26. Giận dữ bùng nổ
Độc tem
"Cậu ngốc hả, giam lỏng cái quỷ gì, chuyện cần làm bây giờ là không để chị họ của cậu gả cho cái tên cặn bã kia, nếu không...anh họ của cậu không chừng sẽ hủy diệt cả thể giới cũng nên." Tôi rất muốn quất chết cái tên ngu ngốc tưởng tượng thái quá này,
"Cậu đừng dựa sát vào cửa, chắn hết cả cánh cửa tôi nghe gì nữa."
"Hứ, cô giáo à cô muốn nghe gì, em nghe xong kể lại cô hết."
"Mới nói tôn sư trọng đạo, cậu đã ăn hết những đạo lý này rồi hả? Mau tránh ra cho tôi, tôi đang cực kỳ muốn góp chút náo nhiệt cho bọn họ." Đùa chắc, Ma Thanh Từ với Khưu Nhiễm Trạch hai con người vừa hát vừa múa, trước mặt Ma Thanh Thái hoàn toàn như con kiến, bóp cái chết tươi. Không thể không cho lão đáng yêu một triệu cái like.
"Lỗ tai của chị lại không tốt hơn tôi bao nhiêu! Đừng có giành với tôi nữa, còn ầm ỹ nữa là anh họ tôi vào đó.'' Vương Giới đẩy tôi một cái sau đó chun mũi gãi gãi cái bụng sau lớp áo
"Thấy hơi đói đói, chúng ta nên vừa nghe vừa ăn có vẻ tốt hơn ấy.''
Nói xong hai người chúng tôi lấy hộp cơm ra ngồi song song dựa lưng vào cửa, Vương Giới ăn nhiệt tình, tôi thì nghe nhiệt tình.
"Anh trai, anh phải tin em thật lòng yêu tiểu Từ! không thể dùng thời gian để đong đo tình cảm của em đối với em ấy, em sẽ dùng tương lai để chứng minh mọi thứ!" Nghe tới đây là biết Khuư Nhiễm Trạch mà không được nhận giải Oscar thì cũng có thẹn với giải thưởng này, riêng giọng điệu này đã đủ khiến người ta muốn ói.
" Trước khi tới đây có phải cậu đã đọc quyển tiểu thuyết tình yêu nào hay không, lời nói máu chó như thế mà cậu cũng không thấy ngượng miệng hả? Muốn tôi tin tưởng cậu à tôi thà tin cứt chó có vị ngọt còn hơn." Ma Thanh Thái vẫn sắc bén là thế, phong cách nói chuyện chưa bao giờ làm tôi thất vọng, cực kỳ ác độc! Không ngờ hắn lại ví von tình yêu của Khưu Nhiễm Trạch là cứt chó, thực tế không thể thực hơn.
"Anh, anh không tin Nhiễm Trạch thì cũng phải tin tưởng em chứ! Em là em gái ruột của anh đó, sao anh có thể ngăn cản chúng em ở bên nhau?" Quả nhiên diễn viên không phải chỉ để trưng cho đẹp, nói hai câu ba sợi là đã có thể khóc nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương lại đáng giận,
"Khi nào não em có một chút nếp nhăn anh sẽ tin tưởng em, đáng tiếc bẩm sinh em đã thiếu mất rồi." Ngay cả em gái mình cũng không bỏ qua, cái miệng của Ma Thanh Thái, rốt cuộc là đã luyện thành như thế nào mà lực công kích lại thâm sâu đến thế.
Tôi với Vương Giới nhìn nhau bằng ánh mắt sâu xa, bỗng cảm thấy trước giờ Ma Thanh Thái đối với chúng tôi quá là nhẹ nhàng, so với 2 tấm bia ngoài kia thì chúng tôi chỉ mới ở cấp độ mẫu giáo.
"Em mặc kệ anh phản đối, em với Nhiễm Trạch cũng sẽ ở bên nhau!"
"Được thôi, vậy hai người cứ kết hôn đi, sau này có chịu ấm ức gì nếu dám trở về khóc một tiếng có tin làanh đánh gãy chân em không? Còn nữa, cậu Khưu thích đóng kịch bản của Quỳnh Dao, cậu muốn cưới Ma Thanh Từ tôi không ý kiến, nhưng nếu muốn đào một cắt nào từ gia đình Ma Thanh thì tôi chắc chắn sẽ khiến cậu ói ra máu. Giở trò trước mặt tôi thì chỉ có mất cả chì lẫn chài mà thôi hai đứa ngu xuẩn gọp lại vừa khéo. Tôi không muốn tốn thời gian cho một đứa em gái chỉ biết khóc lóc suốt ngày, không hiểu nỗi khổ tâm người khác, một là cút, hai là lau nước mắt, chia tay rõ ràng với loại đàn ông này ngay cho anh! "
Nói đến đây có thể thấy Ma Thanh Thái đang vô cùng tức giận. Tôi gian nan nuốt nước bọt, đáy lòng không ngừng cầu nguyện Ma Thanh Từ có thể khôi phục lại một tí xíu trí thông minh của nữ thần, đừng có tiếp tục đối đầu nữa, Khưu Nhiễm Trạch thực sự không đáng để cô điên cuồng như vậy đâu!
"Em chỉ cần Nhiễm Trạch! Anh, là do anh không chịu tin tưởng bất kỳ ai, đối với ai cũng đề phòng, em tin Nhiễm Trạch yêu em thật lòng, nếu anh đã muốn cắt đứt quan hệ với em thì sau này đừng có xin em quay về!"
Được rồi, tôi đã đánh giá đầu óc của Ma Thanh Từ quá cao rồi, ngu đến mức cực hạn, không còn khả năng đột phá.
"Cút mau, Mang theo cái tên ảnh đế Oscar này, cút."
Thật sự tàn nhẫn, rõ ràng Ma Thanh Thái rất để tâm em gái mình nhưng đã đuổi hai người ra khỏi nhà bằng những lời lẽ dứt khoát. Khi tiếng đóng cửa vang lên, kèm theo là tiếng chửi bới giận dữ của Ma Thanh Thái, hình như còn đập không ít đồ.
Tôi không thể cứ đợi mãi trong phòng bèn chạy ra phòng khách thấy hắn ngồi một mình trên sàn nhà tán loạn, cả người đầy mùi thuốc súng, tôi muốn an ủi hắn một chút nhưng lại bị hắn đẩy ra.
"Cút ngay! không phải tôi đã bảo cô vào trong phòng không được ra ngoài rồi hả? Ai kêu cô xen vào việc của người khác! Đi vào nhanh cho tôi!"