Sống Chung Với Người Không Phải Bạn Trai

Chương 18: 18: Mọi Chuyện Đều Sẽ Tốt Hơn Thôi




Độc tem

“Thích là thích, muốn kết hôn vốn là chuyện xúc động trong giây lát, làm sao có thể dùng thời gian để đong đếm?” Nhịn một hồi nữ thần phản bác đầy lý lẽ.

“Anh không thể vì bản thân cấm dục mà ép mỗi người cũng phải trở thành xử nam già cỗi giống anh được chứ?”

“Xử nam già cỗi thì làm sao? Ít nhất anh vẫn tôn trọng bạn đời tương lai của em gái mình, không có quá khứ không sạch sẽ gì đó.

Cậu ta có thể điều tra em trước một phần nhưng không có nghĩa em cũng hiểu hết về cậu ta đúng không? Ma Thanh Từ, trước mặt anh mà em nói muốn kết hôn chớp nhoáng, em có não không vậy hả, có nghĩ đến những tính toán phía sau không hả?”

“Lần nào anh cũng nói như thế, anh cảm thấy ai cũng phải tính toán lẫn nhau à! Mình anh như vậy là đủ rồi, còn muốn tẩy não người khác nữa anh không cảm thấy ghê tởm hả? Em đã 28 tuổi rồi, trưởng thành lâu rồi, không cần anh đồng ý hay không em cũng sẽ kết hôn với Nhiễm Trạch! Chuyện này em đã công bố thông qua vài phóng viên quen rồi, anh muốn ngăn cản cũng quá muộn rồi!” Nói không lại thì dứt khoát trở mặt, nữ thần quăng đũa cả cơm cũng không ăn, sau đó chạy về căn phòng trong cùng.

Tôi hơi lúng túng nhìn Ma Thanh Thái, sắc mặt của hắn cũng không được tốt lắm, đúng lúc tôi muốn nói gì đó thì nhìn thấy đôi đũa trúc trong tay hắn đã bị hắn đập gãy thành 3 đoạn.

囧 mẹ ơi con sợ quá, ở đây có người ngoài hành tinh.

“Ăn xong phiền cô dọn dẹp chỗ này, tôi vào trong.”

Cũng may hắn giận thì giận chứ không giận cá chém lên người tôi, hắn lạnh lùng buông đôi đũa xuống rồi đi vào trong.

Tôi vội vàng ăn cho hết hộp cơm, giống như đang cố giữ lấy mạng mình, thuận tay mang 2 hộp cơm chưa ăn xong của 2 anh em họ cho vào tủ lạnh, rồi lau bàn xong xuôi mới về phòng mình.

Tôi nằm trên giường, não bắt đầu xoay quanh cái người đàn ông tên Nhiễm Trạch mà Ma Thanh Từ mới nhắc tới, cứ cảm thấy có một dự cảm không lành, chắc là không trùng hợp vậy chứ, lên tới Đài Bắc rồi mà còn có thể gặp lại cả mối tình đầu.

Khưu Nhiễm Trạch, ba chữ này dường như đã khắc sâu trong trái tim tôi, nó từng khiến cho tôi hít thở mà cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Tôi đã gửi gắm tình yêu đẹp nhất vào đó, nhưng vẫn bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn và được chôn vùi trong kí ức ngày xưa.

Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng muốn khóc lên.

Tôi lau mặt ngồi dậy nhìn chiếc gương hình vuông trước mặt, đôi mắt mờ mịt như trở lại thuở ban đầu.

Khuôn mặt chưa bao giờ thay đổi, không sáng sủa, không xinh đẹp, thậm chí có thể nói là không vui vẻ này.

Một người như tôi ban đầu bị vứt bỏ cũng là chuyện thường tình nhỉ.

Dù cố thuyết phục thế nào thì tôi cũng khó mà thoát khỏi xiềng xích của sự đau lòng, tôi cố nhắm mắt ổn định tâm trạng xong mới ra khỏi phòng, chuẩn bị đi dạy gia sư.

“Ra ngoài hả?” Chưa đi được hai bước đã bắt gặp Ma Thanh Thái đang lấy nước, hắn nhìn tôi một cái, tâm trạng cũng tốt hơn lúc nãy.

“Buổi tối nhớ mang dù, nghe nói hôm nay có tuyết rơi.”

“À, được.” Tôi gật đầu, thấy hắn như thế tôi muốn nói mà lại không biết nói từ đâu.

“Ma, Ma Thanh Thái.”

“Sao vậy?” Hắn đứng lại tựa cửa quay đầu nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được nỗi phiền muộn lẫn mất mát của hắn.

Cho dù là em gái nhà ai bỗng nhiên đòi gả cho một người mới quen chưa đầy nửa năm cũng sẽ cảm thấy sầu muộn mà thôi.

“Mọi chuyện đều sẽ chuyển tốt thôi, mọi thứ sẽ tốt hơn.”

“Ngốc.” Hiếm khi hắn nở một nụ cười với tôi, rồi hắn đưa tay xoa đầu tôi, hơi ấm dường như được cô đặc lại trong phút chốc.

“Mau đi dạy đi.”

Tôi ngây ngốc gật đầu, xoay người chuẩn bị ra khỏi cửa, nhưng đúng lúc cửa mở tôi lại kìm lòng không đặng ngoảnh đầu lại nhìn bóng lưng của hắn, có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng.

Nói thật thì Ma Thanh Thái vừa soi mói, lề mề, lải nhãi, phiền phức, tồi tệ hết sức, nhưng hắn không phải là người xấu, con người hắn theo một mức độ nào đó cũng rất tốt, rất sẵn lòng trao cơ hội cho rất nhiều người.

Giống như ban đầu rõ ràng hắn

không có ý muốn cho thuê nhà nhưng lại thoả hiệp với cô Mỹ Lệ.

Cảm giác rất mâu thuẫn nhưng quả thật đã tạo nên một Ma Thanh Thái với cá tính như vậy.

Tôi thở dài một hơi, ôm túi đi tới chỗ dạy gia sư.

Tuy nhiên ở bên đó, Vương Giới- cậu nhóc tuổi dậy thì- đã đứng trước cửa nhà đợi tôi từ từ bước vào.

Đáy mắt loé lên một tia kinh ngạc, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa, nhưng bên mắt phải cu cậu bị đánh bầm tím một mảng, trông vừa ghê vừa thấy tội..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.