Chương 69: Dương Vĩ trả thù
Tần Thiên bị áp lên xe cảnh sát, rất nhanh hướng đồn công an đi tới. Tần Thiên ngồi ở phía sau, thầm nghĩ mình rốt cuộc phạm phải chuyện gì chứ, dường như cũng không có chuyện gì hết, chẳng lẽ là chuyện tối ngày hôm qua sao? Không thể nào, vừa rồi tên cảnh sát lùn móc súng ra chỉ vào mình thì có vẻ đã có chuẩn bị mà đến. Rốt cuộc ai muốn đối phó với mình? Cảnh sát không thể rut súng trực tiếp ra như vậy được.
- Hai vị cảnh sát, nói cho rõ ràng, có hay không có người thù ghét tôi?
Tần Thiên nhìn cảnh sát nói. Tên cảnh sát lùn quay lại nhìn hắn, lộ ra một tia cười lạnh.
- Nói cho mày biết cũng không sao. Không sai, đúng là có người muốn dạy dỗ mày, là cháu ngoại Trương sở trưởng.
Cảnh sát lùn nhìn Tần Thiên nói.
- Người nào, tên gì?
Tần Thiên lập tức hỏi.
- Hừ. Là ai, mày đi sẽ biết.
Cảnh sát lùn lạnh lùng nói, nhưng ngay sau đó không hề để ý tới Tần Thiên.
Tần Thiên thấy tên cảnh sát lùn không nói gì nữa thì cũng không hỏi nữa mà đem điện thoại nhắn tin, để cho Sở Tương Tương tìm ông nội của nàng cứu hắn. Trước mắt, Tần Thiên chỉ có thể nghĩ được biện pháp duy nhất như vậy. Bởi vì... Những cảnh sát tép riu này căn bản không biết Long Tổ là gì. Dấu hiệu trên tay mình cũng không xài được ở chỗ này, chỉ có cấp bậc thị trưởng trở nên mới may mắn có thể nhận ra.
Rất nhanh, xe dừng ở cửa đông trong sở cảnh sát, Tần Thiên bị mang xuống dẫn vào trong sở cảnh sát. Hai tên cảnh sát áp giải hắn vào một một phòng trông trải dưới đất. Nơi này có một cái thập tự giá bằng sắt cứng. Tần Thiên bị chúng treo trên thập tự giá giống như chúa Jesus vậy.
Tần Thiên nhìn chung quanh trên mặt đất, rất nhiều màu đen điểm nhỏ, đó chính là máu tươi đã khô. Cái chỗ này hiển nhiên là nơi hành hạ người đặc biệt.
- Không nghĩ tới trong sở công an vẫn còn có loại chỗ như thế này. Như vậy không phải là đã hành hạ qua không ít người sao?
Tần Thiên nhìn tên cảnh sát trước mặt, giọng nói thong thả.
- Hừ. Nhóc con, đắc tội cháu ngoại sở trưởng ngươi chờ chết đi.
Cảnh sát lùn nhìn Tần Thiên cười lạnh nói, nhưng ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Thình thịch.”
Mười mấy phút sau, cửa sắt mở ra, bốn năm tên cầm gậy bóng chày đi vào. Nhìn tên ở giữa, Tần Thiên thấy quen quen. Nhớ lại, chẳng phải là Dương Vĩ bị mình lần trước ấn mặt vào bãi shjt chó sao? Đôi mắt Dương Vĩ nhìn Tần Thiên t tràn đầy vẻ oán độc.
- Là mày.
Tần Thiên nhìn Dương Vĩ ngoài ý muốn nói, hắn không nghĩ tới lại là Dương Vĩ đến báo thù chính mình.
- Hừ. Không nghĩ tới sao? Thằng chó, mày lớn lối, dám đánh tao, đoạt gái của tao. Hiện tại rơi vào trong tay của tao, xem mày còn to mồm được không? Xem tao làm thế nào giết chết mày.
Dương Vĩ nhìn Tần Thiên, khuôn mặt âm tàn nói, đầy vẻ đắc ý.
- Mày muốn giết tao sao? Nơi này chính là đồn công an.
Tần Thiên nhìn Dương Vĩ, thản nhiên nói.
- Ha ha ha ha... Đồn công an, mày thật đúng là ngây thơ. Nói cho mày biết, sở trưởng là cậu tao, đồn công an chính là nhà tao, tao thích giết mày, mày làm gì được tao sao? Nhưng mày muốn thì nguyện ý quỳ xuống chân tao, ngoan ngoãn dập đầu cầu xin tha thứ, liếm ngón chân tao, tao có thể suy nghĩ thả mày.
Dương Vĩ nhìn Tần Thiên nói. Hắn muốn cho Tần Thiên biết, dám đánh hắn phải chịu hành hạ tinh thần.
- Đầu óc mày hỏng rồi hay sao? Hay là lần trước ăn shjt nhiều rồi? Uổng cho mày là một con người mà nói chuyện ngu như động vật... Đoán chừng đầu cha mày cũng đầy bê tông mới sinh ra loại con ngu như mày.
Tần Thiên nhìn Dương Vĩ, miệng không hạ thủ lưu tình.
- Con mẹ mày, lại dám mắng lão tử, còn dám kiêu ngạo như vậy. Lão tử đánh chết mày.
Dương Vĩ giận dữ nói, Tần Thiên nhắc tới lần trước ăn shjt là chuyện hắn cực kì căm tức, một quyền hung hăng đánh vào bụng, đánh vào bụng Tần Thiên, nhưng Tần Thiên không kêu một tiêng, sắc mặt không đổi tí nào.
- Phát đầu tiên.
Tần Thiên nhìn Dương Vĩ thản nhiên nói, ở trong mắt hiện đầy lãnh ý.
- Mẹ kiếp, lại còn dám kiêu ngạo như vậy, lão tử quất chết mày.
Dương Vĩ nhìn Tần Thiên cả giận nói. Hắn vung tay, một cái tát liền hướng mặt Tần Thiên đánh, bốp một tiếng, trên mặt Tần Thiên hiện lên năm ngón tay nổi bật. Hắn đã bị ăn một cái tát.
- Phát thứ hai.
Tần Thiên như cũ thản nhiên nói.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ không đau? Lão tử đánh chết mày.
Dương Vĩ cả giận nói, vung tay lên, bốn năm tên cầm gậy bóng chay cùng lao vào. Chúng cầm gậy bóng chày phang ầm ầm lên người Tần Thiên.
- Bốp bốp...
Mỗi một gậy đánh vào người Tần Thiên đều lưu lại một vết rõ ràng. Tần Thiên không hừ một tiếng, giống như chưa xảy ra chuyện gì. Điều này làm Dương Vĩ rất không hài lòng. Hắn muốn Tần Thiên phải cầu xin tha thứ, thứ hắn muốn chính là hành hạ tinh thần Tần Thiên, lúc đó mới có khoái cảm trả thù.
“Mẹ nó thật đau quá. Nếu không phải thân thể được Ba Ba Ca cải tạo qua thì hỏng mất rồi.” Tần Thiên thầm nghĩ, trên người chuyển đến từng đợt đau đớn, vội vàng vận chuyển tâm pháp Ba Ba Ca giao cho, buông thả trong huyết mạch, như vậy có thể làm vết thương nhanh chóng được chữa lành.
Giờ phút này, ở phòng quan sát bên trong đồn công an, có một trung niên mập mạp ngồi trước màn hình giám sát. Hắn nhìn hình ảnh Tần Thiên đang bị hành hạ bên trong, không khỏi nhíu mày khi nhìn biểu hiện Tần Thiên, trong lòng lo lắng. Trung niên này là cậu Dương Vĩ, Triệu Cương.
- Khốn kiếp, mấy người các anh, đem cắt gân tay chân của nó, tôi xem thằng này còn dám lớn lối không?
Dương Vĩ hướng về phía mấy cảnh sát quát lên. Không nghĩ tới Tần Thiên lại như thế này, toàn thân bị đánh hơn trăm côn vẫn không kêu một tiếng, làm cho hắn cực kì tức giận.
Mấy cảnh sát nghe vậy, không chút do dự rút dao găm từ trong y phục ra, hướng Tần Thiên đi tới.
“Bà mẹ nó, không thể đợi rồi, nếu không lão tử xong rồi.” Tần Thiên thầm nghĩ, mới vừa rồi hắn ở trên xe phát tin tức cho Sở Tương Tương, để cho nàng tìm ông nội của nàng tới cứu mình. Kết quả thời gian dài như vậy rồi, còn chưa tới, không chừng không tìm được nơi. Nếu là chờ thêm thì mình ăn đủ. Hay là giải quyết bọn chúng trước rồi hãy nói. Dù sao trong tay bọn họ không có súng, chính mình không cần lo sợ.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên lập tức tụ tập năng lượng trên tay, hét lớn một tiếng, hai tay quằn quại. Trong phút chốc, cái còng tay bị dứt ra, làm mấy tên cảnh sát cùng Dương Vĩ giật mình ngơ ngác vài giây.
- Hừ. Chúng mày cũng tàn nhẫn đấy. Muốn gân tay chân hả? Tao cho chúng mày thử cảm giác đứt gân tay chân." Tần Thiên lạnh lùng nói, hai mắt bắn ra hàn quang, nhất thời bọn kia cảm giác như bị rắn độc nhìn vào.