Tiếng chim hót bên tai, Trần Dật thả chậm bước chân, ngẩng đầu, nhìn bầu trời bao la bát ngát.
Ánh sáng xuyên qua lớp sương mù, nhuộm đỏ sắc trời u ám. Nơi tăm tối, tận cùng thế giới, rốt cuộc cũng được đón ánh sáng.
Trần Dật khẽ thở hắt ra, đưa mắt nhìn Tiết Sơn.
Anh đang chăm chú nhìn đường dưới chân, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mấp máy, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, trán đổ mồ hôi lạnh.
Toàn bộ âm thanh xung quanh như bị phóng đại, từng tấc từng tấc, chen chúc tuôn vào trong màng nhĩ của Tiết Sơn.
Như có linh cảm, anh chậm rãi ngẩng đầu.
Trong bầu không khí trong trẻo se lạnh, hai đôi mắt mệt mỏi lẳng lặng nhìn nhau.
Trần Dật nhoẻn cười, nói: "Mặt trời mọc rồi kìa".
Tiết Sơn "ừm" một tiếng, cánh tay run rẩy khoác lên vai Trần Dật.
"Tiết Sơn". Trần Dật gọi anh.
"Ừm". Giọng anh yếu ớt, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"Cố gắng chịu đựng nhé".
Tay trái khoác trên vai Trần Dật, Tiết Sơn khẽ nhấc tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, đầu ngón tay lạnh buốt.
Anh thấp giọng, đáp: "Anh biết rồi".
Chật vật đi được một đoạn ngắn, Trần Dật đột nhiên hỏi anh: "Bữa trước anh bảo, muốn đưa em tới một nơi. Là đi đâu vậy?".
Tiết Sơn nhớ lại, trả lời: "Núi Tiểu Phong".
"Núi Tiểu Phong?". Trần Dật ngẫm nghĩ: "Có phải ngọn núi gần nhà anh họ của Sa Y không?".
Cô nhớ tới buổi tối hôm ấy, giữa ngọn núi lớn Phong Sơn, trong một tiểu viện nhà nông, lần đầu tiên cô biết Tiết Sơn còn có một cậu em trai.
Cũng chính trong buổi tối ấy, cô bất ngờ thổ lộ tấm chân tình, chủ động đến bên anh.
Tiết Sơn mỉm cười nhưng Trần Dật không nhìn thấy, chỉ nghe thấy giọng nói đứt quãng của anh: "Đúng rồi, là chỗ đó".
Mỗi con chữ, dường như làm hao tổn rất nhiều sức lực nhưng họ vẫn nói chuyện không biết mệt mỏi.
"Đến đó làm gì?". Cô hỏi tiếp.
"Bí mật". Tiết Sơn nói.
Trần Dật cười khẽ: "Không thể nói được ạ?".
Tiết Sơn suy nghĩ: "Không hẳn vậy".
Anh tiếp tục: "Tới để cầu nguyện".
Trong mắt Trần Dật hiện vẻ ngạc nhiên, cô quay sang nhìn anh: "Còn cầu gì nữa?".
Ánh mắt chạm nhau, Tiết Sơn mỉm cười: "Ngày bé cầu nhiều lắm".
Ngọn núi nhỏ không quá cao, trên đỉnh núi có một gốc cây đa quanh năm xanh tốt, cành lá xum xuê trăm năm tuổi. Từ trên thân cây từng nhánh rễ phụ mảnh dài rủ xuống, treo lơ lửng trong không trung hoặc chui vào lòng đất.
Ngày nhỏ, anh nghe người lớn nói, cây đa trăm tuổi này là cây cầu nguyện, cũng là cây bình an, cây cát tường. Chỉ cần thành tâm, đưa ra ước nguyện là sẽ linh nghiệm.
Vừa nghe giọng anh, Trần Dật vừa cúi đầu nhìn đường, thi thoảng cô liếc mắt sang bên, thoáng nhìn ống quần trái sẫm đỏ. Cô biết, Tiết Sơn bị thương, có lẽ sẽ phải chịu tàn phế vĩnh viễn.
Hốc mắt hơi ẩm ướt, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh cầu gì vậy?".
Như nhớ tới một chuyện gì đó tốt đẹp, khóe môi Tiết Sơn khẽ giương lên.
Im lặng một lúc, anh mới trả lời: "Cầu sau này sẽ lấy được một cô vợ xinh đẹp".
Trần Dật phì cười, khóe mắt nhòe nước mắt: "Sao anh lưu manh thế. Bé tí mà đã biết cầu mấy chuyện như vậy rồi".
Tiết Sơn cũng cười, anh nhẹ nhàng giương tay ôm vai cô: "Thành tâm nên linh nghiệm ngay".
Con đường bùn đất phía trước phân nhánh, hai người bước chầm dần. Trần Dật ngẫm nghĩ, kéo tay Tiết Sơn sang nhánh đường bên phải.
Giữa núi rừng vắng lặng, sương mù dần dần tiêu tán, mặt đất trở nên sáng sủa hơn.
Hai người rời khỏi con đường núi quanh co đã khá lâu. Nhưng đường xuống núi, lại dường như không được bằng phẳng cho lắm.
Mỏi mệt, đói khát, đau đớn luân phiên tấn công. Trần Dật mệt mỏi, hơi thở mỗi lúc một nặng nề. Đến đoạn đường độ dốc hơi lớn, hai chân cô như nhũn ra, bất ngờ té xuống.
Tiết Sơn vô thức túm lấy tay cô. Anh chỉ có một chân, nhất thời đứng không vững, bị lực từ tay cô kéo ngã.
Hai người cùng lăn xuống sườn núi một đoạn mới dừng lại.
Xung quanh là những rặng thông Vân Nam um tùm tươi tốt, trên đỉnh đầu được che phủ bởi một mảng trời xanh thẳm, mùi bùn đất sau cơn mưa ngai ngái thơm ngát quanh quẩn.
"Trần Dật". Giọng anh run run gọi cô.
Trần Dật đáp: "Em không sao, còn anh?".
"Anh cũng không sao".
Hai người không đứng dậy ngay mà cứ nằm im như thể đang suy tư.
Bàn tay thô ráp lạnh lẽo chậm rãi di chuyển sang phía Trần Dật, nắm chặt tay cô.
"Trần Dật". Mỗi lần anh mở miệng là cơ thể đều vô thức co rúm.
Trần Dật "vâng" một tiếng, quay sang nắm lấy bàn tay liên tục toát mồ hôi lạnh của anh.
Giọng anh như bay bổng từ xa: "Nếu như, chân của anh...".
"Không có nếu như". Cô ngắt lời anh: "Chẳng phải anh còn phải đưa em đi cầu nguyện đó sao? Em chờ chân anh hồi phục, dẫn em đi xem cây đa thần. Em cũng có rất nhiều điều cần cầu xin".
Bàn tay từ từ giơ lên, che trán, Tiết Sơn nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Trần Dật chống người ngồi dậy, đưa tay đỡ anh.
Tiết Sơn mở mắt, ánh nắng ấm áp chiếu qua kẽ lá, gương mặt Trần Dật phản chiếu trong quang ảnh, nhìn không rõ lắm. Nhưng anh vẫn trông thấy vẻ dũng cảm trước sau như một, bộc trực và cố chấp của cô.
Anh bám một tay vào cánh tay của Trần Dật, còn tay kia ấn chặt chân trái trúng đạn, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt để đứng lên. Thân hình thoáng lung lay, Trần Dật lập tức đỡ lấy anh.
Đi thêm một đoạn, hai người bắt đầu bước chậm dần.
Trong bầu không khí thoang thoảng mùi hương cỏ xanh, Trần Dật mơ hồ trông thấy bãi đỗ xe phế liệu, chân bỗng khựng lại.
Tiết Sơn đứng bên nhìn cô, trong ánh mắt đờ đẫn phản chiếu bóng dáng cô: "Em sao vậy?".
Tầm nhìn của Trần Dật rơi vào hư không, im lặng giây lát, cô quay đầu lại, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Gió thu phe phẩy, thổi rụng mấy tán lá vàng trên đỉnh đầu. Trên gương mặt yếu ớt, giọng Trần Dật nhẹ bẫng.
"Tiết Sơn, em muốn nói cho anh biết một bí mật".
***
Giờ ngừng, giữa núi rừng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng hít thở hòa vào nhau.
Trước mắt Trần Dật dần hiển hiện những bóng đen ký ức.
Năm đó, sau khi Cát Gia đưa cô về, cẩn thận hỏi thăm chuyện đã xảy ra tại hiện trường.
Khi ấy, một đứa bé 6 tuổi bị dọa đến ngây người, không thốt nổi một câu, dáng dấp khiến người ta thấy mà đau lòng. Về sau, bà ngoại cũng hỏi cô nhưng cô chỉ im lặng.
Khi nào thì bắt đầu? Khi nào thì những cơn ác mộng kia ập tới?
Trong giấc mơ, Trần Dật thấy mình chạy trốn trong một con ngõ u ám chật chội, phía sau là thi thể đầm đìa máu của bố mình, mơ thấy trong tay mình đang cầm một con dao.
Con dao ấy, đã giết chết bố cô.
Lần đầu tiên xuất hiện là vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba. Cô được nhà trường sắp xếp bệnh viện thực tập, vừa vặn điều tới phòng cấp cứu.
Đêm hè năm đó, trời vừa hửng sáng, một đôi vợ chồng bị thương được chuyển tới phòng cấp cứu.
Ông chồng uống rượu về muộn, bà vợ khó chịu, nửa đêm nửa hôm cãi nhau một trận. Bà vợ tức giận đã làm ông chồng bị thương.
Sau khi đưa tới bệnh viện, bà vợ không sao. Còn ông chồng, bị một nhát dao chí mạng trúng cổ, không kịp cấp cứu nên đã tử vong. Con dao kia, không phải do bà vợ, mà do đứa con trai mới lên lớp năm của họ hạ thủ. Một đứa bé trai mười một tuổi.
Nửa đêm, đứa bé bừng tỉnh bởi tiếng cãi vã của bố mẹ. Lúc thằng bé đi ra, chứng kiến cảnh ông bố đang nhấn bà mẹ xuống dưới đất, bóp cổ. Tình thế nguy cấp, thằng bé nhấc con dao gọt trái cây trên bàn trà, đâm thẳng vào bố mình.
Đêm đó, trong phòng cấp cứu vang vọng tiếng khóc tang thương của bà mẹ.
Lúc cảnh sát đến, bà ta sống chết ôm con trai mình, luôn miệng nói mình là kẻ giết người.
Còn đứa bé kia, lặng lẽ nằm trong lòng mẹ, không khóc lóc, không cãi lại.
Trần Dật và các bác sĩ thay phiên nhau làm thủ tục CPR (phục hồi chức năng tim). Lúc đầu đổ đầy mồ hôi bước ra khỏi phòng cấp cứu, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Ánh mắt Trần Dật và đứa trẻ chạm nhau. Cô lập tức nghĩ tới mình, lúc cô mới 6 tuổi. Lúc đối mặt với cái chết của người thân, cô cũng bình tĩnh như thế.
Sau đó rất nhiều đêm, cô bắt đầu mơ thấy những cảnh tượng đáng sợ.
Nghiêm túc nhận ra trạng thái tinh thần của mình bất ổn, là sau khi hết học kỳ năm thứ 4 đại học.
Khoảng thời gian đó, học hành bước vào giai đoạn chuyên ngành vất vả, ngày nào cũng bị oanh tạc bởi những kiến thức chuyên ngành mắt, tai, mũi, họng, phụ nữ và trẻ em nội ngoại, cô dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Vào một đêm trời đông giá rét, cô ngồi đọc sách trong phòng tự học, do hơi mệt, cô nằm gục xuống bàn nằm nghỉ ngơi. Lúc tỉnh dậy, trong phòng học tối om, chỉ còn lại mình mình.
Đèn trong phòng tự học là loại cảm ứng, lâu lâu không có người qua lại, đèn sẽ tự động tắt.
Trong bóng tối, cô im lặng nhìn ánh đèn thành thị le lói ngoài cửa sổ, suy nghĩ nhẹ nhàng bay xa.
Thời gian không còn sớm, có bảo vệ đi soi đèn kiểm tra lớp học. Ánh đèn pin chợt lóe lên, bảo vệ nhìn lướt qua phòng tự học tối om, không cẩn thận xem xét kỹ, kéo cửa khóa trái.
Trần Dật ngồi trong bóng tối, bất động, dù đã nghe thấy tiếng khóa cửa nhưng cô không mở miệng ngăn lại.
Cô trải qua giá lạnh trong phòng tự học suốt một đêm. Đêm hôm đó, cô không hề ngủ, cứ ngồi như vậy một mình. Trần Dật cảm giác trong bóng tối, có một lưỡi dao lạnh buốt, nhẹ nhàng kề lên cổ cô.
Những khung cảnh trong mơ, những tâm trạng phức tạp tra tấn lòng người, cô chưa bao giờ tâm sự với bất kỳ ai, kể cả với người bạn trai năm ấy, là Lâm Phóng Bình.
Cho đến khi tốt nghiệp, bố mẹ Lâm Phóng Bình điều tra rõ hoàn cảnh gia đình cô, động viên Lâm Phóng Bình chia tay cô.
Vào một buổi đêm yên tĩnh, cô đột nhiên bừng tỉnh, nhìn bóng tối trước mắt, cảm thấy cuộc sống trở nên phiền toái, trống trải cô đơn vô cùng.
Cô như nghe thấy những âm thanh réo gọi trong đầu, nói cho cô biết: Đến đây đi, đến đây đi, mày sẽ được giải thoát ngay lập tức.
Đêm ấy, người bạn cùng phòng đi vệ sinh, phát hiện ra Trần Dật.
Cô dựa lưng vào bức tường phòng tắm bóng loáng, ngồi co ro dưới đất, trên mặt sàn nhuộm đỏ vết máu tươi.
Cửa sổ không biết ai quên đóng, ánh trăng chiếu rọi, gió đêm lay động tấm rèm trắng.
Vị trí nhà rất gần bệnh viện thực tập, cô được đưa đi cấp cứu kịp thời.
Sau khi vào viện, Lâm Phóng Bình đã bị dọa. Anh ta cho rằng, Trần Dật vì bị gia đình mình phản đối nên mới lựa chọn phương thức cực đoan.
Chỉ có Trần Dật tự biết, không phải.
Đó là phần bí mật n u ám nhất được che giấu trong suốt cuộc đời cô.
Không một ai biết đến.
***
Giữa triền núi vắng vẻ, bỗng một cơn gió nổi lên, lặng lẽ lướt qua hai người.
Gió thu se lạnh lay động vạt áo xốc xếch, làm phe phẩy mấy lọn tóc xõa trên trán Trần Dật. Nhưng nó không cuốn quá khứ u tối cùng những dư ảnh của một đứa bé sáu tuổi vào một ngày mùa đông năm ấy ra đi.
Nước mắt rơi xuống, nhỏ lên đôi chân dính đầy bùn đất.
Tiết Sơn đưa mắt, gạt sợi dây bạc cô vẫn luôn đeo bên cổ tay trái ra, nhìn chăm chú lên vết sẹo đã được che giấu bao năm, lòng ngón tay thô ráp, nhẹ nhàng ve vuốt.
Trời đông giá rét của mười hai năm trước đã trôi qua từ lâu nhưng bé gái sáu tuổi ấy vẫn ở lại, sống trong bóng tối quá khứ, không thể trốn chạy và cũng không còn chỗ để trốn chạy.
Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, người đàn ông vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ này, rốt cuộc đã kéo cô từ thế giới bên kia, thoát ra bên ngoài.
***
Có người nói, bệnh viện là nơi xúi quẩy. Nó luôn chất đầy nỗi tuyệt vọng, bi thương, sợ hãi, đau khổ, thậm chí là hơi thở của cái chết. Nhưng đối với Trần Dật, bệnh viện lại giống như một ngôi nhà.
Trong không khí, thấp thoáng mùi nước khử trùng gay mũi.
Trần Dật thay xong thuốc, từ phòng trị liệu đi ra, Đồng Đồng ngồi trên ghế bên hành lang đối diện đợi cô.
Vết mổ có dấu hiệu bị vỡ. Sau khi xử lý, hàng ngày cô đều đến thay thuốc đúng hạn. Hôm nay là ngày thứ năm.
Trần Dật thoáng mỉm cười, vẫy tay bảo Đồng Đồng: "Đi thôi".
Đồng Đồng nhảy xuống ghế, nắm tay Trần Dật, ngước lên hỏi cô: "...Có đau không ạ?".
Hiện tại, Đồng Đồng đã có thể nói chuyện, tuy phát âm chưa được trôi chảy nhưng Trần Dật vẫn thấy vui.
Cô cúi đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Đồng Đồng, giọng thong thả dịu dàng: "Không đau, có Đồng Đồng quan tâm nên chẳng đau chút nào".
Đồng Đồng cúi đầu, mỉm cười.
Hai cái bóng một lớn một nhỏ, dần biến mất cuối hành lang, hòa vào trong ánh nắng dịu dàng ngày thu.
***
Trong phòng bệnh, Tiết Sơn ngồi tựa đầu giường, đọc mấy tờ báo Phương Thanh Dã mang tới.
Một phát súng, kết quả làm gãy xương bánh chè. Sau khi đưa vào viện mổ cấp cứu, bác sĩ dùng đinh cố định bên trong, trước mắt, anh không thể xuống giường hoạt động mạnh.
Vì Tiết Sơn phải nằm viện nên Cát Gia đã ra mặt giúp đỡ làm thủ tục uống methadone ở nơi khác, hàng ngày có thể tới phòng khám methadone ở bệnh viện gần nhất để uống thuốc.
Liếc thấy bóng Trần Dật và Đồng Đồng tới, Tiết Sơn có phần bất ngờ: "Hôm nay nhanh vậy".
Trần Dật vừa đáp vừa đến bên giường, giúp anh sửa sang lại tấm gối sau lưng, rồi vòng qua đầu giường, cẩn thận xoay thanh nâng.
Cô thấp giọng khiển trách: "Để cái ổ như vậy anh không thấy khó chịu à?".
Cô hỏi tiếp: "Phương Thanh Dã đâu rồi ạ?".
Tiết Sơn đáp: "Đi thăm Tiểu Bạch rồi".
Tiểu Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm và được đưa vào phòng bệnh thường. Còn Đạt Tử bị trọng thương trong vụ nổ, hiện vẫn đang nằm trong ICU, hàng ngày phải dựa vào các dụng cụ máy móc để kéo dài sinh mệnh.
Vụ nổ rạng sáng hôm ấy, vì Đạt Tử kịp thời ném quả bom ra ngoài nên không có người thương vong. Chỉ có ba tấm kính cửa sổ của bệnh viện trên tầng ba bị vỡ nát và phải thay mới hoàn toàn.
Ngày hôm trước, cục cảnh sát đã tổ chức buổi tưởng niệm truy điệu ba đồng chí cảnh sát hy sinh trong vụ nổ. Trần Dật có đưa Đồng Đồng đến dâng hoa.
Tiếng khóc đau xót, một lần nữa vang vọng không gian nhà tang lễ. Các đồng nghiệp mặc đồng phục, trên tay mỗi người cầm một bông cúc trắng, lặng lẽ đau buồn đưa tiễn người mất.
Vụ án của Dương Lạc Bình đang tiếp tục được xử lý. Mấy ngày gần đây, Cát Gia và Khúc Mộc Sa Y bận rộn nhiều việc, thi thoảng tới bệnh viện rồi vội vã đi ngay, mỗi người một ngả.
Đứng bên giường một lúc, Trần Dật bỗng giật tờ báo trong tay Tiết Sơn, khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh từ trên cao, nghiêm mặt hỏi: "Hôm nay anh đã luyện phục hồi chức năng chưa?".
Chân bị thương nghiêm trọng, mạch máu và dây chằng có mức độ thương tổn khác nhau. Để ngăn ngừa teo cơ sau hậu phẫu, cứng khớp, dị tật chân và các biến chứng khác, bác sĩ đã lên kế hoạch phục hồi chức năng cho Tiết Sơn luyện tập. Chỉ cần kết hợp chính xác và thích hợp, chức năng chân của Tiết Sơn sẽ trở lại bình thường mà không bị tàn tật.
Nhìn vẻ mặt và bộ dạng nghiêm túc của Trần Dật, Tiết Sơn không nhịn được, bật cười: "Làm rồi, lúc em đi thay thuốc ấy".
Liên quan đến vấn đề sức khỏe, Trần Dật luôn tin tưởng anh. Cô không nói nhiều, mỉm cười, tiếp tục khích lệ: "Lúc này phải nghe lời biết chưa?".
Tiết Sơn dở khóc dở cười.
Gần trưa, trong ánh sáng ấm áp của phòng bệnh là bầu không khí mang tới cho người ta cảm giác yên bình.
Trần Dật đưa mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Đi ra ngoài dạo một vòng đi".
Tiết Sơn ngồi xe lăn, Trần Dật đứng sau đẩy giúp anh, Đồng Đồng theo sát bên cạnh. Họ đi xuống vườn hoa dưới tầng, ngồi trên ghế băng cạnh hồ nước.
Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng hồ nước, phản chiếu những sóng nắng lăn tăn.
Gió ấm ôn hòa phả nhẹ lên mặt, Trần Dật đưa tay vén lọn tóc xõa vào tai, đưa mắt nhìn về phía Tiết Sơn: "Anh lạnh không?".
Trên người anh chỉ mặc độc bộ quần áo bệnh nhân.
Tiết Sơn lắc đầu, đưa tay nắm chặt những ngón tay mềm mại lạnh giá của cô: "Còn chưa hỏi em, em muốn cầu nguyện gì vậy?".
Hôm đó bên chân núi, Trần Dật nói, chờ anh khỏi chân, sẽ dẫn cô tới núi Tiểu Phong, ngắm cây đa thần.
Ánh mặt trời rọi xuống, gió phất qua tai, nụ cười cô gái dịu dàng lan tỏa trong quang ảnh, lưu luyến mà ôn nhu.
Em muốn tham lam một chút, ích kỷ một chút, khẩn cầu ông Trời đừng để anh phải chịu thêm đau khổ.
Em nguyện cầu, Đồng Đồng được khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc.
Em nguyện cầu, thế giới này sẽ ít bóng tối và nhiều ánh sáng hơn thế nữa.
Tiết Sơn nhìn cô, chờ đợi đáp án.
Trần Dật thoáng nhoẻn cười, nói: "Bí mật, không nói cho anh đâu".
Bên cạnh, Đồng Đồng đột nhiên chỉ vào mặt hồ, khẽ hô: "Bố mẹ ơi, con rùa nhỏ kìa! Có...có con rùa nhỏ kìa!".
Con bé xoay đầu lại, vẻ mặt thích thú, chia sẻ điều mình vừa chứng kiến. Ánh mặt trời rơi trong con ngươi đen láy của con bé, sáng ngời tinh khiết.
Khóe môi khẽ cười, Trần Dật xoa đầu con bé, quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nhẹ giọng gọi anh: "Tiết Sơn!".
"Ừm". Giọng anh trầm thấp, nhàn tản.
Trần Dật hỏi: "Còn hai tuần nữa là tới sinh nhật anh rồi".
Anh lẳng lặng nhìn cô.
"Anh muốn quà gì?".
Tiết Sơn cười: "Làm gì có ai tự đòi quà sinh nhật vào ngày sinh nhật của mình?".
Trần Dật cười theo: "Vậy là không có hả?".
Không biết trong lòng cô đang tính toán điều gì, Tiết Sơn lười biếng "ừ" một tiếng.
Im lặng một lát, Trần Dật nói: "Hôm sinh nhật, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi".
Bầu trời xanh ngăn ngắt, không khí tươi mát. Tháng mười cuối thu, ánh mặt trời đặc biệt sáng lạn.
Nhân sinh giống như một đoàn tàu chậm khoan thai, chạy qua đêm tối, cuối cùng cũng tới cây cầu ánh sáng.
Em có tin tưởng không? Dù cực khổ thế nào, anh cũng sẽ cho em một mái nhà.
Hoàn