Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch

Chương 88




Tần Nhiên rất khó chịu.

Nhưng mà loại việc ông xã nhà người ta đột nhiên mất tích này, Tô Ánh Hàm cũng không biết phải an ủi như thế nào thì mới tốt, cô chỉ có thể liên lạc với ông xã nhà mình nhờ anh hỗ trợ mà thôi.

Hôm đó Tần Tu rất vui vẻ đồng ý với cô, ấy vậy mà hôm sau, anh lại đột nhiên làm khó dễ, muốn Tô Ánh Hàm đến văn phòng khẩu giao cho anh.

Tô Ánh Hàm đến thật, cô vứt túi xách qua một bên, bước qua ngồi lên bàn Tần Tu, còn lắc lư hai chân trắng nõn tinh tế, nâng cằm anh lên, hỏi: “Anh muốn sao?”

Tần Tu thuận tay ôm cô vào trong ngực mình, hôn một cái.

“Hàm Hàm.” anh nói, “Anh nhớ em.”

Tô Ánh Hàm đánh anh: “Anh nhớ em hay là muốn thao em?”

Tần Tu thẳng thắn thành khẩn: “Cả hai.”

Nói xong định vươn người tới hôn cô.

Tô Ánh Hàm giơ ngón tay chặn người nào đó đang cúi người lại, cự tuyệt nói: “Không cho anh hôn.”

Tần Tu: “Tại sao chứ?”

Tô Ánh Hàm: “Vì anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của uy hϊế͙p͙ em?”

Tần Tu lắc đầu than nhẹ, duỗi tay xuống phía dưới váy cô, dỗ dành: “Vậy thì phải làm sao Hàm Hàm mới bằng lòng tha thứ cho anh? Nếu không anh ɭϊếʍ cho em nhé?”

Tô Ánh Hàm cười, nắm lấy lỗ tai anh, sau đó bổ nhào vào người Tần Tu, ôm anh thật chặt, ngọt ngào dụi dụi vào người anh.

“Ý của em là, anh cần gì phải uy hϊế͙p͙ em chứ? Em thích anh, anh muốn thì nói với em một tiếng không phải là được rồi sao? Em còn không cho anh?”

Nói xong liền vươn đầu lưỡi nhỏ trêu chọc vành tai của Tần Tu một chút.

Vật dưới thân Tần Tu nháy mắt trở nên gắng gượng, cứng rắn như sắt.

Sau đó, Tô Ánh Hàm nói được thì làm được, khẩu giao cho anh, Tần Tu s͙ư͙ớ͙n͙g͙ một hồi, cũng ôm Tô Ánh Hàm lên bàn làm việc, dùng đầu lưỡi đưa cái lỗ nhỏ của cô lên cao trào.

“Thích không?”

“Đương nhiên là thích… A ~ anh không cần nhiều lời, nhanh đến ɭϊếʍ cho em đi ~ a, a! Chính là chỗ đó… Ưm, a ~”

Kỹ thuật dùng lưỡi của Tần Tu càng ngày càng điêu luyện, Tô Ánh Hàm căn bản không kiên trì được bao lâu, lập tức phun đầy nước vào mặt anh.

Hai người đều rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙, rất thoải mái.

Cuối cùng Tần Tu rửa sạch cho Tô Ánh Hàm xong, liền ôm cô đặt lên đùi mình, định thảo luận về quá trình đính hôn của hai người bọn họ. Lúc này, Tô Ánh Hàm mới nhớ ra mục đích mình đến đây.

“Bây giờ ông xã Tần Nhiên đột nhiên mất tích, em cũng không có tâm tình gì, em thấy thôi thì chuyện đính hôn của chúng ta cứ từ từ đi.”

Tần Tu quả nhiên lại ăn dấm.

Việc khẩu giao cho nhau không đủ để bình ổn sự ghen tuông trong lòng Tần Tu, Tô Ánh Hàm chỉ có thể để anh thao mình một hồi trong văn phòng.

Thật là không biết làm sao với anh mà.

Sau khi kết thúc, Tô Ánh Hàm một bên nằm trêи đùi Tần chơi điện thoại, một bên hừ hừ chỉ huy anh xoa eo cho mình.

Người đàn ông của Tần Nhiên cứ như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.

Chẳng biết anh ta đã đi đâu, cũng không liên lạc với Tần Nhiên nữa, mặc kệ Tần Nhiên và Tần Tu tìm kiếm như thế nào cũng không có kết quả, mà Tô Ánh Hàm bởi vì lo lắng cho tình trạng của Tần Nhiên, cũng không thể không gác chuyện đính hôn lại.

Cứ như vậy một tháng trôi qua, một vị thiên kim tiểu thư trong vòng thế giao không biết tại sao lại coi trọng một Tần Nhiên đang suy sụp như vậy, nói cái gì mà phải cùng hắn ở bên nhau. Tần Nhiên đã mất ông xã, làm gì còn lòng dạ nào mà quan tâm người phụ nữ khác nữa. Kết quả ông nội Tần lại một tay quyết định hôn sự này, cứng rắn muốn tác hợp hai người ở bên nhau.

Ngay lúc Tần Nhiên phản kháng không có kết quả, sắp bị ông nội Tần dùng bạo lực trấn áp, người đàn ông của Tần Nhiên lại đột nhiên xuất hiện.

Chưa đợi Tần Nhiên phản ứng, Tô Ánh Hàm đã hưng phấn ôm lấy Tần Tu.

Chọc đến Tần Tu cảnh giác mà nhìn về phía cô: “Anh phát hiện em còn kϊƈɦ động hơn cả Tần Nhiên nữa?”

Tô Ánh Hàm lập tức véo lấy eo anh, bực mình nói: “Bà đây không có ý gì với hắn hết, trong lòng chỉ có anh thôi, thế nào cũng phải để em giải thích một hồi, anh mới có thể an tâm đúng không, Tần đại lu dấm?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

chương sau có gì: cẩu lương của cp phụ và thân phận người đàn ông của Tần Nhiên =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.