Sống Cùng Anh Một Năm

Chương 13: Bữa sáng




Một ngày mới với ánh nắng mặt trời tươi rói, tiếng chim hót líu lo vui đùa ở bên ngoài

Ánh nắng chiếu vào căn phòng nhỏ màu trắng kia. Làm cho căn phòng có một vẻ gì thật yên bình. Có tiếng chim hót vào buổi sáng làm thêm sự bình dị trong căn phòng ấy

Minh Ngọc bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời. Khi thức dậy thấy mình ở nơi xa lạ, căn phòng bị chói chang bởi ánh nắng nhưng xung quanh lại im lặng đến lạ ngờ. Cô hơi hốt hoảng nhưng rồi chốc lại bình tâm...

Cô đã là người có chồng. Chỉ sau một ngày hôm qua. Mọi thứ trong chốc lát đã thay đổi. Ánh mắt buồn bã lẫn theo sự mệt mỏi lướt ngang căn phòng mới lạ này

Ở đây thật cô đơn, chỉ có một mình cô. Cô thật nhớ nhà, nhớ ngôi nhà nhỏ chỉ có ba người nhưng lại ấm áp vô cùng. Giọt nước mắt vô tình rơi xuống bàn tay cô

Nhìn giọt đọng trên bàn tay, tâm cô mông lung. Ngón tay áp út đã bị "chiếm lĩnh" bởi chiếc nhẫn cưới kia. Chiếc nhẫn đẹp thật đấy, ánh nắng chiếu vào mặt nhẫn, viên ngọc được đặt trên đấy lấp lánh vô cùng

Trước đây cô luôn mong ước cùng người mình yêu có một cặp nhẫn, rẻ tiền cũng được. Nó thể hiện sự tồn tại và chứng nhận cho tình yêu của cô và người ấy. Nhưng bây giờ, nhẫn đây trên tay cô, nhìn lại vô cùng nhức mắt. Cô và Lâm Nhật không phải người yêu, lại càng không phải vợ chồng, chỉ là người dưng đã từng quen biết. Đối với chiếc nhẫn này chẳng có ý nghĩa nào trong đây. Cùng anh đi mua nhẫn, chọn nhẫn rồi thanh toán. Mọi thứ rất nhanh, như cả hai bị ép mua một thứ đồ không thích. Chiếc nhẫn này vốn dĩ chỉ là món đồ. Món đồ giá trị này có đáng cho một cuộc hôn giả? 

Tim cô lại nhói lên. Cảm giác này cô rất khó chịu

"Đau sao? Minh Ngọc, việc gì mà mày phải đau lòng?"

Nở một nụ cười thật yếu ớt cho bản thân cô một động lực. Bỏ đi, thời gian sẽ qua nhanh thôi

Minh Ngọc sắp xếp lại giường rồi quay vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân

Vì hôm nay là chủ nhật nên cô không cần phải đi làm

Cô thay một chiếc áo thun vải cotton cùng với chiếc quần jean lửng, tóc dài được búi lại gọn gàng, lộ ra cái cổ trắng nõn

Nhìn vào giương, thấy mọi thứ đã hoàn hảo, cô cười nhẹ một cái rồi xoay đi ra ngoài. 

Bước ra ngoài, vô tình cô nhìn sang căn phòng đối diện. Chắc anh chưa về nhỉ? Vậy cũng tốt, cô bây giờ thật không muốn đối mặt với anh

Minh Ngọc nhanh chân bước vào phòng bếp. Định làm cho mình một bữa sáng thật tốt để bồi dưỡng cái tâm trạng ưu sầu này. Nhưng nghĩ lại vì là nhà mới nên mọi thứ đối với cô rất mới lạ. Phải tìm kiếm nhiều thứ rất khó khăn

Thở dài một cái, đành sau này hỏi anh vậy. Ăn trứng ốp la cho nhanh

Cô nhanh chóng làm ra một dĩa ốp la 2 trứng rất "hợp ánh nhìn"

Trứng vàng óng ánh điểm thêm vài hạt tiêu trên mặt lòng đỏ đã chín vàng. Xung quanh trứng là vài miếng cà chua trải ở một bên trứng, nối tiếp là vài miếng dưa leo. 

Nhìn cũng không tệ cho lắm

Cô đặt dĩa xuống bàn, định xoay người tìm cho mình mình một chiếc nĩa thì ở ngoài cửa ra vào được mở khóa ra

"Tích, tích"

Lâm Nhật bước vào, cúi người xuống lấy đôi giày bỏ vào tủ. Quần áo anh không thay đổi. Vẫn là chiếc áo vest màu xanh đen đã được thay sau lễ cưới ấy. Trên khuôn mặt anh ẩn hiện một niềm hạnh phúc lẫn theo sự mệt mỏi nhàn nhạt

Nhìn anh về, cô hơi ngạc nhiên

"Mẹ gọi cho tôi, kêu chúng ta qua ăn cơm" Anh giải thích cho sự ngạc nhiên của cô

"À ừ" Một câu giải thích đã hiểu tại sao anh lại về. Cô và anh cần tiếp tục diễn tròn vai. Lẫn hai người không ai muốn có sự sai phạm. Trước mặt là vợ chồng son hạnh phúc, sau lưng là chỉ là một bản hợp đồng

Lời giải thích cũng đã nói xong, Lâm Nhật định đi vào phòng tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái hơn nhưng ý định đó lại bị mùi hương đồ ăn ở trên bàn hấp 

Anh có chút quan tâm đối với món ăn của Minh Ngọc. Nói đúng hơn là quan tâm rất nhiều

"Anh muốn ăn cùng không? Tôi làm thêm một dĩa" Minh Ngọc nhìn thấy được ánh mắt chăm chú vào dĩa ốp la hai trứng của cô nên vì phép lịch sự mời anh một dĩa. Mà anh là chủ ở đây nên lý do này càng phải mời

"Ừm" Lâm Nhật dùng mặt lạnh đồng ý. Quả thật bây giờ anh đang rất đói

"Vậy anh đợi tôi một chút" Minh Ngọc cười mỉm một cái, bên trong lại thầm chửi rủa anh. Có phải không vậy? Cô làm cho anh không cảm ơn thôi lại dùng mặt lạnh đó đối với cô. Nếu không vì cô sợ anh, cô sẽ bóp cái mồm anh mà bắt đánh vần từng từ cảm ơn. Hừ

Hời, Minh Ngọc mày thật sự không có tiền đồ

Minh Ngọc vào bếp làm một dĩa mới. Lúc đi ra thấy dĩa và người vẫn còn y nguyên đó. Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh. Đồ ăn không hợp khẩu vị anh sao?

"Tôi đợi cô"

Anh đi guốc trong bụng cô à? Mà anh đợi cô? Không phải chứ?

"Tôi đợi cô vì phép lịch sự, còn việc tại sao tôi biết được suy nghĩ của cô là do khuôn mặt cô đã thể hiện ra hết, ít nhiều cũng phải hiểu" Anh khoanh tay, ngả lưng về phía lưng ghế giải thích toàn bộ cho suy nghĩ đang hỏi tại sao của cô 

"Đừng đứng đó nữa, cô không tính ăn à?" Anh hối cô nhanh chóng xử lí bữa sáng

"À ừ" Cô đặt dĩa xuống bên bàn anh, còn mình sang ghế đối diện với anh ngồi

"Dĩa của tôi tại sao không có dưa leo?" Anh nhìn chiếc dĩa thắc mắc

"Anh không phải không thích ăn dưa leo sao?" Cô lại tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng suy nghĩ lại thấy nó cứ sai sai

"Sao cô biết?"

Ôi sai thật rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.