Sống Cùng Anh Một Năm

Chương 3: “không ngờ con với con cô lại duyên đến như vậy”




Lâm Nhật ngước mặt lên nhìn về phía cô, vẻ mặt lạnh lùng kèm theo sự lôi cuốn ngây người.

Làm cho Minh Ngọc mê mẩn mà ngắm nhìn

Bà Đào nhìn thấy cô quay lại, liền cất tiếng và vẩy tay, trong giọng nói đó mang theo vẻ vui mừng

“Ngọc, con lại đây. Sao lại đứng ngơ ra như vậy?”

Tiếng của bà làm cho cô bình tỉnh lại, thoát ra khỏi sự mê muội ấy. Cô hận bản thân mình lại bị anh làm cuốn hút như thế. Cô vội bước nhanh về phía chỗ của mình rồi ngồi xuống

Bà Thủy lo lắng thì thầm nói với cô “Con làm gì trong đó lâu thế? Con mệt à?”

Cô lắc đầu nói “Con hơi đau bụng nên...”

“Làm mẹ lo chết” mẹ cô nói với cô xong liền quay sang nhà bên kia tiếp chuyện tiếp “Bà Đào này, hồi nãy tôi hỏi con trai bà rồi giờ đến bà đấy”

Minh Ngọc ngơ ngác nhìn mẹ mình, hỏi cái gì chứ? Cô nhìn sang mẹ của Lâm Nhật mà hỏi “Cô muốn hỏi con gì sao?”

Bà Đào cười lên nụ cười thân thiện “Cô nghe nói con và con trai cô từng là bạn học chung lớp năm cấp 2 phải không?”

Cô ngạc nhiên, trong lòng muốn phủ nhận nhưng... “Dạ..vâng. Nhưng mà sao cô..biết ạ?”

“Thật ra cô cũng chẳng biết đâu, Lâm Nhật nói đấy. Không ngờ là con với con cô lại duyên đến như vậy”

Tim cô chợt đập lỡ một nhịp.Cô có nghe lầm không? Là Lâm Nhật nói sao? Cô nhìn sang phía anh không khỏi suy nghĩ, vậy ngay từ đầu anh đã nhận ra cô? Đùa gì chứ việc này không thể đùa

“Minh Ngọc, cô nghĩ con đã biết cuộc gặp gỡ này là gì nên cô sẽ vào thẳng vấn đề. Cha mẹ con và cô chú chơi rất thân với nhau. Một lâu sau, cô sinh con trai còn mẹ con sinh con gái. Cô lần đầu gặp con đã rất thích liền muốn cùng gia đình con lập nên hôn sự của con và con trai cô sau này. Cô hy vọng con có thể trở thành con dâu nhà cô cũng như cùng con cô đi hết quãng đường này” Bà Đào nói thẳng một lần cho Minh Ngọc nghe

Mong muốn của bà cùng đứa bé này chỉ có vậy thôi. Như bà nói, lần đầu bà gặp Minh Ngọc đã yêu thích, khuôn mặt trắng hồng, người rất mềm mại khiến bà muốn ôm mãi không buông. Lúc đầu, Minh Ngọc sinh ra rất béo, hai má phúng phính đỏ hồng đụng vào như bánh pudding. Không ngờ nhiều năm sau cô lớn lên lại trở thành mỹ nhân xinh đẹp như thế này. Nghe thêm được chuyện hai đứa nhỏ này cùng học chung lớp. Lại làm lòng bà càng thêm quyết tâm muốn cưới cô cho con trai bà

Trong lòng cô hoảng loạn, tay cũng bất chợt run nhẹ lên. Cô biết cuộc gặp gỡ này là ý gì. Lúc đầu cô cũng có ý định kết hôn cùng người đàn ông mà cha mẹ đã sắp đặt. Vì đối với cô kết hôn sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn không thì bây giờ làm luôn một lần. Hai người có thể từ từ tìm hiểu nhau rồi sẽ nảy sinh tình cảm và sống với nhau hết cả một đời. Ngay từ lần đầu gặp bà Đào cô cũng đã yêu thích bà, không quá khiêm khắc, luôn thoải mái, hiền hòa, có một người mẹ chồng như bà quả là phúc phần của cô. Đó là tất cả ý định của cô cho đến khi gặp được Lâm Nhật. Cô thật sự không đối mặt nỗi với chuyện này

“Cô à...” Cô cố gắng nói ra, vẻ mặt bứt rứt, lo sợ

“Minh Ngọc, khoan vội từ chối. Cô muốn con suy nghĩ thật kỹ về việc này. Cô biết con lo sợ điều gì, con sợ Lâm Nhật không đồng ý việc này đúng không. Con yên tâm, lúc nãy Lâm Nhật cũng đã nhận lời rồi”

Thêm một lần nữa bà Đào làm cô kinh ngạc. Lâm Nhật nhận lời kết hôn với cô? Việc anh nói lúc nãy đúng là cô không nghe nhầm. Tại sao anh lại làm như vậy?

Cô bất giác nhìn sang Lâm Nhật, anh dùng ánh mắt ung dung nhìn cô khiến cô không thoải mái cho lắm. Anh đang suy nghĩ cái gì? Cô muốn biết suy nghĩ của anh. Đôi lông mày xinh đẹp đã bị cô nhíu chặt không biết tự khi nào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.