Chương 70: Em cho anh thao lỗ hậu nha, anh muốn thao không
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Tần Tu ngay lập tức kết thúc video call với Tần Nhiên, bởi vì Tần Nhiên có được làm việc ấy ấy hay không thì cũng chẳng liên quan đến Tần Tu lấy nửa xu tiền.
"Anh thật lạnh nhạt."
Tô Ánh Hàm không nhìn nổi cảnh chị em tốt của mình khóc lóc ỉ ôi, rốt cuộc Tần Nhiên đã bị ép buộc đến dạng gì mới chấp nhận vứt hết mặt mũi kêu khóc làm trò trước mặt Tần Tu chứ?
Vậy nên Tô Ánh Hàm cướp điện thoại về, gọi lại cho Tần Nhiên một lần nữa.
Tần Nhiên bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Hàm Hàm, anh nhớ tẩu tử của em."
Tô Ánh Hàm: "Không sao đâu mà, bọn em sẽ nhanh chóng trở về thôi."
Tần Nhiên: "Hai người mau trở lại đi, Hàm Hàm, em mau đem anh trai của anh về, mẹ anh còn bảo anh thừa dịp Tần Tu không ở đây, nhanh chóng đoạt lấy mọi quyền lực, nắm thật chặt mọi thứ vào trong tay, để ông nội anh lau mắt mà nhìn, nhưng mấu chốt là anh làm gì có năng lực đó chứ."
Tô Ánh Hàm: "Em hiểu em hiểu, loại việc rắc rối mệt mỏi phí phạm đầu óc này không thích hợp với anh, phải để Tần Tu làm mới đúng."
Tần Nhiên: "Bản chất của anh là một tên ngốc bạch ngọt, làm sao mà có nhiều mưu kế như người đàn ông của em chứ?"
Tô Ánh Hàm: "Anh cũng có ưu điểm của anh mà."
Tần Nhiên: "Nói không phải khen chứ Tần Tu... Ầy, thôi bỏ đi, em nói với anh trai anh giùm, anh không muốn tranh gia sản với anh ấy, mà vốn là anh cũng tranh không nổi, em bảo anh ấy mau trở về đi, anh cầu xin anh ấy đấy, đã ba ngày anh không làm tình với tẩu tử của em rồi! Ba ngày đó! Mẹ anh phái người đến giám sát anh mỗi ngày, bây giờ anh muốn đi tìm tẩu tử của em cũng không có cách nào đi được..."
Tô Ánh Hàm thật sự vô cùng đau lòng cho hắn: "Thảm quá, anh yên tâm, ngày mai bọn em sẽ... Ưm..."
Một tay Tần Tu vươn ra đằng trước che miệng Tô Ánh Hàm, một tay khác ngắt điện thoại.
Tô Ánh Hàm đẩy tay Tần Tu ra, chớp chớp mắt: "Sao anh lại không cho em nói?"
Tần Tu trầm mặt nói với cô: "Chúng ta không quay về vào ngày mai."
Tô Ánh Hàm trừng mắt: "Anh nói không quay về thì không quay về sao?"
Sắc mặt Tần Tu càng thêm khó coi, anh gọi: "Hàm Hàm."
Tô Ánh Hàm tiếp tục trừng anh, mắt còn mở to hơn cả lúc nãy nữa: "Làm gì?"
Tần Tu: "Em xác định muốn cãi nhau với anh vì Tần Nhiên?"
Tô Ánh Hàm: "Ai bảo anh không nói đạo lý chứ? Nhiều năm như vậy rồi, Tần Nhiên có ý nghĩa như thế nào đối với em, đã giúp em nhiều như thế nào, anh biết không? Anh phải hiểu, lúc này anh ấy vì em mà rơi vào thế nước sôi lửa bỏng, sao em có thể thờ ơ đứng nhìn được?"
Tần Tu vẫn không thèm nói lý, anh chặn ngang người Tô Ánh Hàm ôm cô lên, sau đó lại đưa cô đến căn phòng lúc đầu.
Tô Ánh Hàm có một loại dự cảm không tốt, nhưng mà chút sức của cô làm sao so được với Tần Tu? Cuối cùng cô vẫn bị anh ấn lên giường, cổ tay và mắt cá chân bị xích lại.
Tô Ánh Hàm lập tức khóc: "Anh, anh, sao anh lại có thể làm vậy?"
Cô không muốn Tần Tu đối xử với cô như thế nữa, việc đó với cưỡng gian có gì khác nhau đâu?
Nhưng lúc này đây Tần Tu không có cưỡng gian cô, anh chỉ liếm liếm hoa huy*t cho Tô Ánh Hàm, sau đó cẩn thận bôi thuốc tiêu sưng cho cô.
Tô Ánh Hàm có chút ngốc, Tần Tu dựa người lại ôm lấy cô, còn chôn đầu vào hõm cổ Tô Ánh Hàm.
Trong giọng nói của Tần Tu hiếm hoi lắm mới có chút tính trẻ con, anh nói: "Anh không cho em đi."
Tô Ánh Hàm bị sốc.
Cô chưa từng nhìn thấy một Tần Tu như vậy.
Đừng có nói là... Hmm, Tần Tu làm nũng với cô như vậy, cô thật sự chịu không nổi đâu...
Hơn nữa không biết vì sao, cô cảm thấy Tần Tu như vậy cũng rất đáng yêu.
Vậy nên Tô Ánh Hàm liền tìm cho anh một cái cớ, kỳ thật là người đàn ông này quá để ý cô đi? Tuy rằng Tần Nhiên là một tiểu gaygay, nhưng đúng thật là cô có tình cảm rất sâu đậm với hắn, vậy nên Tần Tu mới ghen?
Tô Ánh Hàm giơ tay sờ sờ cái ót của Tần Tu, cố gắng lý luận với anh: "Anh đừng như vậy... Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, được chưa?"
Tần Tu ôm cô vào trong ngực, hôn lên môi cô: "Nói cái gì?"
Tô Ánh Hàm: "Tần Nhiên đối với em mà nói thật sự rất quan trọng, nhưng giữa hai bọn em chỉ là tình thân mà thôi, anh đừng ghen bậy bạ được không?"
Tần Tu banh mặt nói: "Anh đây vẫn ghen."
Tô Ánh Hàm không nhịn được cười, nhìn Tần Tu dùng khuôn mặt nghiêm trang nói những lời ấu trĩ như vậy, sao cô lại muốn cười thế chứ?
"Vậy như thế nào thì anh mới không ghen nữa?" Tô Ánh Hàm xoay người cưỡi lên người Tần Tu, hoa huy*t như có như không vuốt ve dương v*t của anh, sau đó liếm lỗ tai anh, ở bên tai anh thổi khí: "Phía trước đã bị anh thao sưng lên rồi... Hay là em cho anh thao lỗ hậu nha, anh muốn thao không?"