Sơn Hải Bát Hoang Lục

Quyển 2-Chương 18 : Khổ cực làm áo cưới cho người khác




Chương 18: Khổ cực làm áo cưới cho người khác .

Ở chỗ kia có tầm mười con Linh Cẩu Đốm, móng vuốt sắc bén, phần lưng cơ bắp cường tráng hở ra, màu xanh lá mạ vằn tràn đầy răng cưa. Bọn chúng vây quanh thi thể Diêu Nghê, nhìn chằm chằm Chi Thú Chân cảnh cáo, miệng há to hơn nửa cái đầu, lộ ra hàm răng lởm chởm.

Dao găm lặng yên trượt ra ống tay áo, Chi Thú Chân do dự một chút, lấy thể lực bây giờ của hắn, chưa chắc có thể liều với những con Linh Cẩu Đốm này ,bọn chúng so với sói, hổ còn hung tàn hơn. Mặt Chi Thú Chân hướng về bầy Linh Cẩu Đốm, lui từ từ về phía sau, một mực lùi đến hơn ba trượng phía sau rừng cây. Ngập ngừng trong chốc lát, hắn từ từ chuyển động bước chân, ý đồ từ một bên khác treo đầy dây leo đi vòng qua. đầu Linh Cẩu Đốm xoay chuyển đi theo hắn, nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, không cho hắn cơ hội đánh bất ngờ.

Hai bên gườm nhau một lúc, Chi Thú Chân mơ hồ nghe được tiếng thở dốc nặng nề nơi xa. Hắn lập tức lui lại, nhanh chóng bò lên trên một gốc cây đại thụ che trời, cuộn thân thể mình lại, nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp ra bên ngoài.

Chưa qua bao lâu, thân ảnh Trương Vô Cữu xuất hiện trong tầm mắt. Hắn áo rách quần cụt, đầy mặt máu me, vết thương chồng chất khắp người, tay phải chống cây gậy đi khập khiễng, Chân phải mềm mềm kéo lê trên mặt đất, hiển nhiên chân bị chặt đứt.

Linh Cẩu Đốm nhao nhao chuyển hướng nhìn hắn, phát ra gầm gừ uy hiếp. Trương Vô Cữu thoáng nhìn thi thể Diêu Nghê, có chút kinh ngạc, trên mặt hiện lên cảm xúc nóng bỏng.

"Chó hoang, còn không cút đi!" Hắn bệ vệ đi qua, âm thanh khàn giọng quát lên. Một đầu vết máu xuyên qua má trái sụp ra, máu tươi chảy ròng, dữ tợn dị thường.

Hai con Linh Cẩu Đốm dẫn đầu lao tới, tay Trương Vô Cữu bấm đạo quyết, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí quét ngang qua, hai đầu Linh Cẩu Đốm tóe máu bay ngược lại, một con bị chết tại chỗ, một con khác đầu lộn mấy vòng, bốn chân run rẩy, phát ra tiếng kêu đau đớn. Ánh mắt Chi Thú Chân sáng lên, lấy thực lực tông sư luyện thần phản hư của Trương Vô Cữu, thế mà đánh không chết một đầu Linh Cẩu Đốm, có thể nghĩ hắn bị thương rất nặng.

Linh Cẩu Đốm như một cơn gió lao đén, Trương Vô Cữu vận chuyển Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí, giống như như thắt lưng ngọc bay vòng quanh người, quất cho đám Linh Cẩu Đốm bay ra bốn phía, ruột thủng bụng nát. Một con Linh Cẩu Đốm trọng thương lẩn tới sau lưng của hắn, bỗng luồn lên, cắn một cái vào chân trái Trương Vô Cữu. Hắn kêu thảm ngã xuống, lại một đầu Linh Cẩu Đốm bổ nhào qua, cắn vào cổ Trương Vô Cữu, máu chảy ồ ạt. Hắn cuống cuồng gào lên, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí điên cuồng vút qua, hai đầu Linh Cẩu Đốm bay ra ngoài, nôn ra máu mà chết.

"Một đám chó hoang bẩn thỉu, bằng vào các ngươi cũng dám có chủ ý đánh bản tọa!" Trương Vô Cữu thở hổn hển hít thở một lúc, một tay nắm lấy cây gậy, một tay chống đất, miễn cưỡng đứng lên, lại lung lay ngã sấp xuống. Hắn mặc dù giết sạch Linh Cẩu Đốm, nhưng thương thế hắn lại càng nặng, núi lở đập gãy xương sườn đâm vào nội tạng, làm hắn đau nhức đến chết đi sống lại.

Đều do tên phế vật Thanh Phong kia! Trương Vô Cữu hận hận từ trong túi ở tay áo lấy ra một hạt đan dược cuối cùng, đây là Ngọc Hoàng cung nhất phẩm Tử Vi Đan, chữa thương bảo mệnh, hiệu quả cực tốt. Nếu không phải hắn dùng liên tục vài viên, đã sớm chết dưới đá núi.

Trương Vô Cữu nhìn nhìn Tử Vi Đan, do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí cất kỹ, hai tay chạm đất, hướng thi thể Diêu Nghê quỳ gối bò đi. Đầu hung thú này chắc hẳn cũng có thể bổ dưỡng nguyên khí, nếu là sinh ra nội đan, nói không chừng chính mình chẳng những chữa thương thế khỏi hẳn mà tu vi còn tăng thêm một tầng.

Xa xa Chi Thú Chân nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Vô Cữu, đối phương hành động khó khăn nhưng pháp lực vẫn còn, đấu lâu dài không có chút nào phần thắng. Hắn chậm rãi giơ lên dao găm, nhắm chuẩn cái ót Trương Vô Cữu, chuẩn bị ném ra.

Trương Vô Cữu leo đến một bên thi thể Diêu Nghê, tham lam nhìn thêm vài lần, đem bàn tay tiến bên trong bụng rắn moi móc. Qua một hồi lâu, hắn mệt mỏi thở hồng hộc, rốt cục cầm ra một cái đồ vật nhìn như quả dừa.

"Nội đan! Trên đời lại có nội đan lớn như thế ! Đây là thần vật a!" Mặt mũi Trương Vô Cữu tràn đầy vui mừng, cất tiếng cười to, tiếng cười tác động vào vết thương, hắn đau đến sắc mặt trắng bệch.

Hắn cúi đầu xuống, vội vàng lột xác máu phía ngoài quả dừa, bên trong óng ánh sáng long lanh, non như mỡ đông, khảm từng cây mạch máu chín màu mảnh như tơ nhện, giống như hơi hơi di chuyển. Một đám mùi hương nồng đậm bay ra, ngay cả Chi Thú Chân trốn ở hơn mười trượng bên ngoài cũng ngửi được rõ ràng. Đột nhiên Trương Vô Cữu buông xuống nội đan, sắc mặt căng thẳng, quay đầu nhìn quanh về phía sau.

Trong lòng Chi Thú Chân run lên, đầu dao lùi về lòng bàn tay. Trương Vô Cữu cho dù trọng thương, cảm ứng với sát khí vẫn rất nhạy cảm, đây là năng lực tinh thần cảm ứng mà tông sư luyện thần phản hư mới có.

Trương Vô Cữu nghi ngờ nhìn kỹ hồi lâu, vẫn chưa thấy có gì khả nghi, quay đầu lại nhìn quanh một lần, bỗng nhiên nhìn thấy bụi cỏ dại xa xa "Sột sột soạt soạt" run rẩy, lờ mờ có bóng người nằm rạp trên mặt đất, từng chút từng chút xê dịch.

"Thanh Phong?" Trương Vô Cữu kêu lên nghẹn ngào.

Nghe được tiếng nói, người kia vô ý thức nghiêng nghiêng đầu, lộ ra bên mặt máu thịt be bét. Trương Vô Cữu nhận ra pháp bào màu tím sậm của Thái Thượng Thần Tiêu tông, cứ việc dính đầy nước bùn, vải áo vẫn chưa tổn hại nhiều.

"Thanh Phong? Thanh Phong, Thanh Phong!" Ánh mắt Trương Vô Cữu lấp lóe, liên tục hét lên mấy tiếng, một tiếng so một tiếng vô lễ kiêu căng.

Thanh Phong mở môi rung rung một chút, không phát ra được nửa điểm thanh âm. Trương Vô Cữu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Thanh Phong, ngươi cũng có hôm nay!" Một chùm Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí hung bạo bắn ra, đánh trúng phía sau lưng Thanh Phong.

"Ha ha ha ha, cái gì luyện hư hợp đạo đại tông sư, còn không phải một đầu chó chết mặc ta đánh chửi? Phi! Một cái hàn môn đạo đồng huyết mạch ti tiện, dựa vào cái gì leo đến trên đầu bản tọa? Ngươi xứng sao? Mặt hàng thấp kém, có tư cách gì luyện hư hợp đạo?" Trương Vô Cữu mắng to phát tiết, lần lượt đánh ra Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí, đánh cho toàn thân Thanh Phong run rẩy, máu tươi từ khóe miệng liên tục chảy ra.

Đến lúc hao hết thanh khí, Trương Vô Cữu vẫn không bỏ qua. Hắn cố gắng leo đến bên người Thanh Phong, nắm chặt cổ áo đối phương, hung hăng quạt mấy cái tát, lại tìm tòi trong ngực Thanh Phong, tìm kiếm bí tịch, đan dược của Thái Thượng Thần Tiêu tông.

"Sưu ——" một đạo ánh lạnh bắn nhanh lao đến, Trương Vô Cữu chỉ kịp nghiêng người, dao găm đâm sát qua trái tim, xuyên thấu qua lồng ngực, mang theo một chùm mưa máu, đâm vào bụi cỏ xa xa.

Trương Vô Cữu kêu thảm ngã sấp xuống, sợ hãi kinh hoàng vội cầm ra Tử Vi Đan, nuốt vào cả viên. Chi Thú Chân nhanh chóng trượt xuống cây, đi vòng qua nhặt lên dao găm, phóng tới Trương Vô Cữu.

"Là ngươi!" Trương Vô Cữu kinh sợ chống người lên, một đạo Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí đánh ra đối diện. Chi Thú Chân không ngờ đến đối phương còn có dư lực, dưới tình thế nhanh chóng lăn khỏi chỗ cũ, đồng thời dao găm vung ra, đâm trúng vai phải Trương Vô Cữu, bắn ra máu tươi.

Trương Vô Cữu gào lên một tiếng đau đớn, gạt tay đẩy ra dao găm, dược lực Tử Vi Đan vận hành ở nội phủ, nhanh chóng bổ sung nguyên khí. Chi Thú Chân xoay người đứng dậy, vây quanh phía sau Trương Vô Cữu.

"Phanh phanh phanh ——" bùn đất tại bên cạnh Chi Thú Chân liên tiếp nổ tung, mảnh vụn cỏ cây bắn tung toé, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí như mưa rào gió giật đánh tới. Chi Thú Chân vội lăn kề sát đất, hướng về sau trốn đi. Trương Vô Cữu quay người không tiện, nhưng trên lưng giống mọc mắt, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí giống như giòi trong xương, đuổi theo Chi Thú Chân dồn sức đánh liên tục.

Trong lòng Chi Thú Chân trầm xuống, khóe mắt liếc qua nhìn thi thể Diêu Nghê, lập tức lăn lộn đến bên kia.

"Ầm!" Một chùm Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí phá không mà tới, đánh trúng vai trái Chi Thú Chân, cả người văng lên cao cao như diều đứt dây, ngã xuống ầm ầm, máu tươi phun ra trong miệng. Hắn cố gắng chống người lên, trước mắt sao vàng bay loạn, hô hấp khó khăn, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí thấu thể mà vào, hung hăng quấy nội phủ, hắn nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi. Nếu không phải bản thân Trương Vô Cữu bị trọng thương, mười phần thực lực không phát huy ra nửa phần, đòn này liền lấy mạng hắn.

"Một con vật nhỏ, cũng vọng tưởng nhặt tiện nghi của bản tọa!" Trương Vô Cữu cười gằn xoay người, nhanh chóng thở hồng hộc mấy hơi, lần nữa kết động đạo quyết. Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, tức tối gào to, "Dừng lại! Ngươi làm cái gì? Mau dừng lại, bản tọa tha cho ngươi một mạng!"

Chi Thú Chân cố nén đau đớn, cắn răng trở mình, lăn đến bên thi thể Diêu Nghê, run rẩy nắm lên nội đan, dùng sức khẽ cắn.

"Phốc phốc!" nội đan Diêu Nghê như cùng một quả mật đào chín nục, khẽ cắn là phá, một cỗ nước thơm ngon rót vào yết hầu, hóa thành hai đạo dịch lưu lạnh nóng lên, xông vào nội phủ, trong nháy mắt đi khắp các nơi toàn thân.

"Oanh!" trong đầu Chi Thú Chân giống đánh cái tiếng sấm, trước mắt thịnh phóng vô hạn quang minh. Một tầng thật mỏng "Xác" đột nhiên vỡ vụn, từ thể xác tinh thần bong ra từng màng, cả người cùng thiên địa thân mật tương liên, sữa nước giao hòa, lại không có nửa phần cách ngăn.

Vô biên vô tận quang minh bỗng nhiên co vào, tại huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn ngưng tụ thành một điểm, tiếp theo chầm chậm tràn ra, tựa như hoa tươi nở rộ.

Mở linh khiếu! trong lòng Chi Thú Chân hơi động, linh khiếu Bách Hội khẽ trương khẽ hợp, hình như hài nhi hô hấp, giữa thiên địa giống như sinh ra một đầu cuống rốn vô hình, quán thông linh khiếu, đem thiên địa tinh hoa tinh khiết nhất đưa vào.

Tóc dài Chi Thú Chân bỗng khô héo rụng ra, làn da khắp người lên nhăn, gân cốt vỡ nát tan tành. . . Hắn nhịn không được há miệng, phun ra một ngụm lớn máu đen tanh hôi.

Thoáng chốc, tóc của hắn lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy chui ra da đầu, nhanh chóng sinh trưởng. Tóc mới mọc dài đen nhánh trơn bóng, như tơ như gấm. Toàn thân da như vỏ cây khô từng tấc từng tấc rơi rụng, lộ ra da thịt như ngọc trong suốt sáng loáng. Gân cốt từng cái mọc lại, óng ánh sáng long lanh, cứng cỏi sạch sẽ, tản mát ra ánh xanh rực rỡ không có chút nào tạp chất. . .

"Thoát thai hoán cốt!" Trương Vô Cữu nhìn thấy thế thì thái dương gồ lên, tức giận muốn điên, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí điên cuồng chụp về phía Chi Thú Chân. Nội đan Diêu Nghê chỉ còn một tầng mỏng da khô quắt, không hề nghi ngờ là tinh hoa đã bị thiếu niên hút khô.

Đúng vào lúc này, trên mặt Chi Thú Chân hiện lên hai màu xanh, đỏ, lập tức nội phủ đau như đao rạch. Dịch lưu nóng, lạnh nhập thể giống ngựa hoang thoát cương, phi nước đại lẹt xẹt, làm hắn từ bên trong cảm giác thoát thai hoán cốt tuyệt vời văng ra. Trên người hắn lúc lạnh lúc nóng, như muốn hôn mê, cảm xúc một hồi trở nên âm lãnh, một hồi bực bội cuồng bạo, hận không thể hò hét gầm loạn.

"Ầm!" Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí xa xa đánh tới chính giữa lồng ngực Chi Thú Chân. Lập tức thần trí hắn tỉnh táo, ngã quỵ về sau, một cách lạ kỳ hắn không bị thương nặng, cảm giác đau đớn trong nội phủ vậy mà thư giãn không ít.

"Phanh phanh phanh!" Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí như mưa to đập đến, đánh cho toàn thân Chi Thú Chân run rẩy, gân cốt tê dại. Mỗi trúng một cái, hắn đau đớn trong nội phủ liền giảm bớt một phần, Ngọc Hoàng Huyền Khung Thanh Khí cuồn cuộn không dứt xông nhập thể nội, cùng dịch lưu nóng, lạnh va chạm vào nhau, ba luồng khí nổ tung liên tiếp, thoáng qua lại dung hợp thành từng sợi mới tinh tinh khí, chậm rãi thẩm thấu toàn thân.

Đây là luyện tinh hóa khí? Chi Thú Chân nhất thời phúc chí tâm linh , dựa theo pháp môn thổ nạp Tam Sát Chủng Cơ Kiếm Khí thôi động tinh khí. Nốt ruồi son trong lòng bàn tay ẩn hiện, Kiếm chủng không ngừng rung động, trắng trợn nuốt vào tinh khí, tiếp theo phun ra một tia kiếm khí sắc bén vô cùng.

Võ đạo trọc khí nạp tại hạ đan điền khí hải, thuật đạo thanh khí nạp tại thượng đan điền tử phủ, kiếm tu Vũ tộc thì đem kiếm khí giấu vào kinh lạc huyệt đạo, không ngừng cùng huyết nhục tương dung, đem tự thân rèn luyện như kiếm. Tam Sát Chủng Cơ Kiếm Khí lại càng bá đạo, kiếm khí vô khổng bất nhập, thẩm thấu khí hải, tử phủ, kinh lạc, huyệt đạo, huyết nhục, gân cốt. . . Chi Thú Chân chỉ cảm thấy toàn thân tựa như ngàn vạn châm cùng đâm, chợt đau chợt ngứa, cực kỳ khó chịu. Tâm hắn biết đây là thời khắc mấu chốt, hắn một lòng bảo vệ chặt thần trí, không ngừng đem tinh khí chuyển đổi thành kiếm khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.