Chương 47: Không có cách nào tách ra
Convert: Vesperine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangY
Sau khi xảy ra một trận náo loạn lớn như vậy, hiển nhiên là sắc mặt của mọi người đều không được tốt cho lắm.
Ngay cả Đoạn Duyệt - người luôn nuông chiều dung túng cho Tô Ánh Hàm - cũng không nhịn được véo mặt cô, nói: "Con đó nha..."
Tô Ánh Hàm nước mắt lưng tròng, dùng thanh âm mang theo giọng mũi kêu bà: "Mẹ..."
Đoạn Duyệt nghe vậy thì mềm nhũn cả người, vội vàng ôm Tô Ánh Hàm vào ngực dỗ dành.
"Không sao, không phải mẹ đang ở đây với con sao? Đừng khóc mà, không sao cả."
Tuy rằng ngoài miệng Đoạn Duyệt nói không có việc gì, nhưng sau đó vẫn lạnh mặt giáo huấn Tần Nhiên một trận, Tần Nhiên đã cõng lấy nồi, lúc này chỉ có thể tiếp tục diễn, cười khổ đảm bảo rằng lần sau mình nhất định sẽ mang bao, sẽ không để mẹ vợ tương lai phải lo lắng nữa.
"Mang bao cái gì mà mang bao, tôi là muốn anh phải an phận, trước khi kết hôn tuyệt đối không được đụng vào Hàm Hàm nhà chúng tôi thêm một lần nào nữa!"
"Mẹ... Bọn con là người yêu mà, làm việc này không phải rất bình thường sao?" Tô Ánh Hàm kéo tay Tần Nhiên, giả vờ ngọt ngào ân ái, "Mẹ đừng mắng anh Tần Nhiên nữa, sau này bọn con nhất định sẽ chú ý."
Khóe mắt Tần Nhiên run rẩy, không còn cách nào khác ngoài tiếp tục phối hợp với Tô Ánh Hàm.
Thật vất vả mới tiễn Đoạn Duyệt đi được, Tần Nhiên ngồi không yên, hắn đứng lên vỗ đầu Tô Ánh Hàm, hỏi cô: "Em diễn kịch đến nghiện rồi phải không?"
Tô Ánh Hàm: "Chứ không thì làm sao bây giờ? Em cũng không thể thừa nhận là em làm với anh trai anh?"
Tần Nhiên thở dài, bày ra dáng vẻ hết cách với cô.
Tô Ánh Hàm bước đến ôm cánh tay hắn làm nũng: "Anh trai tốt của em, anh cõng giúp em cái nồi này, sau khi về nước em nhất định sẽ mời anh và tẩu tử ăn cơm, em sẽ tự mình xuống bếp."
"Thôi ngưng!! Đồ em nấu ai mà ăn được!?"
"Anh đừng có xem thường em! Tay nghề nấu ăn của em gần đây rất có tiến bộ!"
Tần Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay xoa xoa vòng eo, nói với Tô Ánh Hàm: "Thật ra thì anh cũng quăng nồi lên người em..."
Tô Ánh Hàm: "Gì cơ?"
Tần Nhiên tiếp tục xoa eo: "Thì là trước khi đến đây, anh cùng tẩu tử của em hoang đường mấy ngày, bị thao đến đau nhức... Sau đó lúc xuống máy bay thì bị mẹ anh phát hiện, một hai đòi phải cởi quần áo của anh ra xem eo của anh bị làm sao..."
Tô Ánh Hàm: "Sau đó thì sao?"
Sau đó thì tất nhiên là Tần Nhiên không thể cho mẹ hắn nhìn được, trên người hắn tất cả đều là dấu vết do đàn ông gây ra, có dấu hôn, dấu tay,... tóm lại vừa nhìn thấy là biết đó tuyệt nhiên không phải dấu vết gây ra lúc làm tình với phụ nữ.
Tần Nhiên hắng giọng, hơi xấu hổ: "Nên anh nói với mẹ là nhu cầu của em quá lớn, trước khi xuất ngoại em quấn lấy anh ép buộc một trận, ép buộc anh thành như vậy..."
Tô Ánh Hàm: "???"
Tô Ánh Hàm tức giận ném gối: "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy hả??"
Tần Nhiên giơ tay bày ra tư thế đỡ gối: "Em gái ngoan của anh, hai chúng ta ai cũng chơi người kia một vố, thế là huề nhau, nói chuyện đừng động thủ!"
Tô Ánh Hàm ném gối qua một bên, cười cười, có chút áy náy: "Động thủ cái gì chứ? Anh bị làm thành như vậy còn ngồi máy bay tới thăm em, thật ra em cũng thấy có lỗi lắm."
Tần Nhiên bày ra vẻ mặt không muốn nghe: "Em nói gì vậy? Từ nhỏ đến lớn số lần anh dọn dẹp cục diện rối rắm cho em còn ít sao? Hơn nữa, lần này tuy rằng ngồi máy bay có chút cực khổ, nhưng mà em cũng đã chứng thực anh là trai thẳng rồi, kỳ thật không mệt mỏi chút nào."
Tô Ánh Hàm thật lòng nói với hắn: "Tóm lại vẫn phải cảm ơn anh, anh trai."
Tần Nhiên chống eo ngồi xuống, cười nói: "Cảm ơn cái gì chứ, à đúng rồi, trong điện thoại em nói muốn chặt đứt với Tần Tu không phải sao? Em thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Em..." Tô Ánh Hàm không biết phải trả lời như thế nào, cô ôm đầu, bắt đầu rầm rì, "Em còn chưa hết cảm nữa, đầu đau quá..."
Tần Nhiên trợn trắng mắt: "Đừng có mà giả vờ!"
Tô Ánh Hàm rối rắm: "Thật ra thì anh trai của anh rất tốt..."
Tần Nhiên: "?"
Tô Ánh Hàm bò vào trên giường, thanh âm rầu rĩ: "Em cũng không muốn tiếp tục bạch bạch bạch với anh ấy nữa, nhưng mà em có cảm giác, nếu còn như vậy, chỉ sợ không có cách nào tách ra được..."