Sống Không Bằng Chết

Chương 25




"Cậu có muốn rời khỏi đây không?" Nghệ Hưng đang ngồi trên ăn trưa trong phòng ăn rộng lớn, nghe thấy có người đang nói chuyện cậu ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn.

Người đang đứng trước mặt Nghệ Hưng là thủ hạ thân tính của Ngô Diệc Phàm, Mễ Nhiệt.

Vì hôm nay có một vụ giao dịch súng ống nên Ngô Diệc Phàm đã ra ngoài từ rất sớm, vụ giao dịch này có nguy hiểm đương nhiên Ngô Diệc Phàm không thể dẫn Nghệ Hưng theo được.

"Tôi biết cậu chỉ đang giả vờ chứ không hề trở nên ngây dại." Mễ Nhiệt vẫn đứng đó nhìn vào Nghệ Hưng cậu ta thản nhiên nói.

Nghệ Hưng có hơi hoảng sợ vì Mễ Nhiệt biết cậu đang giả vờ, ngay cả Ngô Diệc Phàm còn không biết vậy tại sao cậu ta lại biết được? Nhưng điều đó không quan trọng thứ quan trọng chính là Nghệ Hưng nghe cậu ta hỏi cậu có muốn rời khỏi đây không.

"Cậu...tại sao lại muốn giúp tôi..." Nghệ Hưng tuy hoảng sợ nhưng vẫn lên tiếng hỏi, cậu cảm thấy người trước mặt không phải người xấu.

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu bị Phàm thiếu hành hạ nữa, có lẽ nói cậu sẽ không tin nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã thích cậu. Muốn bảo vệ cậu thật tốt cho cậu một cuộc sống thật hạnh phúc không muốn để cậu chịu ủy khuất, tôi biết phản bội Phàm thiếu chỉ có con đường chết nhưng tôi vẫn nguyện ý vì cậu mà làm vậy. Nếu cậu tin tưởng tôi hãy theo tôi rời khỏi đây..." Mễ Nhiệt không muốn Nghệ Hưng tiếp tục cuộc sống địa ngục này nữa, không có chuyện nào đau khổ hơn là trơ mắt nhìn người mình yêu bị tên đàn ông khác suốt ngày đánh đập, bị hắn đè dưới thân trêu đùa phát tiết dục vọng. Cậu ta biết cơ hội dẫn Nghệ Hưng trốn khỏi được Ngô Diệc Phàm là rất thấp, dù là vậy cậu ta vẫn muốn thử có thể bảo vệ đưa Nghệ Hưng rời khỏi đây cho cậu một cuộc sống tự do hạnh phúc cậu ta chết cũng cam lòng.

Nghe được những lời của Mễ Nhiệt Nghệ Hưng rất kinh ngạc nhưng cảm động nhiều hơn, từ nhỏ đến lớn người tốt với cậu nhất chỉ có mỗi một mình Ngô Kỳ Long. Nghệ Hưng luôn luôn chờ mong Ngô Kỳ Long sẽ đến cứu cậu, cậu cứ đợi mãi đợi mãi mà đã hơn ba tháng vẫn không thấy y xuất hiện. Nghệ Hưng vẫn không từ bỏ bởi vì cậu tin tưởng Ngô Kỳ Long là yêu thương cậu thật lòng, y nhất định sẽ cứu cậu ra khỏi đây, cậu giả vờ ngốc mục đích chính là không muốn bị Ngô Diệc Phàm đánh đập. Nghệ Hưng thật sự rất sợ những trận đánh đập đau đớn đó cậu chịu không nổi, giả ngốc tuy rằng vẫn bị đánh nhưng ít hơn trước rất nhiều điều này làm Nghệ Hưng giảm bớt đau đớn hơn. Cậu muốn giữ lại mạng này chính là chờ Ngô Kỳ Long đến cho cậu sự tự do.

Nhưng cậu chờ mãi tại sao anh hai của cậu vẫn không đến cứu cậu, chẳng lẽ giống như lời của Ngô Diệc Phàm nói anh hai đã không cần cậu nữa, y thật sự giống như lời hắn nói bỏ mặc cậu rồi sao. Nghệ Hưng không muốn tin nhưng thời gian lâu như vậy Ngô Kỳ Long vẫn không xuất hiện cậu buộc phải tin.

Tưởng chừng trên đời đã không còn một ai quan tâm đến cậu, hôm nay lại xuất hiện một Mễ Nhiệt mà Nghệ Hưng chỉ nhìn thấy cậu ta vài lần trong biệt thự thậm chí còn chưa từng nói chuyện với cậu ta. Người này nói muốn đưa cậu rời khỏi đây cho cậu một cuộc sống thật hạnh phúc, đây chính là ước mơ mà Nghệ Hưng dùng cả đời để khao khát. Nghệ Hưng đã từng thề với lòng chỉ cần có người nào thật lòng đối tốt với cậu dù bất kỳ là ai cậu cùng sẽ theo người đó cả đời.

Nghệ Hưng không thốt lên được bất kì chữ nào cậu chỉ nhìn Mễ Nhiệt, nước mắt rơi xuống rất nhiều trên gương mặt xinh đẹp. Cậu đang rất vui vì người cần cậu cuối cùng cũng đã xuất hiện..

Mễ Nhiệt bước về phía Nghệ Hưng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, trong lòng cậu ta đang rất lo lắng bất an cậu ta không nói gì chờ đợi câu trả lời của Nghệ Hưng.

Nghệ Hưng lấy hết can đảm ngước lên nhìn người thanh niên cùng tuổi với cậu đang đứng rất gần cậu.

"Cậu...cậu thật sự sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ không giống như Ngô Diệc Phàm luôn đánh đập tôi..." Nghệ Hưng không dám nhìn thẳng vào Mễ Nhiệt nữa cậu hơi cúi đầu lo lắng hỏi, trong lòng vừa vui vừa sợ

Nghe Nghệ Hưng nói vậy Mễ Nhiệt biết cậu đã đồng ý theo cậu ta, cậu ta kích động giữ lấy hai vai Nghệ Hưng ánh mắt nhu tình nhìn thẳng cậu.

"Anh sẽ không giống Ngô Diệc Phàm đánh đập em, anh chỉ biết mình phải một lòng yêu thương bảo vệ em mà thôi."

.

.

.

"Tụi bây đi chết hết đi lũ vô dụng, trong 3 ngày nếu không mang Nghệ Hưng và thằng phản bội đó trở về tao giết chết hết lũ vô dụng bọn mày." Ngô Diệc Phàm đạp vào đầu tên thuộc hạ đang run sợ quỳ dưới đất, bên cạnh là vài cái xác của những tên thuốc hạ đã bị hắn nổi điên bắn chết.

Giao dịch súng ống trở về biệt thự, hắn liền lên lầu tìm Nghệ Hưng nhưng khi mở cửa cả căn phòng trống rỗng không hề nhìn thấy bóng dáng của cậu. Ngay cả thuộc hạ thân tính của hắn Mễ Nhiệt cũng không thấy đâu.

Phút chốc không nhìn thấy Nghệ Hưng nổi sợ hãi trong lòng Ngô Diệc Phàm dâng lên, trước đây hắn không hề biết sợ là gì chỉ không nhìn thấy Nghệ Hưng lại làm hắn sợ đến vậy.

Hắn gọi tên Mễ Nhiệt lại không hề thấy sự xuất hiện của cậu ta, gọi điện thoại thì lại tắt máy. Ngô Diệc Phàm liền biết Mễ Nhiệt đã dẫn Nghệ Hưng của hắn đi.

.

Nghệ Hưng và Mễ Nhiệt đã bỏ trốn được hai ngày, hai ngày nay Ngô Diệc Phàm luôn cho người tìm kiếm bọn họ nhưng vẫn không có tung tích gì. Hắn không tin với thế lực của hắn sẽ không tìm được họ.

Hai ngày qua Ngô Diệc Phàm không ăn cũng không ngủ, một khi hắn chợp mắt liền mơ thấy Nghệ Hưng, trong mơ hắn thấy cậu mỉm cười hạnh phúc với Mễ Nhiệt mà nụ cười này chưa từng dành cho hắn. Hắn còn mơ thấy Nghệ Hưng đã chết hắn đang đứng trước mộ cậu...

Ngô Diệc Phàm hoảng sợ tỉnh giấc, hắn ôm đầu không hề biết nước mắt của hắn đang chảy dài trên má. Hắn sợ hắn đang rất sợ, nếu giấc mơ đó thành hiện thực sẽ như thế nào! Hắn không dám tưởng tượng nếu Nghệ Hưng thật sự chết đi hắn làm sao mà sống.

"Nghệ Hưng em đang ở đâu, trở về với tôi đi tôi ra lệnh cho em ngay lập tức trở về bên tôi. Nghệ Hưng tôi đau, chỗ này của tôi đau lắm..."Ngô Diệc Phàm ôm lấy ngực trái, trên gương mặt lạnh lùng toàn là nước mắt. Tim của hắn đang rất đau hắn cần Nghệ Hưng lắp đây chỗ đau đó.

"Chỉ cần em chịu trở về tôi sẽ bỏ qua chuyện em bỏ trốn sẽ không trách em, Nghệ Hưng em muốn gì tôi đều sẽ nghe theo em chỉ cần em đừng bỏ trốn khỏi tôi nữa có được không? Em có nghe tôi nói gì hay không tại sao không trả lời tôi." Trong đêm tối Ngô Diệc Phàm ngồi thừ người trên giường không ngừng nổi điên gào thét, khi thì cười dịu dàng gọi tên cậu khi thì gào khóc cũng gọi tên cậu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.