Một canh giờ sau, Khương Hằng trùm chăn, môi hơi phát run ở trong phòng ngủ sưởi ấm.
Cảnh Thự đưa cho hắn một ly trà gừng, Khương Hằng mệt mỏi thở dài.
Khương Hằng trấn định quá nhanh, làm Cảnh Thự có chút xa lạ, chỉ dùng thời gian một canh giờ, Khương Hằng phảng phất liền đã theo đó bình tĩnh trở lại.
Cảnh Thự không dám mở miệng, lúc này, y biết Khương Hằng chỉ muốn an tĩnh, tựa như y năm đó từ chỗ Trấp Lăng nhận được tin Khương Hằng đã chết, y không muốn nhận sự an ủi của bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn đem bản thân ngoan cố phong bế lại.
Sẽ qua, Cảnh Thự tin tưởng, cho dù chân tướng tới quá đột ngột, hết thảy đều sẽ tốt.
Khương Hằng xem xong tin của Cảnh Uyên, theo như lời nói đầu tiên, lại là: "Nếu năm đó cha giữ ta lại, chúng ta liền sẽ cùng nhau lớn lên. Năm ấy ngươi mới vừa hai tuổi."
Cảnh Thự gật gật đầu, y dĩ nhiên rõ ràng phụ thân vì sao không tiếp nhận Khương Hằng —— bởi vì thân phận của hắn quá nguy hiểm, một khi Trấp Tông phát hiện có chỗ không đúng, liền sẽ phái người tới đuổi giết, đến lúc đó nói không chừng còn sẽ liên lụy tới Nhiếp Thất cùng chính mình.
Mặc dù nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng Cảnh Uyên căn bản cũng hoàn toàn không cần hắn, đem hắn tùy tiện đưa cho Khương Chiêu, bảo nàng muốn giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đó, đừng liên luỵ đến vợ con mình.
Cũng nguyên nhân chính vì như vậy, Giới Khuê mới cảm thấy khiếp sợ sự bạc tình của Cảnh Uyên, nhưng Giới Khuê chưa từng đề cập qua, Cảnh Thự cũng minh bạch được vì sao ánh mắt Giới Khuê khi nhìn Khương Hằng lại như vậy —— Giới Khuê so với ai khác đều rõ ràng, Khương Hằng từng là một tiểu hài tử không ai muốn, hắn chỉ mang đến nguy hiểm cùng tai vạ cho người khác.
Vì thế mỗi lần Giới Khuê nhìn thấy Khương Hằng, trong lòng đều rất khó chịu, cố gắng hết sức dành cho Khương Hằng tình yêu mà hắn vốn dĩ nên có.
May mà, cuối cùng Khương Chiêu cũng không có hỏi nhiều, liền tiếp nhận con trai của muội muội, cũng nuôi nấng hắn lớn lên, dành cho hắn toàn bộ tình yêu của mình, dạy hắn đọc sách biết chữ, chờ mong có một ngày hắn có thể thành gia lập nghiệp, chiếu cố bản thân.
Cho dù nàng bị Cảnh Uyên bỏ rơi nhiều năm qua chẳng quan tâm, nàng vẫn cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau.
"Nương chỉ muốn một kiếm mang theo ngươi đi......" Câu nói cuối cùng của Khương Chiêu buổi chiểu hoàng hôn kia còn văng vẳng ở bên tai, Cảnh Thự cuối cùng cũng hiểu được nỗi đau của Khương Chiêu. Bởi vì nàng rõ ràng đã biết, bản thân mình một khi chết đi, Khương Hằng thật sự sẽ lẻ loi một mình.
Cảnh Thự cố nén nước mắt, nhiều năm như vậy, y rất ít khóc, nhưng ở trước mặt Khương Hằng, tim y thường thường như bị đao cắt.
Đặc biệt là hiện giờ, Khương Hằng càng miễn cưỡng cười vui khi y an ủi.
"Ngươi đã giữ chuyện này ở trong lòng rất lâu có phải hay không?" Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng liền sẽ nghẹn ngào, chỉ có thể gật đầu.
Khương Hằng nói: "Vì sao không nói cho ta sớm một chút?"
Cảnh Thự lắc đầu, nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng lại nói: "Có phải ngươi cảm thấy, nếu ta không biết chuyện này, thì có thể sống hạnh phúc hơn hay không?."
Cảnh Thự lại gật đầu.
Khương Hằng thấp giọng nói: "Ca, đầu ta đau quá......"
Cảnh Thự khẩn trương lên, sờ lên cái trán Khương Hằng.
"Ngươi phát sốt," Cảnh Thự nói, "Nhanh nhanh nằm xuống."
Trong đầu Khương Hằng đã là một mảnh hỗn độn, đổ mồ hôi, được Cảnh Thự ôm đến trong phòng bọc lên đệm chăn.
"Hẳn là mắc mưa." Khương Hằng rên rỉ nói, "Không đáng ngại...... Ngươi thay ta nấu hai thang thuốc uống vào sẽ tốt thôi......"
Cảnh Thự không dám rời khỏi Khương Hằng, sợ lại có thích khách, nhưng cũng không thể không cho hắn uống thuốc, chỉ phải đi ra ngoài tìm hàng xóm hỗ trợ, nhưng mà hàng xóm xung quanh lại trống không, người dân cũ ở trong thành phần lớn dời đi rồi.
"Có người không?!" Cảnh Thự xoay người.
Đột nhiên, Cảnh Thự thấy một thi thể nằm trong hẻm, thi thể cách nhà bọn họ có chút xa, nửa người ngã vào dưới mương, máu loãng theo đường mương chảy xuống vùng đất thấp.
Tay trái Giới Khuê bao băng vải thật dày, tay phải cầm theo kiếm Thiên Nguyệt, đứng ở trong nước mưa, liếc mắt nhìn Cảnh Thự một cái.
"Mới vừa rồi làm kinh động quan trị an trong thành," Giới Khuê nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Lại giết một tên, còn thừa hai tên."
Tên sát thủ kia ăn mặc như binh lính, nghĩ là tiến đến ám sát Khương Hằng, không ngờ lại ở sau lưng ăn một kiếm của Giới Khuê chết đi.
"Ta đi hốt thuốc." Cảnh Thự nói, "Ngươi biết nhà ta không?"
Giới Khuê không nói gì, đi về phía Khương gia.
Khương Hằng đang trơn cơn mê mang, cảm giác được Giới Khuê giống như đang ở bên người mình. Hắn làm một giấc mộng, trong mộng, Giới Khuê ôm hắn xuyên qua tuyết trắng xóa, phóng ngựa vượt qua Ngọc Bích quan, một đường xuôi Nam đi tới đất Việt, ven đường hoa đào nở rộ khắp nơi.
"Dậy uống thuốc." Cảnh Thự thấp giọng nói.
Khương Hằng được Cảnh Thự đỡ dậy, toàn thân nóng bỏng, uống xong thuốc lại nằm xuống.
Ban đêm, Giới Khuê cúi đầu nhìn lá thư Cảnh Uyên lưu lại năm đó: "Cảnh Uyên thật đúng là đồ khốn a, năm đó ta còn không biết có một phong thư như vậy."
"Cảm ơn ngươi," Cảnh Thự nói, "Cảm ơn."
Giới Khuê nói: "Liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi tới nói lời cảm tạ, đừng vũ nhục ta."
Cảnh Thự không nói gì, Giới Khuê lại giống như cao hứng lên, thổi một tiếng huýt sáo, trên mặt mang theo ý cười như có như không.
"Như vậy xem ra, cha ngươi đối với Trấp Lang cũng không có tình ý gì," Giới Khuê nói, "Năm đó ta đã có cảm giác này. Như vậy hắn tuẫn tình vì ai chứ? Đừng nói là Lương Vương Tất Hiệt?"
"Câm miệng." Cảnh Thự lạnh lùng nói.
Giới Khuê nghĩ nghĩ, đứng dậy nói: "Nếu đã biết, chuyện của ta bắt đầu từ hôm nay trở đi, liền kết thúc, ta đi đây."
Cảnh Thự nhìn Giới Khuê, biết đám người này đều không phải thứ gì tốt, người biết nội tình, Lang Hoàng cũng vậy, Giới Khuê cũng thế, y hiện tại hoài nghi Khương thái hậu cũng đã phát hiện. Nhưng không có người nào nguyện ý mở miệng nói cho Khương Hằng chân tướng, tất cả mọi người đều đang đợi, đợi Cảnh Thự quyết định, đem cái trách nhiệm này ném tới trên vai y.
Hiện tại Khương Hằng đã biết thân phận của mình, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?
"Cút." Cảnh Thự nói.
Giới Khuê đi qua nhìn Khương Hằng, nâng lên tay trái bao băng vải.
"Ta phải tay dính máu," Giới Khuê nhìn Khương Hằng nhỏ giọng nói, "Nhưng mà, năm đó khi ở Tầm Đông, ta là dùng tay trái ôm ngươi, Văn Nhi. Từ nay về sau, không có người nào sẽ miễn cưỡng ngươi, ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân mình, ta chỉ muốn ngươi sống thật vui vẻ mà thôi."
Sau khi nói xong, Giới Khuê đi ra ngoài, xoay người đóng lại cửa lớn Khương gia.
"Ta đi đây." Giới Khuê quay đầu lại nói, cho dù không có người trả lời, tựa như năm đó y mang theo Khương Hằng đi tới nơi này, đem hắn đặt ở cửa Khương gia, tấu lên khúc đàn vang vọng suốt mười chín năm này, lúc này lại gãy lên những nốt cuối cùng.
Trời quang mây tạnh, mùa mưa đã kết thúc, ve sầu không biết từ nơi nào kêu lên hết đợt này đến đợt khác.
Khương Hằng đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tỉnh dậy uống một chút cháo Cảnh Thự nấu cho hắn.
"Có người đã tới đây sao?" Khương Hằng nói.
Trong tay Cảnh Thự đang gọt một khúc gỗ, trong khi chờ đợi Khương Hằng tỉnh lại, y vừa không dám rời đi, lại vừa không biết làm sao để giải sầu, lại ngủ không được, mỗi lần nhắm mắt chỉ có thể ngủ một hai cái canh giờ, cần phải tìm chút chuyện phân tán lực chú ý.
"Giới Khuê từng tới xem ngươi," Cảnh Thự đáp, "Lại đi rồi."
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự biết người Huyết Nguyệt đã tìm tới nơi này, Tầm Đông cũng không an toàn, nhưng bọn chúng chỉ còn lại hai tên, Giới Khuê cho rằng mình Cảnh Thự cũng đủ để giải quyết bọn chúng, liền quay về Lạc Nhạn.
Trách nhiệm đã được chuyển giao cho y, Cảnh Thự minh bạch lời nói cuối cùng của gã, một nữa là nói cho y nghe.
Khương Hằng hoạt động thân thể, đầu vẫn có chút choáng váng, đi vào trong viện, tự mình pha trà, cũng rót cho Cảnh Thự một ly, hai người lẳng lặng ngồi ở dưới hành lang.
Khương Hằng xuất thần cả ngày, Cảnh Thự không có quấy rầy hắn, nên làm cái gì thì làm cái đó, dọn dẹp nấu cơm, nấu nước cho Khương Hằng tắm rửa, tựa giống như lúc trước, thỉnh thoảng đến trong viện nhìn Khương Hằng còn đang ngẩn người.
Khương Hằng nhìn sân, rất nhiều chuyện ở trong đầu hắn rốt cuộc cũng được xâu chuỗi, tiền căn hậu quả, toàn bộ những chỗ không bình thường ——lời nói của Giới Khuê, ánh mắt Khương thái hậu, sự thù địch khó che giấu trong mỗi lời nói sắc bén của Trấp Tông, thái độ đầy ẩn ý của Lang Hoàng.
Trấp Lang cùng Khương Tình, cha mẹ ruột của hắn đối với hắn mà nói vô cùng xa lạ. Hắn chưa từng gặp qua cha mẹ, trong Ung cung gần như không có người nào đàm luận đến bọn họ, ngay cả ngẫu nhiên đôi câu vài lời, cũng thực mau bị gió thổi tan đi.
Nhưng Khương Hằng không hề hận bọn họ một chút nào, nếu như có lựa chọn, ai lại nguyện ý cốt nhục chia lìa, cửa nát nhà tan?
Ngay từ đầu, Khương Hằng nghĩ đến nhiều nhất chính là: Ta là ai?
Ta là Trấp Văn sao? Hay là Khương Hằng? Hay là ta cũng không phải là ai cả, hắn sớm đã mất đi thân phận Trấp Văn, hiện giờ cũng không phải là Khương Hằng.
Từ mờ mịt đến thoải mái, cái quá trình này cũng thực ngắn, ánh mắt quen thuộc của Cảnh Thự, cùng rất nhiều lời chưa từng nói ra ngoài miệng, lại sớm đã vừa thấy hiểu ngay, làm Khương Hằng thực mau liền tỉnh táo lại.
Trấp Tông, Giới Khuê, Chiêu phu nhân, Cảnh Uyên, đối với bọn họ mà nói, hắn là Trấp Văn; Ở trước mặt đám người Thái Tử Linh, hắn là Khương Hằng.
"Ca, ngươi cảm thấy ta là ai?"
Ngày đầu tiên, Khương Hằng chỉ hỏi duy nhất một câu.
Cảnh Thự không thể trả lời, y muốn nói với Khương Hằng, hắn vĩnh viễn là đệ đệ y, lại bởi vì một suy nghĩ khác làm cho y nói không nên lời.
"Ta cho rằng ngươi là ai cũng không quan trọng, Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Mấu chốt chính là ngươi cảm thấy mình là ai."
Khương Hằng nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thương cảm ngược lại bị quét đi sạch sẽ.
"Ta chỉ muốn biết," Khương Hằng nói, "Ở trong mắt ngươi ta là ai."
Hắn thực rõ ràng, Cảnh Thự đối đãi hắn đã không còn giống như trước đây, nếu không cũng sẽ không bởi vì việc này mà rối rắm như vậy.
"Ở trong mắt ta ngươi là Trấp Văn, ngươi là Văn Nhi." Cảnh Thự nói, "Nhưng ở trong lòng ta, ngươi trước sau vẫn là Khương Hằng. Chúng ta không phải là huynh đệ, nhưng vẫn là huynh đệ, này cùng Ngọc Quyết, cùng thân phận của ngươi, cũng không có quan hệ gì."
Khương Hằng hiểu, gật gật đầu, lời nói của Cảnh Thự đối với những người khác mà nói có lẽ thực khó hiểu, nhưng bọn hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Khương Hằng dĩ nhiên hiểu rõ. Cho dù bọn họ không có ràng buộc huyết thống, hắn ở trong lòng Cảnh Thự vẫn là duy nhất như trước, từ ngày đó rời đi Lạc Nhạn, hành động của Cảnh Thự liền đã chứng thực điều này.
"Hằng Nhi, ngươi đỡ hơn chưa?" Cảnh Thự hỏi.
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự lại nói: "Hằng Nhi, ngươi đừng so đo với chính mình nữa, cho dù ngươi không muốn tiếp thu, cũng......"
Khương Hằng nhìn Cảnh Thự cười cười, Cảnh Thự hiểu được hắn đã thông suốt, liền không hề nhiều lời, đứng dậy tiếp tục đi dọn nhà, để Khương Hằng an tĩnh một mình.
Trước mắt Khương Hằng có hai con đường, một là xem như chuyện này chưa từng phát sinh, vẫn giống như trước. Con đường thứ hai, lại giành lại tất cả những thứ thuộc về hắn. Cho dù là chọn con đường nào cũng đều tràn ngập nguy hiểm.
Hiện giờ nếu như hắn đã biết, làm sao có thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì?
Khương Hằng nhớ tới nhưng gì học được khi ở Hải Các tu hành, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, ngày đầu tiên Quỷ tiên sinh thu hắn vào môn hạ, đã từng hỏi hắn: Khương Hằng, ngươi muốn làm một người như thế nào?
Bây giờ, ta tên"Trấp Văn", như vậy, ta muốn trở thành một Trấp Văn như thế nào?
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là Chiêu phu nhân hay là Cơ Tuần, hay là Quỷ tiên sinh, La Tuyên, thậm chí Cảnh Thự...... Mỗi người đều nói với hắn, cả đời này muốn sống như thế nào, không phải "Ta phải thế nào", mà là "Ta muốn thế nào".
Tới lúc này, trong lòng Khương Hằng rốt cuộc cũng sáng tỏ.