Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 52: Mày là Đường Vĩ, cái gì tao cũng không có




Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Nick và Wolf mỉm cười chăm chú liếc nhìn nét mặt nóng lòng như lửa đốt của Hà Hạo Hiên, bỗng nhiên Wolf đứng lên, hai tay nắm chặt, ngước mặt khẽ kêu lên một tiếng, chỉ thấy mái tóc màu bạc vốn chỉ đến tai bỗng nhiên biến dài, bên ngoài hai tay cũng nhanh chóng mọc đầy lông màu bạc, mũi miệng và các bộ phận còn lại cũng không thể tưởng tượng mà mọc ra thật dài, lại khẽ kêu một tiếng, cơ bắp trên người Wolf phồng lên, giống như không khống chế nổi sức mạnh tạo ra, truyền đến vài âm thanh quần áo bị xé rách, sau đó đã không thấy Wolf đâu, thay vào đó chính là một con sói màu bạc cao lớn, mạnh mẽ.

Chuyện vừa xảy ra ở trong phòng đã đủ quái lạ, mà càng kỳ lạ chính là hai người trong phòng dường như đối với tất cả mọi chuyện như không nhìn thấy. Một người tiếp tục nôn nóng lo lắng đi tới đi lui trong phòng, một người khác thì dựa lưng vào cửa sổ thưởng thức mùi vị của đồ uống màu đỏ quỷ dị trong tay.

Con sói bạc quay đầu nhìn Hà Hạo Hiên, phát hiện cậu ta hoàn toàn không để mắt đến mình, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt, từ từ đi đến bên người Hà Hạo Hiên thong thả đạp bốn chân lên chân của cậu ta. Sau đó nhanh chóng dùng nửa thân trên và hai chân trước bám lên người Hà Hạo Hiên tạo thành một tư thế quỷ dị

Cả người Hà Hạo Hiên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về việc La Tiểu Nặc bị bắt đi, lúc này chỉ cảm thấy trên chân đau nhức dữ dội, "Shit!" Hà Hạo Hiên thấp giọng hô lên, phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy một con chó thật to, no no no là một con sói mới đúng, không thể tưởng tượng được nó đã nhảy vào ôm mình, mắt còn nhìn thẳng mình nháy nháy, miệng há to, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, mặc dù sói không biết cười, nhưng Hà Hạo Hiên dám chắc tên này nhất định là đang cười, đáng chết! "Wolf! Bây giờ là lúc nào rồi, cậu ăn no rỗi việc lắm rồi đấy!" Hà Hạo Hiên gầm mạnh giận dữ, dùng chân đạp lên thân con soi đang ôm lấy người mình.

Wolf thong thả bước từ từ đến bên cạnh Nick, xù lông cọ mặt vào chân Nick, cụp hai lỗ tai xuống thở dài, đáng thương nói: "Thấy sắc quên bạn! Thấy sắc quên bạn!"

Nick mạnh mẽ đánh một cái, đẩy đầu sói của Wolf ra, gào lên: "Đáng chết! Cậu còn cọ lên quần Armani của tôi, đều dính lông chó của cậu rồi, đáng chết!"

Wolf khẽ kêu, cắn một cái vào ống quần của Nick, chỉ nghe thấy một tiếng "Roẹt", ống quần Armani của Nick thiếu đi một miếng, Wolf đắc ý nói: "Ai là chó? Tôi là người của Lang tộc cao quý, con dơi chết tiệt! Hừ hừ! Xem ra tôi phải dạy dỗ cậu một chút."

"Cậu, con chó thối tha chết tiệt, lại làm hỏng cái quần của tôi, hôm nay tôi cũng phải dạy dỗ cậu thật tốt mới được." Nick chợt ném ly rượu trong tay, trong nháy mắt đi đến bên cạnh Wolf đưa tay chụp tới.

"À hú hú hú..., cậu tới thật sao? Cứu mạng cứu mạng!" Wolf đặc biệt nghiêng người trốn đi cực kỳ nhanh, quay đầu chạy như bay trong phòng.

Hà Hạo Hiên nhìn hai tên này tự đùa giỡn mà tức chết đi được, huyệt thái dương không ngừng co rút, cuối cùng không nhịn được siết tay quay người, mở cửa phòng chuẩn bị rời khỏi. Các cậu đã không muốn giúp đỡ tôi, tôi tự mình làm vậy, Tiểu Nặc vẫn còn chờ tôi đến cứu cô ấy!" Hà Hạo Hiên lạnh lùng vứt lại một câu.

Nick và Wolf liếc nhau một cái, Nick lập tức đi đến ngăn Hà Hạo Hiên đang muốn mở cửa phòng, Wolf dùng móng vuốt cào cào tay Hà Hạo Hiên nói: "Đừng nóng giận! Hai chúng tôi giỡn thôi mà, đi thôi, đưa tôi đến nơi nhìn thấy Tiểu Nặc lần cuối cũng, tôi nhìn một chút xem có phát hiện gì không." Hà Hạo Hiên biết ơn nhìn hai người, Nick khoác vai Hà Hạo Hiên, cứ như vậy hai người một sói ra khỏi Dạ Vị Ương.

Bên này căng thẳng khua chiêng gõ trống đi tìm La Tiểu Nặc, ở bên kia trong kho hàng bỏ hoang, quần áo bị xé rách ném khắp nơi, cả người Bạch Yến Linh thoả mãn nằm trong ngực Đường Thiên, ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực Đường Thiên.

Đường Thiên chịu đựng sự trêu chọc của cô ta như vậy, dĩ nhiên thân dưới đang đình chỉ lại trở nên “nhất trụ kình thiên*” rồi, dùng tay vỗ mạnh vào cái mông trắng nõn của Bạch Yến Linh, "Tiểu yêu tinh, vừa rồi còn chưa cho em ăn no hay sao? Vậy không bằng... Ha ha ha." Đường Thiên cười tà.

(*Nhất trụ kình thiên: một cột chống trời hihi các bạn tự hiểu >"<)

Vẻ mặt Bạch Yến Linh kiều mị nói, "Anh tha cho em đi, em không chịu được anh hành hạ như thế đâu, anh đã hào hứng lại rồi, vậy không bằng thử đổi khẩu vị mới xem sao." Nói xong liếc nhìn La Tiểu Nặc sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh.

Đường Thiên nhìn La Tiểu Nặc đang bị buộc như bánh chưng, đứng dậy tùy tiện cười nói: "Được rồi, tạm thời không có thịt ăn thì gặm xương đỡ cũng không tệ. Ha ha ha." Nói xong đi về phía La Tiểu Nặc.

La Tiểu Nặc nhìn cả người mình rách rưới bẩn thỉu, rồi nhìn sang vẻ mặt tràn đầy dục vọng của Đường Thiên đi về phía mình, không ngừng lết người về phía sau, "Không được, không được..." Sắc mặt hoảng sợ không ngừng thì thầm. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cậu bé mập cứu tớ, cứu tớ với! Trong lòng cô kêu gào trong tuyệt vọng. Đáng tiếc không phải mỗi nguyện vọng đều có thể thực hiện được, phải chờ đợi người từ đầu đến cuối vẫn không tới, cùng với dáng vẻ tươi cười nhưng đầy dữ tợn của Đường Thiên là âm thanh xé rách quần áo chói tai, La Tiểu Nặc tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đường Thiên cười dùng tay sờ soạng trên người La Tiểu Nặc, "Chậc chậc chậc, thật sự xứng đáng là thiên kim nhà giàu nhất! Nhìn làn da như nước này, vừa trắng lại vừa mềm nha! Tuy rằng nhan sắc kém một chút, nhưng cảm giác khi sờ vào cũng đủ bù điểm lại!"

La Tiểu Nặc cảm thấy trên da thịt truyền đến cảm giác buồn nôn và mùi thối nát trong không khí, nghe Đường Thiên nói làm cho cả người cô buồn nôn, cuối cùng không nhịn được nữa cô liên tục nôn mửa.

Cô nôn mửa tất cả vào người Đường Thiên, "Đáng chết! Mày, cái con nhỏ đê tiện!" Đường Thiên đánh một cái lên mặt La Tiểu Nặc, lui vài bước, vừa mới cao hứng bừng bừng đã bị La Tiểu Nặc nôn mửa phá hư hết.

Đường Thiên đá một cái vào bụng La Tiểu Nặc, hung tợn nói: "Đúng là đồ không biết xấu hổ, đồ đê tiện!" Nói xong lại tay đấm chân đá, La Tiểu Nặc không chịu được giật giật khóe miệng sưng đỏ, cuối cùng tránh được một kiếp nữa.

Vào lúc đó, bỗng nhiên cửa kho hàng bị phá vỡ. Một giọng gào thét giận dữ truyền vào: "Dừng tay! Đường Thiên!" Đường Thiên, Bạch Yến Linh và La Tiểu Nặc đều không hẹn mà cùng nhìn về cửa ra vào, lại nhìn thấy đến người đến hóa ra là Đường Vĩ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, mà người kịp phản ứng trước tiên là Bạch Yến Linh. Chỉ nghe thấy cô ta thét lên một tiếng "A!", che đi cơ thể không một mảnh vải của mình, nhanh chóng nhặt quần áo đang rơi tứ tung trên mặt đất sau đó núp phía sau đống giấy vụn đang chồng chất trong nhà kho.

Đường Vĩ vừa vào cửa trong mắt chỉ nhìn thấy La Tiểu Nặc bị đánh đến thương tích đầy mình, tim như bị ai bóp chặt, tiến lên muốn cứu La Tiểu Nặc ra, mà đúng lúc này, Đường Thiên nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ từ trong đống giấy vụn đặt lên trên cổ La Tiểu Nặc, siết chặt dữ tợn cười nói:

"Ôi! Tao không biết gió nơi nào thổi đến đây? Lại thổi Đường đại thiếu gia đến đây. Mày vừa đến, trước tiên ý tiện ngồi một chút, đừng lộn xộn! Nếu không sẽ làm tao căng thẳng, tay sẽ run lên, chỉ run rẩy một chút thì tao không chắc cái cổ nhỏ nhắn của La đại tiểu thư giữ được nữa đâu."

Sắc mặt Đường Vĩ tái nhợt, bước chân đang đi về phía trước chợt ngừng lại. Mở miệng nói: "Đường Thiên, anh mau bỏ dao xuống, thả Tiểu Nặc ra. Nghĩ đến tình anh em của chúng ta, anh cũng là bị người khác xúi giục thôi, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, tôi cũng sẽ không truy cứu nữa. Tôi tin Tiểu Nặc cũng sẽ không làm khó anh đâu, đúng không? Tiểu Nặc!" Đường Vĩ dùng mắt không ngừng ra hiệu với La Tiểu Nặc.

La Tiểu Nặc đang bị dao kề vào cổ nghe được Đường Vĩ nói cũng liên tục gật đầu. Tính mạng không phải chuyện đùa, nếu như hắn thật sự bằng lòng thả mình, nể tình hắn là anh họ của Đường Vĩ, tha cho hắn một lần cũng không sao. Vả lại cô cũng chỉ là đồng ý tha cho hắn một lần, về phần cha của cô và cậu bé mập bọn họ có tha hay không tha cho hắn hắn một lần thì cô kia không dám đảm bảo.

Gương mặt của Đường Thiên giống Đường Vĩ như đúc, tươi cười châm chọc nói: "Thả cô ta? Đường Vĩ tao cho mày ba phần mặt mũi thì mày thật sự coi mình là thần đúng không? Mày cho là bây giờ tao còn phải nghe mày sai khiến sao? Bây giờ La Tiểu Nặc trong tay tao chính là một cái cây rụng tiền, thả cô ta? Mày nghĩ tao là thằng ngu à!"

Con dao trong tay Đường Thiên siết chặt trên cổ La Tiểu Nặc, một vết máu nhỏ xuất hiện. La Tiểu Nặc bị Đường Thiên siết như vậy cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô dốc sức liều mạng nháy mắt ra dấu với Đường Vĩ để cho cậu nhanh chóng rời đi, La Tiểu Nặc không biết Đường Vĩ vì sao có thể chạy tới nơi này nhanh như vậy, nhưng mà cô biết rõ người gọi là Đường Thiên này đã điên rồi, và một người điên sẽ không nói đạo lý, Đường Vĩ nhất định phải đi.

Đường Vĩ vô cùng lo sợ nhìn La Tiểu Nặc bị Đường Thiên dùng dao cưỡng ép, cậu không thể không nhìn thấy ánh mắt của La Tiểu Nặc, thế nhưng muốn cậu bỏ La Tiểu Nặc rời khỏi, cho dù như thế nào cậu đều không làm được. Đường Vĩ hoảng sợ gào thét với Đường Thiên: "Không, không được, anh, anh có yêu cầu gì thì nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đồng ý với anh."

"Cái gì cũng đồng ý với tao? Ha ha ha...! Xem ra Đường đại thiếu gia thật sự có tình cảm sâu nặng với con nhỏ này rồi. Tao thật sự rất cảm động đó nha! Làm chuyện gậy đánh uyên ương này tao cũng không muốn lắm! Nhưng mà, Đường Vĩ mày có thể cho tao cái gì đây? Cổ phần khách sạn Thế Gia sao? Ha ha ha! Đáng tiếc nha! Thế Gia đã sớm là “miệng cọp gan sứa*” chỉ còn là cái vỏ rỗng thôi, bây giờ mày có đưa cho tao, tao cũng không cần, chậc chậc chậc, nhưng mà ngoại trừ Thế Gia thì mày còn có cái gì chứ? Không còn cái gì mày dựa vào đâu đến đây nói điều kiện với tao! Ha ha ha...! Sao mày lại ngây thơ như vậy!" Vẻ mặt Đường Thiên châm chọc nói.

(*miệng cọp gan sứa: trong hoàn cảnh này ý chỉ bên ngoài hoành tráng nhưng bên trong thật ra không có gì, chỉ là cái vỏ rỗng)

"Không phải, Thế Gia là tâm huyết cả đời của ba tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bán Thế Gia, anh cũng chỉ muốn tiền mà thôi, tôi rất nhanh sẽ tốt nghiệp, sau khi tôi tốt nghiệp sẽ tập trung sức lực vào Thế Gia, tôi tin không tới ba năm tôi có thể làm cho Thế Gia trong tay tôi toả sáng so với trong tay ba thành tích càng huy hoàng hơn. Đến lúc đó tôi sẽ cho anh tiền, tôi có thể ghi giấy nợ cho anh." Vẻ mặt Đường Vĩ tràn đầy tự tin nói.

"Ha ha ha ha, hôm nay cuối cùng tao cũng biết cái gì gọi là cảnh giới cao nhất của mơ mộng hão huyền rồi, Đường Vĩ, mày thật sự đã thay đổi rất nhiều nha! Trở nên ngu ngốc hơn so với trước kia rất nhiều. Chẳng lẽ mày cho rằng chỉ vì mấy câu nói đó của mày, tao sẽ tin mày rồi thả cây rụng tiền trong tay hay sao, mày cứ việc chờ đợi cái mộng tưởng xa không thể chạm tới của mày đi! Thật là buồn cười quá đi mất." Đường Thiên mỉa mai nói.

Đường Vĩ cắn răng, mở miệng nói: "Chuyện đó, vậy cứ xem như tôi cầu xin anh đi, anh thả La Tiểu Nặc đi!"

Đường Thiên cười nhìn gương mặt Đường Vĩ lúc xanh lúc trắng, trong mắt chỉ toàn là thù hận nói: "Đã hai mươi năm rồi, cuối cùng tao cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi, Đường Vĩ! Ha ha ha! Cuối cùng ngày hôm nay mày cũng cầu xin tao rồi, mày có biết tao đã mong có ngày hôm nay như thế nào không? Hai mươi năm rồi, từ khi mày sinh ra đến nay, tao chưa từng hưởng thụ ấm áp của gia đình dù chỉ một ngày, đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là mày, chính là mày Đường Vĩ! Tớ nhớ lúc mày còn chưa ra đời, ba mẹ của tao đã yêu thương tao cỡ nào! Khi đó tuy rằng tao còn nhỏ tuổi, nhưng mà tao cũng biết đó là hạnh phúc. Thế nhưng hạnh phúc này đều vì mày sinh ra mà phá hỏng. Từ lúc mày sinh ra về sau, nhà họ Đường từ trên xuống dưới đều xem mày là báu vật trong lòng bàn tay, ba mẹ của tao cũng không ngoại lệ. Tao cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng tao với mày lớn lên giống nhau như đúc, hơn nữa tao còn là người sinh ra trước, vì sao trong mắt bọn họ đều chỉ có mày thôi? Tất cả mọi người bao gồm cả bạn học nhìn thấy tao đều chỉ nói câu này "Cậu lớn lên rất giống Đường Vĩ nha!" Vì sao không nói: "Đường Vĩ lớn lên thật giống cậu nha!" Mày biết không? Tao biết một người không thể nào chiếm được sự yêu thích của tất cả mọi người, mà tao chẳng qua cũng chỉ hy vọng ba mẹ của tao có thể chú ý tao nhiều thêm một chút, thế nhưng, chính là một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy bọn họ cũng không làm được! Tao đã từng nghĩ tới khả năng là do thành tích của mày tốt, tính cách tốt vì vậy mọi người mới thích mày. Như vậy cũng không sao! Tính cách của tao không tốt, tao có thể sửa! Thành tích không tốt, tao có thể học! Nhưng mà vì sao vì sao, lúc tao làm như vậy mọi người lại luôn miệng nói tao bắt chước giống mày như đúc, làm cho tao đôi khi cũng không phân biệt rõ ràng lúc nào là tao lúc nào là mày, tất cả vẫn không thể thay đổi! Tao vĩnh viễn nhớ kỹ mẹ tao nói với tao một câu, bà nói Tiểu Thiên à! Sao con càng ngày càng giống Tiểu Vĩ vậy? Đáng tiếc! Con trước sau vẫn không phải là Tiểu Vĩ. Vẫn không phải! Ha ha ha ha, rất châm chọc đó! Đó là tao hao phí vô số thời gian và công sức học theo mày đổi lại như vậy, là mẹ tao! Là mẹ ruột của tao đó! Mãi đến hôm đó cuối cùng tao cũng hiểu rõ, coi như tao có làm gì cho dù tốt hay không, cũng không sánh bằng mày, bởi vì mày là Đường Vĩ là con trai của tổng giám đốc Thế Gia, mà tao chỉ là một người rất giống mày mà thôi. Ha ha ha...!"

Đường Vĩ nhìn Đường Thiên cười điên cuồng, trong lòng tràn ngập đau xót. Cậu chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của mình mang đến đau khổ cho Đường Thiên lớn như vậy. Trong nhất thời cậu lại không biết nên nói gì mới tốt!

Mà đúng lúc này, Đường Thiên cũng từ trong đau khổ hồi phục lại tinh thần, tiếp tục nói: "Thật ra tao cũng biết có lẽ đây đều là số mệnh! Điều này cũng không thể hoàn toàn trách mày. Vì vậy sau khi ba mẹ mày qua đời, sau đó ba mẹ tao cũng qua đời, tao cũng từng nghĩ tới việc bắt tay với mày bắt đầu lại lần nữa, cùng chung tay sáng lập một Thế Gia thuộc về chúng ta. Đường Vĩ mày còn nhớ không? Khi đó tao bảo mày tiếp cận La Tiểu Nặc, làm cho cô ta yêu mày, sau đó thu tập đoàn La thị vào tay, có hậu thuẫn hùng mạnh này, Thế Gia của chúng ta cũng sẽ không lâm vào tình cảnh giống như hôm nay. Khi đó tao thật sự muốn hợp tác với mày, thậm chí tao còn chuẩn bị vứt bỏ tất cả thù hận với mày. Nhưng mà tao vĩnh viễn nhớ kỹ khi đó mày đã trả lời tao thế nào, mày nói với tao là không có khả năng, nói mày không làm được chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy. Ha ha ha...! Đúng đó! Mày không làm làm được chuyện hèn hạ như vậy, vậy hãy để cho tao làm, tao còn có thể làm được chuyện hèn hạ hơn nữa đó. Ha ha ha...! Cho tới bây giờ, không biết mày có hối hận hay không? Nếu mày hối hận những lời đã nói, nghĩ đến tình cảm anh em của chúng ta, tao cũng sẽ chia cho mày một chén canh đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.