đứng sau tôi, nó đã tạo ra một lớp liên kết vô cùng chặt chẽ cho hai thân xác của tôi và anh. Khoảnh khắc chúng ta chạm vào nhau ngày hôm qua, đã giúp anh nhớ lại."
Hoàng Minh càng nghe càng thấy khó tin. "Trên đời này đúng là cái quái gì cũng có thể xảy ra."