Tóm tắt phần trước: Chị Bối chị Điềm anh Mộc cùng lên núi tìm chỗ chôn xác chị Điềm, lúc đào được, chị Bối bị chuột ma tấn công, may có anh Mộc cứu. Anh Mộc tuy mỏ hỗn nhưng khá là quan tâm chị Bối. Cuối cùng cũng tìm thấy xác chị Điềm rồi.
8.
Lúc xuống núi, tôi cười không thấy Tổ quốc đâu.
Giàu to rồi!
Dương Điềm ôm xác của chính mình, có vẻ đau buồn.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi không nỡ cười luôn.
Cô ấy ai oán nói:
"Xác tôi teo lại rồi, trước kia tôi cỡ 36D đấy!"
Tôi nghệt mặt ra.
Tin lầm người rồi, cáo từ!
Thương Mộc cũng chịu hết nổi, hắn bước một bước rồi biến mất trước mắt hai đứa tôi.
"Sáng sớm mai tôi sẽ tới đồn cảnh sát."
"Đợi xong xuôi tôi sẽ an táng thi hài của cô đàng hoàng."
Tôi động viên Dương Điềm qua loa lấy lệ, xoay người gọi taxi.
Cô ấy gọi với theo:
"Quan tài phải làm bằng gỗ Nam mộc tơ vàng nha, nằm gỗ khác tôi bị dị ứng!"
Chân trơn như bôi mỡ, tôi luồn vào trong xe.
Tài xế nghiêng ngó.
"Lạ nhỉ, sao cứ nghe ong ong bên tai thế này?"
...
Biệt thự nhà họ Dương.
Có người gõ cửa phòng ngủ chính lầu hai.
Một giây sau.
"Cút!"
Tiếng đàn ông chửi bới vang lên.
Quản gia nhăn nhó, cắn răng nói:
"Thưa ông, Phương đại sư gọi điện tới báo, có người động tới phần mộ trên núi."
Dứt lòng, trong phòng yên tĩnh.
Sau đó, cửa phòng mở ra.
Dương Thiên Thành áo quần xộc xệch bước ra, sau lưng còn có một cô gái trẻ tuổi khêu gợi.
Lão ta nổi giận: "Anh nói gì?"
Nửa giờ sau, một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ chạy tới.
Vừa thấy y, Dương Thiên Thành vội đi tới nghênh đón:
"Phương đại sư, tôi đã cho người tới xem, không thấy cái xác đâu nữa."
"Chuyện này..."
Phương Sùng đưa tay chặn lời lão.
"Chuột ma chết rồi, kia hẳn là người đã bốc mộ, cạnh mộ hẳn là còn vương mùi của kẻ đó."
"Đừng vội, tôi có cách tìm được hắn."
Nói xong, y vỗ nhẹ tay áo.
Âm khí tràn ra tứ phía.
Một con quỷ mặt mũi dữ tợn nhẹ nhàng chui ra khỏi ống tay áo của y.
9.
Sau khi về nhà, tôi cẩn thận từng tí một tháo cây trâm ra.
Sau đó bắt chéo chân, đắc ý ngồi lướt điện thoại.
Nhưng mà đợi một lúc, bỗng có cảm giác lạnh buốt cả người.
Bây giờ đang là mùa hè cơ mà.
Máy lạnh không bật, nhưng nhiệt độ trong nhà lại lạnh như trong hố băng.
Tôi xoa xoa cánh tay, nghi ngờ...
Lấy mấy tấm thảm lông trong tủ ra.
Kệ!
Vui vẻ là quan trọng nhất!
Sau hai giờ, tôi càng lúc càng tỉnh!
Vừa định đứng dậy rót cuốc nước thì đột nhiên có giọng nói âm trầm vang lên bên tai:
"Cô có định đi ngủ hay không hả?"
Tôi thầm cả kinh.
Giọng nói khàn đặc khó nghe thế này, chắc chắn không phải Thương Mộc.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Tôi kinh ngạc:
"Anh... anh lại dậy thì vỡ giọng lần nữa à?"
Hắn giật giật khóe miệng, đưa tay chộp giữa không trung.
Một khắc sau.
Không trung không có vật gì đột nhiên xuất hiện một con quỷ khô gầy, khí đen lượn lờ đầy mình.
Nó đang nhìn tôi với vẻ mặt oán hận.
Thương Mộc lạnh lùng nhìn nó, đưa tay bắt ấn.
Con quỷ kia nháy mắt cuộn lại thành một mớ, mặt mũi dữ tợn nhăn nhúm lại thành một nắm.
Nhìn là thấy đau rồi.
Tôi lúng túng hỏi: "Làm sao lại có yểm quỷ ở đây thế này?"
Thương Mộc liếc nhìn tôi, ý tứ sâu xa:
"Cô biết nhiều ghê."
Không đợi tôi nói tiếp, hắn cướp lời:
"Nếu đã biết nó là yểm quỷ, chắc cô cũng biết nó phải chui vào giấc mơ mới có thể câu hồn người đi nhỉ?"
"An Bội Bối, cô khá lắm."
"Bắt con quỷ nằm chờ mòn mỏi, còn cô thì ba giờ sáng còn nằm trên giường lướt điện thoại."
Tôi: "..."
Tôi nhìn lung tung né tránh ánh mắt của hắn, bất cẩn chạm mắt với con quỷ kia.
Nó chửi tôi đủ kiểu, chửi tục hết nước hết cái.
Tôi vô tội nhún vai:
"Sao mà trách tôi được? Còn có bốn tiếng hai mươi lắm phút năm mươi tám giây nữa là giàu to rồi, ai mà ngủ được chứ?"
Yểm quỷ chết, chắc chắn không phải tức tôi mà chết đâu.
Thương Mộc thấy nó nhe nanh múa vuốt, còn định nhào tới, thế là vung tay cho nó ra tro luôn.
"Con quỷ bị nuôi theo đường tà ác, hại chết không biết bao nhiêu người rồi.
"Đáng diệt."
10.
Nhà họ Dương.
Phương Sùng chấn động cả người, nghiêng đầu phun một búng si-rô.
"Khế... khế ước quỷ phản phệ." Đáy mắt y thoáng vẻ sợ hãi, "Có vẻ đá trúng tấm sắt rồi!"
Dương Thiên Thành sợ hết vía, hoảng loạn:
"Đại sư?"
Phương Sùng ánh mắt âm trầm, đứng dậy bỏ đi:
"Tôi không lo việc này được đâu."
Nhưng y vừa bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Dương, đã bị một tia sét đánh trúng.
Cả người lập tức hóa tro bụi tại chỗ.
Dương Thiên Thành đuổi theo tới đây, bất ngờ không kịp phanh lại, thế là tông thẳng vào.
Đống tro bụi hình người kia nháy mắt văng tung tóe.
"Ô hô hô!"
Tôi nhìn thấy toàn bộ quá trình ấy trong tấm gương bằng nước mà Thương Mộc hóa phép tạo ra.
"Đúng là thi thể hóa thành than, tro cốt cũng nát tan!"
Hắn khoát tay, hình ảnh biến mất.
"Kẻ tà đạo, cũng nên diệt."
Tôi giơ ngón tay cái lên: "Một like cho anh."
...
Sau khi tôi giao nộp hết chứng cứ cho cảnh sát, họ lập tức mở hồ sơ điều tra vụ án.
Nghe nói Dương Thiên Thành bị bắt ở sân bay.
Lão có tật giật mình, tìm cách trốn ra nước ngoài trong đêm để tránh đầu sóng ngọn gió.
Cảnh sát điều tra kỹ càng, chẳng mấy chốc tìm ra toàn bộ chân tướng.
Ba mạng người, đủ để Dương Thiên Thành ngồi tù mọt gông.
Cả tên tài xế gây tai nạn cũng bị xử nặng tăng án.
Cái đêm mà hai người họ bị bắt giam, Dương Điềm không có mặt ở miếu Sơn thần.
Thương Mộc bị tôi dỗ dành bằng trầm hương, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô ấy.
Hôm sau, cô ấy ngân nga một bài hát, nhẹ nhàng bay về.
Tôi nháy mắt: "Sao rồi?"
Dương Điềm mặt mày hớn hở:
"Thảm lắm luôn, hai người gào khóc liên tục, cai ngục tức quá vác gậy tới đánh cho một trận."
Thương Mộc ho khan hai tiếng.
Cô ấy chối ngay: "Tôi không làm gì cả."
"Chỉ có lòng tốt chào hỏi bọn chúng một tiếng thôi mà."
Tôi nheo mắt: "Chắc không?"
Dương Điềm hếch cằm:
"Chắc! Để tỏ lòng, tôi còn cầm đầu trên tay cúi chào chúng nữa."
...
Bá cháy bọ chét.
Người chơi dọa ma hệ đàng hoàng trịnh trọng.
Thương Mộc cũng không định bắt tội, chỉ nghiêm mặt nói:
"Chuyện đã xong rồi, cô nên đi đầu thai đi."
Vốn tưởng Dương Điềm sẽ ngoan ngoãn đồng ý.
Không ngờ cô ấy lại lùi hai bước.
"Nếu không nhờ Bội Bối, tôi nào có thể thấy hai người kia đền tội."
"Tôi muốn tiễn cô ấy một đoạn rồi mới đi đầu thai."
Tôi: "?"
Tuy tôi biết cô ấy thương tôi, nhưng nói ra mồm lại cứ thấy sai sai chỗ nào đó.
Thương Mộc cau mày.
"Tuyệt đối không được."
Dương Điềm phi cái véo ra trốn sau lưng tôi.
Cô ấy có vẻ rất tội nghiệp: "Bội Bối."
Tôi nghĩ tới số cổ phẩn mới vào tay, khẽ thở dài.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
"Cho cô ấy ở lại thêm ít bữa đi!"
Thấy tôi nói giúp, khóe miệng Dương Điềm lập tức cong lên.
Thậm chí không để ý nửa câu sau tôi nhỏ giọng lầm bầm:
"Nói chung là... không lâu quá đâu."
Ánh mắt Thương Mộc như sâu hơn, không chịu buông.
Tôi hiên ngang lẫm liệt:
"Xây miếu cho anh! Đúc kim thân cho anh!"
Hắn cụp mắt.
"Tới luôn!"