Sơn Thôn Tình Ái

Chương 6




Có lần đầu hôn liền thuận lý thành chương có những lần tiếp theo là chuyện đương nhiên. Tưởng Hải Dương cùng Lâm Đông Đông so với trước đây càng thêm như hình với bóng, trừ ăn cơm và ngủ, hai người tại mọi thời điểm đều ở cùng nhau.

Bọn Lưu Chấn đùa giỡn nói Lâm Đông Đông triệt để thành người hầu của Tưởng Hải Dương, hắn ở đâu cậu ở đấy.

Tưởng Hải Dương rất đắc ý, ôm cổ Lâm Đông Đông nói đó là đương nhiên, quan hệ bọn tôi ai cũng không so bằng!

Lâm Đông Đông lấy cùi chỏ đẩy hắn, tức giận: "Cậu nói ai là người hầu!"

Trước đây bọn họ nói cậu là tuỳ tùng của Tưởng Hải Dương cậu đều không coi là việc to tát. Nhưng từ khi hai người có bí mật, lời này khiến cậu cảm thấy khó chịu!

Tưởng Hải Dương ngược lại tâm tình siêu cấp tốt, bị Lâm Đông Đông thụi cùi chỏ cũng không thèm để ý, cười hì hì nói: "Tôi là người hầu của cậu, được chưa?"

Lưu Chấn quả thực muốn bóp mặt Tưởng Hải Dương xem hắn có phải giống trong phim cổ trang bên ngoài đeo mặt nạ da người không!

Trời ạ! Đây là Tưởng Hải Dương sao? Thế giới này lạ nha?

Lúc trước Lưu Chấn bọn họ đến nhà Tưởng Hải Dương chơi cơ bản đến lúc ăn cơm tối mới chịu về nhà. Thế nhưng gần nhất không như vậy. Tưởng Hải Dương từ sớm đã muốn đem đám người này đuổi về, nói là muốn cùng Lâm Đông Đông làm bài tập!

Chờ người vừa đi, Tưởng Hải Dương liền kéo Lâm Đông Đông vào buồng trong đem người chặn trên tường hôn xuống.

Còn chưa hôn được mấy lần Lâm Đông Đông liền nghiêng đầu qua một bên, không cho Tưởng Hải Dương hôn.

Tưởng Hải Dương siết chặt eo cậu, nôn nóng đuổi theo miệng của cậu đòi hôn.

"Cho tôi hôn ~" Tưởng Hải Dương nóng nảy, khẩu khí lại có điểm làm nũng, "Đông Đông, cho tôi hôn ~ "

Lâm Đông Đông có chút không chịu được việc hắn mềm giọng gọi mình là Đông Đông, mỗi lần như vậy trái tim cậu đều sẽ run rẩy.

Nhưng cậu cố tình không nghe, trừng hai mắt hỏi: "Ai là người hầu của cậu?"

"Bọn họ nói bừa mà." Tưởng Hải Dương cũng không có cách nào, "Đừng nghe bọn họ, tôi là người hầu của cậu còn không được sao ~" hắn dính sát Lâm Đông Đông, vô ý đè lên thân thể cậu, hơi thở hổn hển nói: "Cho tôi hôn nha ~ tối hôm qua cậu về nhà sớm như vậy, tôi còn chưa hôn đủ đâu."

Nói đến cái này Lâm Đông Đông liền nổi giận, "Cậu còn dám nói! Bảo cậu nhẹ chút, cậu lại cắn tôi! Tôi miệng đều sưng lên bà ngoại còn hỏi tôi bị làm sao đấy!"

Tưởng Hải Dương cao hứng, cụng cụng đầu Lâm Đông Đông, "Cậu liền nói do bị chó nhà tôi cắn ~ ha ha ha "

"Cút!" Lâm Đông Đông muốn đánh người, "Chó nhà cậu nhảy dựng lên cũng với không tới, nó có thể cắn miệng tôi?"

"Ừ, nó cắn không được ~" Tưởng Hải Dương thở hổn hển nghiêng đầu hôn lên, rù rì nói: "Tôi cắn thì được..."

"A..." Lâm Đông Đông miệng bị chặn chặt chẽ, rốt cuộc nói không ra lời. Rất nhanh, cậu liền bị Tưởng Hải Dương hôn đến mờ mịt.

Hai người kỹ thuật hôn càng ngày càng thuần thục, môi lưỡi phối hợp thấu hiểu mười phần. Thiếu niên rất nhanh đã học xong hôn lưỡi. Hai cái đầu lưỡi dính nị luân phiên quấy đảo, xâm chiếm không gian trong khoang miệng đối phương, cướp đoạt dưỡng khí hiếm hoi còn sót lại, hôn đến hoa mắt chóng mặt.

Theo nụ hôn ngày càng sâu sắc, dục vọng cũng chậm rãi sâu sắc thêm.

Hai thân thể mới mẻ của thiếu niên cọ vào nhau, phía trên hôn đến nóng rực phía dưới cũng dần dần cọ sát ra lửa.

Tưởng Hải Dương đè chặt Lâm Đông Đông, nỗ lực giảm bớt một ít nóng nảy khó nhịn.

"Ưm..." Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương cắn đầu lưỡi, thở phì phò, tại môi dưới Tưởng Hải Dương cắn lại một cái!

Hôn môi biến thành gặm cắn, nhưng hai người lại làm không biết mệt, thậm chí hô hấp ngày càng thô to nặng nề.

Tưởng Hải Dương không tự chủ được đem bàn tay tiến vào trong áo Lâm Đông Đông, sờ vào lớp da dẻ trắng mịn lập tức yêu thích không thôi.

Hắn càng thêm dùng sức, từ cằm Lâm Đông Đông mút xuống, mê muội liếm hôn cổ cậu.

Lâm Đông Đông bị như vậy có chút ngứa cùng mơ hồ lại vô cùng sảng khoái. Cậu không biết làm sao đành đưa cần cổ tùy ý Tưởng Hải Dương hôn mút, nhắm mắt lại khó nhịn nhỏ giọng rầm rì.

Tưởng Hải Dương bị phản ứng này của Lâm Đông Đông làm khô nóng thêm, hắn một bên hôn sâu, một bên dùng sức đè chặt hạ thể lên người Lâm Đông Đông, trong tay cũng mất chừng mực xoa vuốt da dẻ bóng loáng, còn có nắn bóp tiểu đầu v*.

"A ưm..." Lâm Đông Đông rên rỉ chống cự, đứt quãng nói: "Đừng, Tưởng, đau..."

"Đông Đông, Đông Đông..." Tưởng Hải Dương động tình nỉ non, hắn cũng không biết từng lần từng lần một gọi tên Lâm Đông Đông làm gì, nhưng chính là muốn gọi, muốn nghe thấy cậu đáp lại, muốn ở trên người cậu mạnh mẽ cắn một ngụm!

Tưởng Hải Dương liếm cắn chóp mũi Lâm Đông Đông, chính là nốt ruồi nhỏ này câu dẫn hắn, làm cho hắn quên hết tất cả, làm cho hắn hận không thể đem Lâm Đông Đông nuốt vào bụng!

"Tưởng, Hải Dương... Đừng cắn." Lâm Đông Đông đầu mũi chua xót, cũng không biết nốt ruồi này làm sao đắc tội Tưởng Hải Dương. Mỗi lần hôn Tưởng Hải Dương đều phải cắn một chút rồi lại liếm.

"Đông Đông..." Tưởng Hải Dương rốt cục bỏ qua chóp mũi của cậu, lại đột nhiên đem áo lông đẩy lên, khom lưng ngậm đầu v* khéo léo đáng thương của cậu vào trong miệng.

"A..." Lâm Đông Đông bị cảm giác vừa đau vừa tê sắp bức điên rồi, trong cổ họng không khống chế được rên rỉ, người uốn éo, không biết là muốn ngừng hay muốn tiếp tục.

Tưởng Hải Dương bóp chặt eo Lâm Đông Đông không cho cậu động, dùng răng cắn đầu v* nhỏ kéo kéo, còn muốn mài mài vài cái, mài hạt nhỏ đỏ chót sung huyết, mài đến khi Lâm Đông Đông khóc nức nở. Sau đó hắn mới buông tiểu đầu v* run rẩy kia ra, đôi môi trùm lên, dùng sức hút, lại dùng đầu lưỡi đảo đảo làm hạt thịt nhỏ lăn lăn. Lâm Đông Đông âm thanh run rẩy, ngọt nị khiến hắn không biết phải làm sao mới tốt.

Đem hai cái tiểu đầu v* liếm láp đến sưng tấy ướt át, Tưởng Hải Dương mới rốt cục buông tha hai cục thịt nhỏ này.

Lâm Đông Đông cơ hồ đứng không nổi, nước mắt sóng sánh nói: "Đừng, đừng mút..."

Tưởng Hải Dương lại duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng cậu, hôn không đủ lại liếm trong cổ họng, giống như là muốn đem mọi thứ trong miệng cậu tất cả đều ăn vào.

Ngậm lấy đầu lưỡi Lâm Đông Đông mút một hồi lâu, Tưởng Hải Dương mới thoáng lui ra một chút, cùng Lâm Đông Đông chóp mũi kề chóp mũi, ôm người đỉnh lên một cái, hô hấp bất ổn nhỏ giọng nói: "Đông Đông, dương v*t tôi cứng rồi, thật khó chịu a."

Lâm Đông Đông nghe hắn lỗ mãng nói như vậy chỉ cảm thấy hồn muốn bay ra. Kỳ thực bị Tưởng Hải Dương ôm hôn giằng co như thế nửa ngày, cậu nhỏ Đông cũng cứng rồi, vô cùng khó chịu.

Nhưng hai người bọn họ đều là nam a, coi như đều cứng rồi có thể trách ai đây? Lại nói lúc này trời còn chưa tối, người nhà Tưởng Hải Dương đang ở phòng ngoài, hai người bọn họ càng là cái gì cũng không thể làm a.

"Này, trách tôi ư?" Lâm Đông Đông sợ hãi nói: "Tôi cũng cứng rồi..."

Tưởng Hải Dương từ lần đầu xuất tinh trong mơ đến bây giờ, xưa nay không hề hưng phấn được như hiện tại. Cỗ dục vọng cực đại khao khát được phát tiết này dằn vặt hắn muốn chết. Mà Lâm Đông Đông cũng có phản ứng giống vậy, cậu khát vọng đến khóe mắt đều đỏ.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương thăm dò đem bàn tay tiến vào trong quần Lâm Đông Đông, "Chúng ta sờ cho nhau đi, được không?"

Không chờ Lâm Đông Đông trả lời, hắn cũng đã nhanh chóng bắt được cái nóng rẫy kia của cậu.

Lâm Đông Đông bị kích thích giật mình, ngửa đầu "A" một tiếng, sau đó liền che miệng lại, vô cùng đáng thương nhìn Tưởng Hải Dương lắc lắc đầu.

Không được, không chịu được, quá kích thích rồi! Tay Tưởng Hải Dương so với tay của cậu lớn hơn nhiều, ngón tay dài sít sao đem tiểu Đông nắm chặt. Trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết là Đông nhỏ nóng

hay là do tay Tưởng Hải Dương nóng!

Trước đây chính mình cũng sờ qua, nhưng không cảm thấy được kích thích quá lớn như này, thoải mái tê cả da đầu! Tay Tưởng Hải Dương đến cùng có gì khác thường đây!

Nhưng không được, còn tiếp tục như vậy Lâm Đông Đông cảm thấy chính mình không khống chế nổi, vạn nhất bị người nhà Tưởng Hải Dương phát hiện phải làm sao?!

Thế nhưng Tưởng Hải Dương lại bắt đầu tuốt lộng từ trên xuống dưới. dương v*t Lâm Đông Đông đã sớm chảy nước làm tay Tưởng Hải Dương ướt nhẹp.

"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương mổ nhẹ lên môi Lâm Đông Đông, lôi kéo tay cậu hướng trong quần mình, "Cậu cũng xoa cho tôi đi."

Lâm Đông Đông liều mạng lắc đầu, dùng sức giãy giụa, nỗ lực đem tay Tưởng Hải Dương đang nắm vật kia của mình kéo ra, nhỏ giọng nói: "Sẽ bị người nhà nhìn thấy."

"Không có chuyện gì." Tưởng Hải Dương thô bạo lại cẩn thận xoa nắn, "Tôi chốt cửa rồi, ai cũng không vào được."

Lâm Đông Đông nước mắt lưng tròng nhìn một chút căn phòng, trên tường có cửa sổ, rèm cửa hôm nay lay động như bị ai đè lên vậy mà cũng không ai chú ý tới.

Tưởng Hải Dương tiếp tục cầm lấy tay Lâm Đông Đông hướng trong quần chính mình, "Tuốt cho tôi, Đông Đông, tôi khó chịu."

"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông cắn môi, không biết bọn họ có nên hay không tiếp tục "làm" cái này.

Tưởng Hải Dương cứng muốn nổ tung, có chút đau.

Tiểu Đông trong tay cảm giác rất tốt, bề ngoài trắng mịn, lớp biểu bì mềm mại. Dù không to dài giống mình nhưng cảm giác rất tốt.

Tưởng Hải Dương càng tuốt càng thấy kích thích cũng càng nóng nảy khó nhịn.

"Sướng lắm." Tưởng Hải Dương khẩn cầu, dùng sức đem tay Lâm Đông Đông nhét vào quần của mình, như dỗ trẻ con nói, "Đông Đông, Đông Bảo Nhi, mau sờ tôi, xin cậu."

Lâm Đông Đông không chịu được việc Tưởng Hải Dương khàn khàn ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, huống hồ cậu đã sớm sảng khoái đến váng đầu, rốt cuộc không chịu nổi nữa. Tay mở ra, nắm lấy tính khí Tưởng Hải Dương.

Hai người đồng thời trầm thấp thở dài một cái.

Tưởng Hải Dương sảng khoái, dục vọng rốt cuộc được giảm bớt. Lâm Đông Đông da dẻ mịn màng, tay trắng mịn nắm chặt dương v*t căng phồng của hắn làm linh hồn hắn như muốn bay ra.

Lâm Đông Đông nắm tính khí Tưởng Hải Dương chỉ thấy càng thêm kích thích, bọn họ đang vuốt ve lẫn nhau địa phương bí ẩn kia, loại thân mật này cùng sảng khoái khiến tâm lý cùng sinh lý Lâm Đông Đông vô cùng thoả mãn, lập tức đã đến cao trào!

Lâm Đông Đông bắn đầy tay Tưởng Hải Dương.

Nhưng Tưởng Hải Dương không có rút tay ra, tiếp tục xoa nắn cậu. Hắn nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi cậu liếm liếm, thở hổn hển giục: "Tiếp tục tuốt, nhanh chút nữa, Đông Bảo Nhi, nhanh chút nữa, thật thoải mái."

Lâm Đông Đông đỏ mặt nhắm hai mắt, hồi tưởng lại kinh nghiệm thời điểm mình tự xử, nỗ lực tuốt dương v*t Tưởng Hải Dương.

Tính khí Tưởng Hải Dương so với Lâm Đông Đông thô to hơn, tuy rằng không quá dữ tợn nhưng tương lai có thể tưởng tượng khí cụ này kiên cường cỡ nào!

Trong phòng tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, Tưởng Hải Dương một tay nắn bóp cục thịt mềm trong quần Lâm Đông Đông, một tay siết chặt eo cậu, động tình hôn cậu. Kế đó mạnh mẽ cọ dương v*t mình trong tay Lâm Đông Đông tưởng chừng như sắp ma sát ra tia lửa!

Rốt cục, tại thời điểm Lâm Đông Đông kêu đau, Tưởng Hải Dương cắn đầu lưỡi cậu, hừ nhẹ bắn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.