Chương 16: Quyền như mây, kiếm như gió
Ầm ầm!" Sấm sét nổ tung trên không, một đạo ánh chớp rạng rỡ như răng cưa xé rách bầu trời đêm, bổ thẳng xuống, cùng ánh kiếm quấn chặt!
Một đạo ánh kiếm này sinh ra thiên địa chi lực. Cũng chỉ có đại tông sư luyện hư hợp đạo, pháp tướng dung nhập thiên địa, hóa hữu hình vì vô hình, mới có thể thiên nhân giao cảm, dẫn động sức mạnh thiên nhiên bí ẩn khó lường.
"Tốt! Chỉ là còn chưa đủ tốt!" Yến Kích Lãng khẽ quát một tiếng, nghiêng thân thể sang bên, cổ tay vặn một cái, nhấc mạnh Diêu Nghê ra trước mặt ngăn lại.
Ầm ầm nổ vang, đất rung núi chuyển, đầu sư tử Diêu Nghê to lớn hung mãnh hung hăng đụng vào ánh kiếm.
Máu thịt bắn lên, ánh kiếm vỡ nát, vách đá rung động vỡ ra khe hở giăng khắp nơi, đá vụn lăn xuống như mưa. Diêu Nghê gào lên đau đớn ầm trời, lông sư tử bay rụng bốn phía , tản ra mùi cháy khét. Má trái của nó bị ánh kiếm đâm một cái lỗ thủng lớn, máu chảy như suối, nhuộm đỏ nửa bên đầu sư tử.
Thanh Phong cũng không dễ chịu, phảng phất đụng vào một tòa núi lớn bằng sắt thép, xương cốt toàn thân đau đớn muốn nứt, thanh khí tán loạn bốn phía, một tổ phù lục hình kiếm trong chỗ sâu Tử Phủ lắc lư không ngớt, bị ép rời khỏi trạng thái nhân kiếm hợp nhất.
Lúc này năm ngón tay Yến Kích Lãng nắm lấy Diêu Nghê buông ra, Diêu Nghê duỗi cái cổ, lông bờm xù lên, hai mắt đỏ hồng bắn ra cừu hận khát máu, hung dữ cắn về phía Thanh Phong.
Âm thanh giao kích nặng nề cùng tiếng thú rống liên tiếp vang lên, phù kiếm giống như một đầu rắn điện lao nhanh, tại bên trong không gian thu hẹp dịch chuyển xoay quanh, cùng răng nanh um tùm va đụng mấy chục lần, bắn ra điểm điểm đốm lửa.
Thân hình Thanh Phong theo kiếm di chuyển, nhanh nhẹn lao đi, cố gắng đi kiếm trên trời, thi triển xảo kình hóa giải man lực như bài sơn đảo hải của cự thú. Dù là như thế, cánh tay hắn vẫn bị chấn động đến tê dại, kiếm phù trong Tử Phủ rung chuyển từ đầu đến cuối không có thời gian bình phục.
Đây chính là nguyên nhân mà Yến Kích Lãng nói một kiếm này của hắn còn chưa đủ tốt. Dù sao phù kiếm là lấy thanh khí ngưng tụ thành hạt giống phù lục, tại thượng đan điền tức là Tử Phủ kết thành phù lục kiếm thai, lại lấy phù lục kiếm thai câu thông kiếm khí, tiến hành điều khiển. Nhiều giai đoạn biến hóa, cũng ít đi thuần nhất của kiếm tu chân chính. Nếu không một kiếm đánh tới, Yến Kích Lãng hoặc là đón đỡ hoặc là tránh lui, căn bản không rảnh lợi dụng Diêu Nghê phản kích.
Dưới mắt lại đổi thành Thanh Phong không thể không ngạnh kháng Diêu Nghê. Một khi hắn lui lại né tránh sẽ lâm vào bị động, Yến Kích Lãng tất nhiên thừa cơ mà vào, cứ kéo dài tình huống như thế, hắn tuyệt không có may mắn.
Diêu Nghê gầm thét liên tục, cái cổ run run liên tục, điên cuồng lao tới cắn Thanh Phong, thân rắn xiết quanh Yến Kích Lãng cũng bất tri bất giác buông ra một chút.
Thanh khí của Thanh Phong tiêu hao kịch liệt, cự thú da thô thịt thô, thể lực gần như vô tận, mà tinh thần lực của Yến Kích Lãng như có như không khóa lại hắn, giống như núi lửa đang súc thế, tùy thời phun trào. Tiếp tục như thế, hắn sớm muộn thua trận.
Trong lúc giao chiến, phù kiếm của Thanh Phong lắc một cái, mũi kiếm giống như bầy rắn múa điên loạn, rung động ra trăm điểm sấm sét màu tím sáng rực rỡ, lít nha lít nhít chụp vào Diêu Nghê. Kiếm đã nhanh càng là nhanh, hơi dính là đi, tá lực đả lực. Cự thú lập tức choáng đầu hoa mắt, bận tíu tít không quản hết, đầu sư tử gấp đến độ xoay loạn.
Công kích điên cuồng như thế cực kỳ hao tổn thanh khí, khó mà bền bỉ, Thanh Phong nhưng lại không thể không làm. Sau mấy trăm hơi thở, kiếm thế của phù kiếm lại là biến đổi, ánh kiếm mảnh nhọn như tơ, quanh co, cong cong quấn quấn, tựa như hoa thêu tinh tế mà dầy đặc. Tiếp qua trăm hơi thở, kiếm thế thay đổi từ lúc trước phức tạp thành như ốc sên chậm bò, tư thái vụng về, hết lần này tới lần khác ánh kiếm trên không trung ngưng tụ như thật, thật lâu chưa từng tiêu tán. Diêu Nghê có chút liều lĩnh lao lên, lập bị cắt thịt rách da, máu bắn tung tóe. Chưa qua bao lâu, kiếm thế chợt trở nên cứng rắn mạnh mẽ, như đao gọt rìu đục, nặng tựa vạn cân. . .
Ánh kiếm một lần tiếp một lần theo gió nổi lên, thay đổi khôn lường trong nháy mắt. Diêu Nghê không thích ứng được, dần dần bị kiếm thế kéo theo, mệt mỏi ứng phó.
Trương Vô Cữu núp ở khe núi, nhìn chằm chằm thân ảnh Thanh Phong, ánh mắt hiện lên một tia oán độc. Cái đạo đồng ti tiện này, rõ ràng có thể lực áp đối thủ, lại hại bản thân tí nữa mất mạng, quả thực rất ác độc!
Bỗng dưng, Thanh Phong thét dài một tiếng cao vút, ánh kiếm chợt tụ tập chợt tán, chợt phân chợt hợp, tiếng sấm ù ù nổi lên bốn phía, ánh điện cuồn cuộn như sóng, xung quanh càng lúc càng sáng, phảng phất rơi vào biển sấm sét đang cuộn trào chập trùng.
Bản năng Diêu Nghê rụt cổ lại, quay đầu né tránh.
Trong chớp mắt, trăm ngàn sợi lôi điện phút chốc hợp thành một tia, xuyên qua khe hở mà Diêu Nghê tránh ra, lao thẳng đến mặt Yến Kích Lãng.
"Ầm!" Yến Kích Lãng một quyền phát sau mà đến trước, chính giữa vào tia kiếm, phảng phất trước lúc Thanh Phong xuất kiếm, nắm đấm của hắn đã đợi đợi tại đây.
Tiếng vang nặng nề ủ dột buồn bực phát ra, sóng khí nổ tung liên tiếp hướng ra phía ngoài bốc lên mãnh liệt, đá núi vỡ tan khắp nơi.
Đây là hai bên cứng rắn va chạm, thân thể Yến Kích Lãng khẽ động, thần sắc như thường. Mặt Thanh Phong lại như giấy vàng, tia kiếm lóe lên một cái rồi biến mất, lại sau đó một khắc trống rỗng lại xuất hiện, ánh sáng chói mắt, không buông tha đâm về Yến Kích Lãng.
"Đạo hữu đã gần đến nỏ mạnh hết đà, còn lại nhiều ít dư lực?" Yến Kích Lãng khẽ lắc đầu, tay phải như mọc mắt, một tay nắm chặt cái cổ Diêu Nghê phản công, lại chế trụ hung thú lần nữa. Đồng thời quyền trái như trọng chùy, đối cứng tia kiếm.
"Phanh phanh phanh ——" hai bên giao kích liên tiếp mấy trăm cái, ánh kiếm vỡ nát tung tóe, lại tụ hợp trong nháy mắt, một lần so một lần loá mắt, một lần so một lần lăng lệ. Thanh Phong giống như mãnh hổ, phù kiếm tung hoành ngang trời, phát động tấn công điên cuồng vào Yến Kích Lãng.
Lôi điện gào thét trong bầu trời đêm, sấm sét rong ruổi, giống từng cái từng cái rắn lửa màu tím lao xuống, không ngừng tụ hợp vào ánh kiếm. Cả đoạn sườn núi bị hoa mắt ánh kiếm bao phủ, khắp nơi phát sáng, như muốn tan chảy.
Phảng phất Yến Kích Lãng cũng bị ánh sáng nuốt hết, nhưng nắm đấm của hắn mỗi lần vung ra, luôn có thể đánh xuyên ánh kiếm, phá vỡ một đạo lỗ hổng. Vô luận kiếm của Thanh Phong mạnh như nào, tốc độ nhanh bao nhiêu, nắm đấm kia từ đầu đến cuối như đá ngầm nhô ra mặt biển, phá gió bổ sóng, lù lù không lùi.
Hai bên kịch chiến càng ngày càng mãnh liệt, phương viên trong vòng mười trượng, không khí gào thét như sóng gầm, nước mưa không rơi xuống được."Răng rắc răng rắc ——" lấy hai người làm trung tâm, mặt đất liên tiếp vỡ ra khe rãnh như sợi rễ, sâu sâu cạn cạn, dọc theo dốc núi kéo dài xuống dưới.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng Thanh Phong, tiếp theo, tơ máu từ xoang mũi chảy ra, sau đó là lỗ tai, cuối cùng từ khóe mắt nhỏ xuống giọt máu.
Yến Kích Lãng khẽ quát một tiếng, một quyền từ vừa mới chuyển nhu, phun ra quấn kình. Thanh Phong không muốn liều mạng tiếp, nội phủ đã trọng thương, gần như dầu hết đèn tắt. Yến Kích Lãng chỉ cần hao hết Thanh Phong một điểm sức lực cuối cùng, liền có thể nhẹ nhõm đánh bại Thanh Phong.
Trọc khí cuốn lấy ánh kiếm, đột nhiên nhảy vọt, sinh ra các loại lực đạo không đồng nhất nặng nhẹ. Kiếm thế lập tức trì trệ, trở nên cong vẹo, đồng thời trọc khí xuôi theo ánh kiếm phản công mà lên, chợt thẳng chợt khúc, chợt phát chợt đụng, phảng phất mấy chục cái tay vừa đi vừa về xé rách Thanh Phong, bức bách hắn hao phí nguyên khí chống cự.
Nhưng mà ánh kiếm càng sáng hơn, thanh khí khổng lồ dọa người cuồn cuộn không dứt từ thiên địa vọt tới, mãnh liệt xông vào trong cơ thể Thanh Phong. Luyện hư hợp đạo đại tông sư đã tới thiên nhân hợp nhất, có thể cưỡng ép từ thiên địa thu nạp thanh, đục nhị khí, đại giới phải trả nếu nhẹ thì kinh mạch tổn hại, nặng thì Tử Phủ sụp đổ, đạo hạnh mất sạch.
Mày rậm Yến Kích Lãng nhảy lên, tăng lớn lực đạo, trọc khí thấm vào toàn thân Thanh Phong. Thanh Phong không để ý chút nào, mặc cho nội phủ bốc lên, chỉ lo cuồng nuốt thanh khí.
Ánh kiếm sáng đến cực điểm, như muốn nổ bể ra tới.
Tiếp theo một cái chớp mắt, ánh kiếm đột nhiên mẫn diệt.
Khắp nơi trở nên đen tối một mảnh, lôi điện biến mất, mưa gió yên lặng.
Một thanh phù kiếm gỗ đào giản dị tự nhiên lặng yên không một tiếng động, từ chỗ ánh kiếm biến mất sinh ra, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng, lấy thẳng tắp đơn giản nhất chỉ hướng Yến Kích Lãng.
Một kiếm này giống như từ bên trong sóng điện biển sét thoát thai tân sinh, tại im ắng chỗ nghe sét, tại không ánh sáng chỗ gặp điện!
Một kiếm này thình lình từ phức tạp về đơn giản, phản phác quy chân!
Một kiếm này đã dòm ra ảo diệu kiếm đạo!
Hai bên cách xa nhau khoảng cách ba trượng trong nháy mắt kéo lại một điểm!
Mũi kiếm tiếp cận mi tâm Yến Kích Lãng!
"Đạo hữu cầu nhân đến nhân, chết cũng không tiếc!" trong mắt Yến Kích Lãng lóe lên thần quang, quyền trái đánh ra, biến ảo trăm ngàn lần phương hướng trên không trung, ngắn ngủi một điểm khoảng cách phảng phất lại bị nắm đấm kéo ra vô cùng xa xôi.
"Oanh!" Quyền kiếm va chạm sát na, nắm đấm Yến Kích Lãng bỗng nhiên to ra, co rụt lại, đột nhiên năm ngón tay mở ra, một phát bắt được mũi kiếm phù kiếm gỗ đào.
Bàn tay của hắn sáng đến chói mắt, lôi điện như sóng to gió lớn từ mũi kiếm tràn vào, lấy thân thể của hắn vì thông đạo, phóng tới thân rắn Diêu Nghê đang quấn quanh!
Cái này một kiếm dốc hết kinh thiên chi lực bị hắn xảo diệu chuyển hướng Diêu Nghê!
Máu tươi như thác nước phun ra, mùi tanh xông vào mũi, Diêu Nghê phát ra gào lên đau xót rung trời động đất, nửa đoạn thân rắn phía dưới bị cắt ra, ầm vang rơi xuống đất, chỗ vết cắt trơn nhẵn như gương. Cùng lúc đó, ánh mắt Thanh Phong xanh lét, thất khiếu chảy máu, chậm rãi ngã vào về phía trước.
Yến Kích Lãng thét dài một tiếng, nhẹ nhõm thoát khốn. Tay phải hắn biến thành kích, một quyền móc vào cái cổ Diêu Nghê, đánh cho nửa khúc trên cự thú ngã bay ra, một vòi máu tươi phun ra.
Kỳ biến đột nhiên phát sinh!
Một đạo điện quang trong chớp mắt từ đỉnh đầu Thanh Phong bắn ra, run sợ lại là một cái Thanh Phong, tay cầm phù kiếm, lấy tốc độ nhanh đến mức tột đỉnh bay lên không lao tới đâm thẳng vào mi tâm Yến Kích Lãng!
Vừa lúc hắn quyền trái dùng hết, quyền phải không rảnh!
"Sâm La Vạn Tượng —— "
Thanh âm Yến Kích Lãng hùng hồn giống từ tám hướng trong trời đất vang lên, tại trước khi mũi kiếm chạm đến mi tâm, hắn biến mất tại trước mắt Thanh Phong.
Thay vào đó là một con nắm đấm khổng lồ vô cùng, tràn ngập tầm mắt.
Một cái cửa hang hư vô tĩnh mịch lấy nắm đấm làm hạch tâm, hướng ra phía ngoài vô hạn nở rộ, toàn bộ trời đất phản chiếu trong đó, bày biện ra vô số kỳ cảnh dị tượng, sinh diệt vô độ, thiên biến vạn hóa.
Chính là thần thông quyền đạo mà Yến Kích Lãng tung hoành trong Bát Hoang—— Sâm La Vạn Tượng!