Tô tiểu thư.
Chỉ là ba chữ đơn giản, cách một cánh cửa truyền đến, khiến nửa bên tai của Tô Ánh Hàm tê rần.
Cái gì mà Tô tiểu thư a?
Rõ ràng lúc khẩu giao cho cô còn gọi cô là Tô Ánh Hàm, sao lúc này đây lại thành Tô tiểu thư rồi?
Nhưng mà chính loại xưng hô xa cách ấy lại khiến tiểu huyệt Tô Ánh ngứa ngáy. Nếu lúc làm tình Tần Tu cũng có thể dùng ngữ điệu như vậy gọi cô Tô tiểu thư, cô nhất định sẽ s͙ư͙ớ͙n͙g͙ chảy nước mắt.
Đầu bên kia Tần Nhiên phát hiện Tô Ánh Hàm bên này không có động tĩnh nên kêu cô hai tiếng, ngón tay Tô Ánh Hàm run lên, vội vàng ấn ngắt máy.
Sau đó gửi WeChat cho Tần Nhiên: 【 Ông xã đại côn thịt của em tới rồi, không nói chuyện với anh nữa, anh cũng đừng quấy rầy em. 】
Tần Nhiên:…
Tiểu cô nương này thật là càng ngày càng phóng đãng.
Bên ngoài, Tần Tu quy củ mà gõ cửa ba lần, bên trong không có bất kì động tĩnh nào, cũng không có người ra mở cửa, anh đứng đợi một lát rồi đi tìm Triệu quản gia lấy chìa khóa dự phòng, sau đó mở cửa phòng cô ra.
Tô Ánh Hàm không ở trong phòng.
Tần Tu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên cửa phòng tắm.
Anh chậm rãi bước qua đó, tra chìa khóa vào ổ, xoay tròn.
“A!”
Tô Ánh Hàm vốn đang ngồi trong bồn tắm, thân mình trần trụi, hai tay ôm lấy đầu gối, ở trong nước cuộn tròn thành một đống nho nhỏ, cô như thể không nghĩ tới việc Tần Tu sẽ xông vào, con ngươi xinh đẹp hiện lên sự hoảng sợ, sau đó liền vội vàng với lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, bao lấy thân thể rồi đứng lên.
“Anh, anh tại sao lại vào đây?” Khuôn mặt nhỏ của Tô Ánh Hàm trắng bệch, như là thật sự chịu kinh hách.
Tần Tu rất có hứng thú nhìn những đường cong lả lướt trên người cô, sau đó nói: “Tô tiểu thư, đừng quên, đây là nhà tôi.”
“Vậy anh đừng lại đây…” Tô Ánh Hàm liên tục lui về phía sau, phần lưng trắng nõn đặt trên nền gạch men sứ lạnh lẽo.
Đúng lúc này, bầu trời hiện lên một tia sấm sét, Tô Ánh Hàm sợ hãi thét lên một tiếng, ngồi xổm xuống che lại lỗ tai.
Cả người cô được ánh chớp chiếu sáng, trước đột sau kiều[1] ở bồn tắm ôm lấy chính mình mà run bần bật, bộ dáng vô cùng đáng thương.
[1] sau khi sự đột ngột qua đi thì nhận thấy được vẻ đẹp
Ánh mắt Tần Tu trở nên thâm trầm, bước tới chỗ Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm vẫn còn đang run rẩy, ý thức được Tần Tu đi tới, cô vội vàng nhặt lên chiếc khăn tắm ướt đẫm che lại thân mình. Nhưng Tần Tu đã nắm lấy một góc khăn, dùng sức kéo, hoàn toàn cướp lấy chiếc khăn tắm đáng thương, sau đó ném đi.
“Đừng…”
Tô Ánh Hàm cắn môi lắc đầu, thân mình run rẩy lợi hại hơn. Tần Tu mặc kệ thanh âm đáng thương của cô, anh ôm cô từ trong nước lên, đặt lên sô pha, sau đó lại cầm một chiếc khăn tắm mới sạch sẽ khoác lên người Tô Ánh Hàm. Cô lúc này không còn run rẩy nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn trắng bệch.
Môt tay Tần Tu để trên lưng ghế, tay còn lại xoa xoa mái tóc ướt đẫm của Tô Ánh Hàm, hỏi cô: “Em rất sợ sấm sét?”
Tô Ánh Hàm thẳng lưng, quật cường nói: “Tôi không sợ.”
Đúng lúc đó một đạo sấm sét nữa lại hiện lên, cô gái nhỏ bị dọa giật mình, gắt gao nắm lấy cổ tay của anh. Đầu nhũ hoa cũng theo đó mà lộ ra ngoài không khí.
Vì thế Tần Tu liền vô cùng tự nhiên mà vươn tay ra, chạm đến chỗ trắng trẻo non mềm nào đó.
Tô Ánh Hàm đẩy anh: “Đừng, anh đừng đụng vào tôi…”
Tần Tu mặc kệ lời phản kháng của cô, anh từ từ ngồi xổm xuống, cắn cắn đầu nhũ hoa hồng hào đang đứng thẳng của Tô Ánh Hàm.
“A ~”
Quả nhiên lại nghe được âm thanh rên rỉ ngọt ngào quen thuộc.
Ánh mắt Tần Tu càng tối đi. Anh há miệng ngậm lấy bầu nhũ hoa to của cô, sau đó dùng tay sờ xuống giữa hai chân Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm kẹp chặt chân lại.
“Đừng, Tần Tu, tôi không cần…”
“Không phải rất sợ sấm sét sao?”
“Tôi…”
“Đêm nay tôi bồi em ngủ.”