Sơn Nam Hải Bắc

Chương 48




Trần Dật nhớ tới mẹ mình.

Người không bị nghiện mặc dù hiểu rất rõ tác hại của ma túy nhưng lại đánh giá thấp sự nguy hiểm của những con nghiện.

Bố cô bị nghiện như thế nào và bị nghiện từ bao giờ, Trần Dật không hề biết. Ngoại trừ vụ việc cuối cùng khiến cả bố cả mẹ đều mất mạng thì trong trí nhớ của Trần Dật chỉ ấn tượng duy nhất một chuyện, là lần bố mẹ cô cãi nhau.

Hôm ấy, cô đang nghỉ trưa trong phòng mình thì bất thình lình nghe thấy tiếng cốc rơi vỡ, ngay sau đó là tiếng phụ nữ la khóc.

"Có phải anh muốn phá vỡ cái nhà này mới thỏa mãn không?".

"Có phải anh muốn bức chết tôi mới thỏa mãn không?".

Cô hoảng hốt bật dậy, không kịp mặc áo khoác xỏ giày, cứ thế để chân trần chạy vội ra ngoài.

Bố mẹ cô đang cãi nhau, chăn màn cốc chén ném loạn thành một mớ hỗn độn trong phòng.

Cô đứng ở cửa, sửng sốt nhìn hai người như sắp đánh nhau, đột nhiên òa khóc.

Mẹ nhìn thấy cô trước, gạt cánh tay đang túm chặt của bố cô, lao ra cửa, bế Trần Dật trở về phòng.

Bà đặt Trần Dật lên giường, khoác áo, xỏ giày cho cô, dặn cô ngoan ngoãn ở trong phòng, không được đi ra.

Nước mắt rơi tí tách, Trần Dật giữ chặt tay mẹ không cho bà đi. Mẹ cô hai mắt đỏ hoe nhìn Trần Dật, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì đâu, Tiểu Dật nghe lời, ở yên trong phòng nhé".

Mẹ cô vội vã bước ra, khóa trái cửa phòng Trần Dật. Bên ngoài lại vang lên tiếng cãi vã.

"Anh dọa con gái rồi thấy chưa?". Là tiếng gào thét của mẹ cô.

"Cô đưa tiền ngay ra đây cho tôi".

"Đưa tiền, đưa tiền. Lần nào về nhà anh cũng chỉ biết đòi tiền. Tiền công tôi làm lụng nuôi gia đình còn không đủ. Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?".

"Tôi mặc xác cô có đủ hay không. Cô nhanh lên, đưa tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay".

Hai người cãi vã mỗi lúc căng thẳng, kèm theo tiếng đập phá là tiếng khóc của mẹ cô. Trần Dật nức nở đến bên cửa, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Không biết bố cô nói câu gì, giọng mẹ cô đột nhiên cao vút: "Được! Anh vẫn thích hút phải không? Tôi sẽ hút cùng anh! Anh đã không muốn cái nhà này thì tôi cũng không cần".

Nhưng mẹ cô chưa kịp trả giá cho hành động của mình thì đã phải hứng chịu cái chết.

***

Ánh trăng lay động, gió đêm thổi rặng tre trong sân rung rinh.

Trần Dật chậm rãi chống người dậy, hướng về phía Tiết Sơn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, khẽ nói: "Không sao, Tiết Sơn, qua hết rồi".

"Ừ". Tiết Sơn nắm chặt tay cô, lòng bàn tay thô ráp cọ vào mu bàn tay của cô.

Lẳng lặng nhìn anh vài giây, Trần Dật ghé sát, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Thế giới này xoay vần, giống như ảo, giống như thực, không có ai cô độc vĩnh viễn, đương nhiên, cũng không có ai hạnh phúc mãi mãi.

Học cách chịu đựng, học cách chạy trên con đường gập ghềnh, học cách vượt qua thất bại, đời người mới coi như hoàn tất.

***

Trong gần hai năm ở Myanmar, Tiết Sơn giúp Trịnh Hoành quản lý chăm sóc ruộng anh túc, đoạt tuyệt cuộc sống nhân thế. Sau đó, không hiểu vì sao, anh bị điều đến làm việc cho ông trùm.

Khi ấy, anh đã bị nghiện và gần như tin rằng đời mình sẽ thối rữa trong ngọn núi này.

Nghe nói dưới trướng ông trùm có nội gián, hai trăm kí hàng vừa vào đến đất Trung Quốc thì bị bộ đội biên phòng tịch thu, tổn thất nặng nề, thế nên ông trùm tìm đến Tiết Sơn.

Bộ đội Trung Quốc biết đánh nhau, giỏi dùng súng, mạnh hơn nhiều so với đám vớ va vớ vẩn được thuê về với giá cao kia.

Nói là điều đi nhưng thực tế, trong một khoảng thời gian dài, ông trùm vẫn để Tiết Sơn và Trịnh Hoành chịu trách nhiệm cánh đồng anh túc.

Thời điểm ấy, ông trùm và lực lượng vũ trang địa phương nảy sinh mâu thuẫn, đại khái do "tiền thuế" nộp không đủ nên đám phần tử vũ trang không bảo kê cho hắn nữa. Đã thế, hai ba ngày lại cho người đến ruộng anh túc gây chuyện.

Trịnh Hoành nhân cơ hội này, sai đám đàn em thu hoạch thuốc phiện, lặng lẽ đưa một ít cho đám phần tử vũ trang, lén lút duy trì liên lạc với một số trong bọn chúng, xem như mở mối quan hệ, tìm chỗ dựa cho mình.

Đối với Tiết Sơn mà nói, Trịnh Hoành khi đó đã không còn là chiến hữu, mà là một tên trùm ma túy bị lợi ích làm mê muội tâm can.

Niềm an ủi duy nhất là, từ khi Trịnh Hoành tạo mối quan hệ tốt với đám phần tử vũ trang, anh đã có cơ hội xuống núi.

Hai tuần một lần, anh được đến thị trấn nhỏ gần đấy mua đồ dùng sinh hoạt. Tuy thường xuyên bị theo dõi, nhưng đó là việc duy nhất anh mong đợi. Cũng chính trong những lần hiếm hoi này, Tiết Sơn lại có cơ hội liên lạc với Cát Gia.

Lúc Cát Gia nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên bốn chữ: "Tôi là con nhện", hốc mắt bỗng nhiên đỏ lựng.

Tròn một năm rưỡi, ông và Tiết Sơn hoàn toàn mất tin tức, manh mối cuối cùng là thông tin Tiết Sơn báo ở Thụy Lệ, anh nói anh và Trịnh Hoành sắp tiến vào lãnh thổ Myanmar.

Từ đấy về sau, sống hay chết, bặt vô âm tín.

Vượt biên điều tra chuyện này, một cảnh sát cơ sở như anh không thể quyết định được, cũng gần như không thể nói bất cứ lời nào có giá trị. Huống chi, sau khi theo đám Trịnh Hoành tiến vào lãnh thổ Myanmar, cấp trên đã ra chỉ thị tạm dừng việc điều tra.

Vì khoảng cách quá xa đã vượt quá giới hạn khả năng của anh, buôn bán ma tuý biên giới sẽ có cảnh sát biên giới bắt, họ chỉ là một đám cảnh sát địa phương quèn, mấy vụ án buôn ma tuý nhỏ thôi đã bận không ngóc đầu lên được. Mặc dù Tiết Sơn lặng lẽ làm rất nhiều chuyện giúp cảnh sát, nhưng trước mắt cũng phải chấp nhận vứt bỏ.

Trong khoảng thời gian móc nối trở lại, Tiết Sơn bỗng báo cho Cát Gia biết, bọn chúng rất có thể sẽ tiến hành giao dịch trong lãnh thổ một nước nào đó.

Trịnh Hoành thông qua thủ lĩnh đám phần tử vũ trang, tìm ra nguồn hàng khác, 100kg thuốc phiện. Hắn cần đổi đời, toan tính, đưa số hàng trên giao dịch qua biên giới.

Bởi vì đây gần như là cơ hội đổi đời duy nhất của Trịnh Hoành nên hắn không dám chủ quan. Liên hệ với người mua, xác định lộ trình, phân công đàn em, tất cả những việc đó hắn đều tự mình làm hết.

Tiết Sơn và Dương Lạc Bình là hai cánh tay đắc lực của hắn, sau mấy tháng bận rộn, rốt cuộc, cuối năm 2012, cả hai chính thức bị kéo vào mở màn cho cuộc giao dịch này.

Việc đầu tiên cần làm là đưa 100kg ma túy qua biên giới.

Thực ra, Trịnh Hoành không hoàn toàn tin tưởng hai người bên cạnh nhưng hắn lại không thể tự mình áp giải hàng hóa. Sau khi cân nhắc, hắn đã điều Tiết Sơn đi hộ tống hàng.

Khi ấy, hắn đã biết Tiết Sơn bị nghiện nhưng không nặng. Hắn cũng không nhìn thấy điểm gì bất thường. Mấu chốt duy nhất – là gia đình của Tiết Sơn hiện đang nằm trong tay hắn, nếu trong tình huống nguy khốn cuối cùng bị bán đứng, anh sẽ phải nghĩ đến tính mạng của những người thân.

Tiết Sơn không nghĩ quá nhiều, vì người thân, anh không thể cự tuyệt. Cộng thêm việc anh tự đi giao hàng, sẽ có thêm cơ hội kịp thời theo sát và bắt liên lạc với Cát Gia.

Vì vậy, vào một đêm đông đất trời tối đen, bốn chiếc xe tải lớn được chỉ định vào kho của Trịnh Hoành, chở toàn bộ số gỗ thô giấu ma túy, đặt dưới đáy xe. Một trong số đó, do Tiết Sơn tự lái.

Tiết Sơn đã sớm gửi thông tin lộ trình cũng như biển số xe. Trong quá trình quá cảnh, mặc dù cảnh sát đã nhận được tin tức nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

100kg ma túy có sức cám dỗ vô cùng lớn, về cơ bản, cảnh sát chỉ cần ra tay, số thuốc độc trên hoàn toàn có thể bị tịch thu. Nhưng như vậy, người nhà của Tiết Sơn sẽ gặp nguy hiểm, đồng thời đánh rắn động cỏ, ảnh hưởng tới kế hoạch bắt Trịnh Hoành sau này.

Cho nên, nhóm của Tiết Sơn đã vô cùng an toàn tránh thoát hai trạm kiểm tra của bộ đội biên phòng, sáng sớm ngày hôm sau, đến nhà kho ở Thụy Lệ đúng như dự đoán.

Trịnh Hoành nhận được tin tức, thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo đám đàn em tới Thụy Lệ.

Quá trình vây bắt diễn ra tại Thụy Lệ. Trước khi hành động, Tiết Sơn thông qua Cát Gia, biết lần hành động này có sự tham gia của bộ đội biên phòng, đồng thời nghĩ cách thông báo địa điểm chúng ẩn náu.

Nhưng Tiết Sơn không hề hay biết, trong tòa nhà kiểu Tây nơi chúng ẩn náu, Trịnh Hoành đã cài sẵn mấy quả bom, không cho kẻ nào rút lui.

Giao dịch thành công, không xảy ra chuyện, kẻ được tiền sẽ được tiền, kẻ được hàng sẽ được hàng, mỗi người một hướng. Nhưng một khi giao dịch thất bại, cho dù là nguyên nhân gì, tất cả đều cá chết lưới rách.

Trịnh Hoành dẫn theo Tiết Sơn tới bến tàu giao dịch. Hàng vừa ra, tiền vừa tới tay, cảnh sát mai phục đột nhiên xuất hiện, 100kg thuốc phiện bị tịch thu tại chỗ. Trong lúc hỗn loạn, Trịnh Hoành tẩu thoát, còn Tiết Sơn bị trúng đạn ở cánh tay. Sau khi được nhân viên phía cảnh sát băng bó qua loa, liền cùng nhau vội vàng đuổi tới tòa nhà kiểu Tây, nơi bọn chúng ẩn náu.

Đi được nửa đường, các đồng nghiệp mai phục ở gần địa điểm ẩn náu gửi tin – tòa nhà kiểu Tây đã xảy ra nổ lớn.

***

Buổi đêm rõ ràng vắng lặng, Trần Dật lại dường như nghe thấy tiếng nổ lớn vang bên tai.

Thanh âm đó quanh quẩn thật lâu, mãi không tan.

Cô như có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của nam nữ trẻ già, như có thể nhìn thấy tòa nhà bảy tấng sụp đổ, thi thể bay tứ tung, quỳ gối trước đống đổ nát là một người đàn ông đang tuyệt vọng và bất lực.

Cô ôm chặt Tiết Sơn, muốn dùng hơi nóng cơ thể mình truyền cho anh, để anh dựa vào, nói cho anh biết, mọi chuyện đã qua rồi, không sao đâu.

Thế nhưng, cô hiểu rất rõ, những ký ức khốn khó này, sẽ theo anh cả đời, không thể xóa nhòa.

Trong bóng tối, Trần Dật bỗng nghe thấy tiếng anh: "Thực ra, anh đã rất may mắn".

Sau rất nhiều chuyện xảy ra, anh vẫn có thể tìm đưa Đồng Đồng trở về, còn có thể gặp em.

Trần Dật im lặng, nằm dựa vào lòng anh, lắng nghe trái tim anh đập.

Không biết qua bao lâu, Tiết Sơn cảm thấy vùng ngực ấm áp, ẩm ướt.

Anh đưa tay nâng mặt Trần Dật lên, lòng ngón tay thô ráp dịu dàng xóa lệ, lẳng lặng nhìn cô, cúi xuống, hôn lên đôi mắt nhòe ướt.

Một nụ hôn hết sức nhẹ nhàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.