Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 49: Báo động trước động đất




Editor: demcodon

Tuy nói đã xin phép qua ông xã mình sẽ có liên lạc với Đường Triết. Tiểu Hoa nhớ rõ lúc ấy huyện Vấn Xuyên xảy ra động đất thì mình từng cẩn thận nghiên cứu qua Trung Quốc gần đây cũng xảy ra động đất này, nhớ rõ đại khái năm nay Trung Quốc sẽ xảy ra không ít động đất. Mặc dù cũng không phải là rất lớn nhưng mà cũng có thể mượn kiểm nghiệm một chút động đất này sẽ nằm ngoài dự đoán hay không. Tiểu Hoa liên tiếp nói chuyện phiếm với hai người bạn bè về tỉnh Hà Bắc, Vân Nam đặc biệt là huyện Vân An và Diêm Tân. Thỉnh thoảng nói đến phong thổ đó của bọn họ có chuyện gì kỳ lạ hay cảnh tượng gì kỳ dị hay không.

Cứ như vậy ước chừng đầu tháng 6, lúc một người bạn trên mạng ở tỉnh Vân Nam nói chuyện phiếm với Tiểu Hoa thì có nói mình về nhà giúp ông bà nội múc nước. Lúc thả thùng nước xuống rồi vớt thùng lên thì nước giếng còn sủi lên bong bóng rất thú vị. Tiểu Hoa hỏi nhà ông bà nội của hắn ở chỗ nào thì hắn nói ở huyện Diêm Tân.

Tiểu Hoa suy tư một chút sau đó gọi điện thoại cho Đường Triết: “Anh Đường, em là Giang Hiểu Hoa, có một vấn đề em muốn hỏi anh một chút, bây giờ anh có rảnh không?”

Đường Triết trả lời: “Có rảnh, em hỏi đi!”

“Chẳng qua là ngày hôm qua lúc em nói chuyện phiếm với bạn trên mạng, một người bạn trên mạng nói lúc múc nước giếng thì thấy sủi bong bóng, một người bạn trên mạng khác nói trong con sông gần nhà bọn họ bắt được rất nhiều cá. Em tò mò hỏi đều là huyện Diêm Tân, tỉnh Vân Nam. Em lại cảm thấy rất kỳ quái, anh nói loại hiện tượng này có bình thường thường?” Tiểu Hoa dùng một chút ngôn ngữ tò mò hỏi.

Đường Triết vừa nghe lập tức hỏi: “Có thể kể lại cạn kẽ một chút không?”

Tiểu Hoa cầm điện thoại mắt nhìn trần nhà nói: “Em chỉ biết bao nhiêu đó, cảm thấy rất thú vị nên muốn hỏi một chút đây là nguyên nhân gì tạo thành. Lại nói hiện tượng này cũng không phải vẫn liên tục xảy ra, chẳng qua là ngẫu nhiên có bạn trên mạng thấy nên bọn em nói chơi thôi.”

Đường Triết ở đầu điện thoại bên kia hỏi: “Xác định đều là huyện Diêm Tân, tỉnh Vân Nam hả?”

Tiểu Hoa nói: “Đúng vậy! Em chẳng qua là nhớ anh muốn làm nghiên cứu Vật lý Địa cầu, nghĩ hỏi anh những chuyện này cũng không sai, cho nên...”

“Cám ơn em! Bây giờ anh và bạn bè thảo luận một chút, có kết quả lại nói cho em biết.” Đường Triết trả lời.

Tiểu Hoa sau khi cúp điện thoại thì ngồi ở trước bàn, cô cũng không biết Đường Triết có thể coi trọng mình hay không. Tiểu Hoa nhờ bạn bè giúp mình chụp mấy tấm hình khi xảy ra cảnh tượng kỳ quái. Sau khi lấy được ảnh chụp Tiểu Hoa lại trở về trường học tìm nhóm hướng dẫn trước kia giúp mình liên hệ với giáo sư nghiên cứu Vật lý Địa cầu giao ảnh cho bọn họ, hy vọng có thể giúp được một chút tác dụng.

Đầu tháng 7 đầu tiên là huyện Vân An, tỉnh Hà Nam xảy ra động đất 5,1 độ Richter*, may mà không có người thương vong nhưng mà Bắc Kinh đã có cảm giác rõ ràng động đất. Ngày 21 tháng 7 thì mấy giáo sư Vật lý Địa cầu Bắc Đại, còn có bọn người Đường Triết nghiên cứu động đất đưa báo cáo nghiên cứu báo lên cơ quan địa chấn huyện Diêm Tân, tỉnh Vân Nam có khả năng sắp tới có động đất xảy ra.

(*Thang đo Richter là một loại thang để xác định sức tàn phá của các cơn động đất/địa chấn. Độ Richter từ 5,0 - 5,9: có thể gây thiệt hại nặng cho những kiến trúc không theo tiêu chuẩn phòng ngừa địa chấn. Thiệt hại nhẹ cho những kiến trúc xây cất đúng tiêu chuẩn.)

Cơ qua địa chấn lập tức dựa vào báo cáo nghiên cứu triển khai điều tra. Nhưng mà gần như không đến một ngày còn chưa có được kết luận thì mặt trời lên cao buổi trưa lúc 9 giờ 10 phút 21 giây ngày 22 tháng 7 năm 2006 huyện Diêm Tân, tỉnh Vân Nam đã xảy ra động đất 5,1 độ Richter, số người tử vong đạt 100 người, đường sắt gián đoạn. Mặc dù động đất lần này chưa kịp báo động trước nhưng mà dù sao cũng là thành công đoán trước một lần, cũng coi như một thành quả rất giỏi.

Sau động đất huyện Diêm Tân, bởi vì dù sao cũng dự đoán được. Vì thế rất nhiều chuyên gia nghiên cứu động đất dựa vào động đất lần này cẩn thận điều tra từ đầu tới đuôi. Giữa tháng 8, Tiểu Hoa bởi vì cung cấp manh mối nhận được tiền thưởng. Tiểu Hoa sau khi cầm tiền thưởng đi theo bọn họ ăn cơm nói chuyện phiếm, Tiểu Hoa làm bộ tò mò hỏi: “Động đất đã xong vì sao cá vẫn còn phình bụng lên? Trước đây có phản ứng như vậy hay không?”

Trải qua điều tra nhưng không có phát hiện cái gì, huyện Diêm Tân ngày 25 tháng 8 lúc 13 giờ 51 phút lại xảy ra động đất. Mặc dù rất nhiều nhà cửa và phần đông phương tiện quan trọng đều hư hại khác nhau, chỉ có 1 người tử vong. Nhưng mà cũng đả kích tính tích cực của mọi người, cũng coi như hạ nhiệt độ xuống!

* * *

Trải qua sự kiện lần này bọn người Đường Triết còn đặt biệt thành lập một trang web để cho bạn trên mạng khi nhìn thấy xảy ra cảnh tượng kỳ dị gì thì chụp hình gửi lên trên mạng, bọn họ sẽ đi qua sàng chọn.

Biết có thể đoán trước trong lòng Tiểu Hoa nhẹ nhàng thở ra, một chút mạo hiểm trong lòng cảm thấy may mắn, kỳ vọng tương lai động đất huyện Vấn Xuyên cũng được đoán trước. Tiểu Hoa nhìn Cao Giang Cảnh nói: “Khoa học kỹ thuật phát triển, chuyện này còn có thể đoán trước thật sự rất rất giỏi!”

“Ừ!” Cao Giang Cảnh nói: “Quốc gia của chúng ta càng ngày càng mạnh. Đúng rồi, bà xã à! Mẹ nói em nửa tháng bà nửa tháng chăm sóc hai đứa nhỏ như vậy, chỉ cần vất vả thêm một năm hai người có thể gửi hai đứa nhỏ vào nhà giữ trẻ, mọi người sẽ thoải mái không ít.”

“Dạ! Có mẹ giúp đỡ em thoải mái không ít. Hai đứa rất quậy anh biết không? Hai con trai cưng nhà anh ngày hôm qua còn đánh nhau với người ta, lột quần một đứa nhỏ đã 4 tuổi, nói người ta không ngoan, bọn nó muốn đánh mông.” Tiểu Hoa hơi rầu rỉ nói: “Còn có mấy ngày hôm trước tiểu Hổ trật chân em châm cứu giúp nó, kết quả tiểu Hổ khoe khoang bị đội nó biết muốn em dạy bọn họ. Thứ đồ chơi này phải học rất lâu, em cũng không phải mỗi ngày ở đây. Ông bà nội tuổi cũng lớn, chăm sóc hai con cũng lực bất tòng tâm, nhưng mà cố tình lại không nhận cảm thấy mình rất khỏe.”

“Nếu không thì lại đi thuê một người giúp việc?” Cao Giang Cảnh hỏi.

Tiểu Hoa nói: “Vốn là một ngày thích cướp việc làm với người giúp việc kia trong nhà, bây giờ lại thuê thêm người phỏng đoán bọn họ sẽ mất hứng.”

Cao Giang Cảnh lại cảm thấy tương đối tốt, dù sao anh không hiểu lắm về vấn đề này. Anh sẽ không cắt đứt lời nói của Tiểu Hoa, chẳng qua là sẽ nói sang chuyện khác. Tiểu Hoa cảm thấy hứng thú với chuyện gì anh cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn rất ủng hộ. Chẳng qua là với chuyện Tiểu Hoa đi ra ngoài gặp đàn ông khác Cao Giang Cảnh vẫn luôn rất quan tâm, lúc trở về sẽ hỏi rất nhiều chuyện như nói cái gì, đi ra ngoài ăn cái gì, vv...

Mỗi lần nhìn thấy anh như vậy Tiểu Hoa ở trong lòng cười trộm không thôi. Tiểu Hoa cảm thấy cuộc sống của mình đã không thể tốt hơn, cho nên ngoại trừ chăm sóc ba Giang thì Tiểu Hoa còn làm hết khả năng dùng trái tim chăm sóc ông bà nội.

* * *

“Cô Giang, tôi chỉ hy vọng được nói chuyện với cô một chút.” Lúc đang dạy cho hai con biết chữ thì Tiểu Hoa nhận được điện thoại của Lưu Nhã.

Tiểu Hoa trợn mắt một cái dường như đã quên đi người này, bây giờ lại hiện ra thật đáng ghét. Tiểu Hoa cảm thấy vẫn là tự mình giải quyết cho tốt, người khác đều không đáng tin cậy. Vì thế gọi điện thoại nhờ dì nhỏ giúp mình trông con, sợ ông bà nội chăm sóc không được. Sau đó gọi điện trả lời hẹn thời gian cho Lưu Nhã biết.

Ngồi ở trong quán cà phê, Tiểu Hoa gọi bình trà xanh vừa uống vừa chờ, chờ lúc Lưu Nhã đến thì Tiểu Hoa phát hiện người phụ nữ trước mắt này đã không còn tao nhã giống như kiếp trước mình nhìn thấy, nhìn sắc mặt có chút tiều tụy, chân mày luôn lơ đãng nhíu lại.

“Bà muốn nói chuyện gì với tôi?” Tiểu Hoa trực tiếp hỏi.

Lưu Nhã ngồi xuống rồi gọi ly cà phê mới nói: “Chẳng qua là muốn nói chuyện với cô một chút, muốn nghe một chút cô muốn làm gì?”

Tiểu Hoa trợn mắt một cái không tiếng tức giận nói: “Tôi chỉ muốn cuộc sống của mình ổn định như vậy. Bây giờ cuộc sống của tôi cũng không tệ chỉ muốn cứ duy trì như vậy.”

“Cô năm đó vì sao không đi với cha cô đến Bắc Kinh?” Lưu Nhã không để ý đến Tiểu Hoa trực tiếp hỏi.

Tiểu Hoa uống ngụm trà nói: “Một bên là ba dượng thương tôi tận xương, một bên là cha ruột chưa từng gặp mặt, tôi cảm thấy đi theo ba dượng thì tôi sẽ sống tốt hơn. Về phần cha ruột tôi? Năm đó ông nếu như có thể vì bà vứt bỏ mẹ tôi thì cũng có thể vì con bà vứt bỏ tôi, cho nên không có gì kỳ lạ không phải sao?”

“Chuyện năm đó không phải tất cả là lỗi của cha cô, mẹ cô cũng có trách nhiệm, bà ta...” Lưu Nhã vội vàng giải thích.

Tiểu Hoa cắt ngang lời của bà, nhìn bà nói: “Mẹ tôi đã chết! Bởi vì yêu người không nên yêu cho nên xứng đáng bị phản bội. Bà nói mẹ tôi có trách nhiệm, nhưng mà lúc mẹ tôi trong bụng còn mang thai tôi thì ông ấy đã mập mờ không rõ với bà, không phải sao? Một bên là vợ, một bên là tình nhân, thật sự là làm cho người ta ghê tởm. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện về năm đó, tôi chỉ muốn nói bây giờ tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống ổn định của mình, các người không cần lại đến quấy rầy tôi. Năm đó nếu đã muốn dễ dàng từ bỏ chúng tôi như vậy cũng đừng lại bày ra dáng vẻ giả mù sa mưa.”

Lưu Nhã cắn cắn môi chần chờ nói: “Hiểu Hoa, năm đó...”

“Không có năm đó, tôi nói tôi không muốn nghe chuyện năm đó, mẹ tôi quyết định ly hôn tôi tôn trọng lựa chọn của mẹ tôi. Chuyện năm đó ai đúng ai sai tôi cũng không muốn nghe.” Tiểu Hoa nhìn bà nói ra ý của mình.

Lưu Nhã nắm chặt tay một chút sau đó nói: “Nghe nói cô và Minh Ngọc ở chung rất tốt?”

“Chỉ là lính dưới tay chồng tôi mà thôi, không có gì đặc biệt.” Tiểu Hoa trả lời.

“Minh Ngọc rất thích cô, kể từ khi biết mình có một người chị thì nó đã thích cô. Cho dù lúc bắt đầu cũng không hiểu biết chuyện năm đó, nó trước sau vẫn luôn rất thích cô.” Lưu Nhã cẩn thận nhìn Tiểu Hoa.

Mặt của Tiểu Hoa không đổi nói: “Đây là chuyện của cậu ta, không liên quan đến tôi.”

“Sao lại không liên quan đến cô, nó là em trai của cô, em trai ruột. Hơn nữa vì cô nó đến bây giờ cũng không tha thứ cho tôi, sao cô lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy?” Lưu Nhã nhìn dáng vẻ bình thản của Tiểu Hoa nghĩ đến con trai lạnh nhạt với mình thì có chút không khống chế được.

Tiểu Hoa cũng không ngẩng đầu lên, vuốt ly trà rất lạnh nhạt nói: “Tôi đúng là có em trai, chỉ có một mình Giang Lâm. Thái độ của Lý Minh Ngọc đối với bà như thế nào tôi không xen vào, đây là chuyện nhà các người.”

Lưu Nhã yên lặng một hồi lâu mới nói: “Cô còn tàn nhẫn hơn mẹ cô. Lúc mẹ cô bị tổn thương thì không chút nào lưu tình xoay người rời đi để lại cha cô cả đời áy náy. Cho dù tôi giành được người của ông ấy thì cả đời này ở trong lòng cha cô đều có vị trí của mẹ cô, trong lòng ông ấy sẽ không chỉ có tôi.”

“Ha ha! Lúc bị tổn thương không rời đi còn có thể làm gì? Chờ bị các người tổn thương nữa hả? Áy náy giá trị được mấy đồng tiền? Các người sống không được hạnh phúc thì liên quan gì đến chúng tôi?” Tiểu Hoa buồn cười nói.

“Sau khi mẹ cô đi rồi, cho dù chúng tôi cực lực che giấu nhưng mà vẫn có rất nhiều người nói tôi trơ trẽn. Ngay cả bây giờ tôi đến nhà ba mẹ chồng, thế hệ trước trong dòng họ vẫn không có cho tôi sắc mặt gì tốt. Mặc dù không nói cái gì nhưng mà tôi có thể cảm giác được mọi người trước sau cũng không chấp nhận tôi.” Lưu Nhã tiếp tục nói: “Tôi giành được cha cô nhưng tôi lại mất đứa con đầu tiên của chúng tôi. Năm đó áp lực của tôi lớn bao nhiêu cô có biết không? Chờ sinh Minh Ngọc ra, tôi nghĩ tất cả đã kết thúc. Nhưng mà cuộc sống yên tĩnh trải qua không được bao lâu thì truyền đến chuyện mẹ cô qua đời, tất cả mọi người nhà họ Lý đều yên lặng. Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ gặp qua mẹ cô, bà ấy cứ như vậy rời đi. Sau đó lập gia đình sinh ra cô, chuyện sau đó tôi không biết. Tôi ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không có cơ hội nói, nhiều năm như vậy chuyện này trước sau vẫn giấu ở trong đáy lòng tôi.”

Tiểu Hoa bình tĩnh nhìn bà nói: “Bà nếu như thật sự cảm thấy xin lỗi sẽ không... sẽ không qua lại với cha tôi, bà biết rõ ông ấy đã có vợ nhưng mà các người vẫn qua lại, mẹ tôi có thể làm gì? Tất cả mọi người nhà họ Lý đều gạt bà ấy, đều nói chuyện giúp các người. Vì cách làm của các người tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút xin lỗi. Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng thân thể lại làm chuyện trơ trẽn, áy náy của bà, xin lỗi của bà là cái gì? Tôi nói chuyện năm đó tôi không muốn quan tâm, tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống của mình, bà hết lần này đến lần khác quấy rầy tôi rốt cuộc muốn làm cái gì? Bà nếu như có một chút áy náy trong lòng, dì chỉ một chút xíu thì hãy buông tha cho tôi có được hay không?”

“Muốn cầu xin tôi tha thứ hả?” Tiểu Hoa tiếp tục nói: “Một người mà các người muốn xin lỗi đã chết, mẹ tôi đã chết, một người hẳn là tha thứ cho các người đã chết, tình yêu của mẹ và tôi không liên quan đến nhau, các người đối với tôi mà nói căn bản là người xa lạ không muốn biết, không hơn.”

Tiểu Hoa không để ý tới Lưu Nhã còn muốn nói gì nữa mà kêu phục vụ tính tiền. Lúc đi thì nhìn Lưu Nhã nói: “Đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu như bà không muốn làm cho người khác biết bà năm đó làm thế nào để quyến rũ cha tôi, chồng mẹ tôi, làm thế nào trải qua từ kẻ thứ ba chuyển thành chính thức thì cũng đừng đến quấy rầy tôi, ép tôi tức giận không chừng làm ra chút chuyện gì đó không tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.