Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 8: Đời người mong cầu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Tô Quân Lan tiếp tục phân tích: "Như vậy xem ra Đường Dạ Vũ là muốn khôi phục vương triều Đường gia mà không phải như đã nói lần trước là chỉ muốn 'người khôn giữ mình giữa loạn thế'. Cậu ta không chỉ bí mật hốt bạc, bồi dưỡng thế lực của mình, mà đồng thời còn hướng đến Tô gia ở phía nam, Bùi gia cùng Lê gia lấy lòng ba thế lực lớn này, gây chia rẽ từ bên trong còn mượn sức đánh nhau. Có điều, xem qua mảnh giấy này, Lê Mộ hiển nhiên biết hết, y âm thầm nhắc nhở chúng ta, ngoài mặt cũng không đâm chọt, cũng có chút ý tứ."

Vinh Tây Lăng nói: "Lê Mộ là người thông minh, chắc chắn y cũng có việc muốn mượn tay của Đường Dạ Vũ. Còn về Bùi Thiếu Lăng, chúng ta có thể tiên nhập vi chủ, không phải tất cả các cuộc chiến đều vì tranh giành quyền lợi."

(*)(Tiên nhập vi chủ: vào trước là chủ; cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.)

Tô Quân Lan có chút thương cảm: "Anh hai thật ra không có dã tâm lớn như vậy. Anh chen vào giữa loạn cục này, một là vì tâm nguyện của cha, hai là cũng vì Đường Dạ Vũ. Em dám chắc, chỉ cần Đường Dạ Vũ mở miệng yêu cầu, anh hai lập tức để giang sơn này một lần nữa là của họ Đường, nhưng Đường Dạ Vũ không tin anh ấy. Em không thể nói đây là phản bội, bởi cái gọi là kề vai chiến đấu đều là anh hai đơn phương tình nguyện, nhưng chính vì vậy mới càng khiến người tổn thương. Trước hết chính là đã phản bội điều kiện tiên quyết thật sự vinh nhục cùng chịu."

Mỹ nhân đang thổn thức nén đau lòng, một giây sau lại rơi vào lồng ngực hết sức ấm áp. Nam nhân đem chiếc quần mặc vào một nửa của y xé vứt, lúc ân ái áo sơ mi cũng không cởi nhưng lần này lại hết sức kinh ngạc, bị nam nhân thô lỗ xé rách, nút áo tinh tế 'lạch cạch' rơi đầy đất.

Vừa rồi dù không chân chính cắm vào nhưng hai người cũng lấy tay và dùng miệng vuốt ve nhau rất lâu, chơi đến vô cùng tận hứng, nên Vinh Tây Lăng cũng đang khỏa thân, trên lưng phủ đầy vết cào mỹ nhân để lại khiến người khác thấy cũng dậy sóng trong lòng, không cần nghĩ cũng biết người dưới thân hắn tuyệt đối đủ dâm đủ khỏe.

Hoàn toàn thẳng thắn, đùi trong Tô Quân Lan vừa vặn đè lên bụng nam nhân, làn da mịn màng cảm thụ chỗ tam giác thần bí rậm rạp cùng món bảo khí nóng phỏng kia, bảo khí kia nhất định là được pháp sư tu vi cao thâm sử dụng, trong nháy mắt hút sạch yêu khí trên người mỹ nhân, mỹ nhân mệt mỏi chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trong ngực chủ nhân nó, bày ra chút trò mèo, muốn làm gì thì làm.

Nhưng Vinh Tây Lăng cũng không lập tức đem mỹ nhân cùng rơi và bể tình, đại khai đại hợp hoan ái, ngược lại cố gắng để cho mỗi tấc da thịt của hai người đều tiếp xúc thật chặt không chút kẽ hở. Hắn ra sức bao lấy tiểu nhân nhi mình yêu đến cuồng si này, nhẫn nại chịu đựng không phát tiết ra, đem người ấn vào trong ngực vong tình xoa làm, giống như hoàn toàn ôm đối phương vào trong lòng vuốt ve, dung hợp một chỗ, đời này kiếp này là một nửa của nhau.

Tay chân quấn quít, tâm ý tương thông, đẹp như một bức họa thánh thần trong thánh điện.

Tô Quân Lan làm sao không biết Vinh Tây Lăng đang cố gắng tuyên thệ, vô luận thói đời thay đổi thế nào, người đời thay đổi ra sao, tâm ý của hắn vĩnh viễn vẫn kiên định như ban đầu, thề quyết không thay lòng.

Tô Quân Lan cũng không phải là người đa sầu đa cảm, y sẽ khóc thương sẽ thở than vì trong y có tình yêu, lại tin tưởng nó là vĩnh hằng nên mới tùy tiện hài lòng, mới đi cảm khái cho chuyện yêu đương người khác. Có thể hắn chỉ bất quá thở dài một tiếng nhưng lại khiến cho nam nhân bày ra phương thức vô cùng yêu thương nguyên thủy như vậy, nói không cảm động là giả. Cả người một lần lại một lần được tưới tắm trong tình triều, y như đưa mình vào thiên đường, nam nhân chính là ánh sáng cùng tín ngưỡng của y, khiến y mở rộng tất thảy đón nhận.

(nó hơi rối nhỉ, ý là em Lan ẻm đủ tin tưởng tình yêu của mình rồi nên mới dám ngồi đa sầu đa cảm cho anh hai ẻm =))))))

Nam nhân khắc chế động tác và thở dốc như mị dược lợi hại nhất khiến dục hỏa mỹ nhân càng cháy bạo hơn, hận không thể ngã xuống đất tùy tiện cho nam nhân phát tiết, chỉ cần nghĩ đến đối phương có thể tìm được hoan lạc trên cơ thể mình, cảm thấy cho dù vết thương dâm loạn chất chồng, bắp đùi khép không được nữa y cũng cam tâm tình nguyện.

dương v*t trướng đau khiến dục vọng Vinh Tây Lăng càng hung mãnh không cản được, nhìn mỹ nhân sóng mắt lưu chuyển, phong tình vô hạn, chân dài quấn chặt eo mình không thả, rõ ràng cho thấy vô cùng yêu thương khát khao quấn quít lấy nhau, hắn sao có thể nhịn được.

Dưới thân ghim sâu, động tác cương mãnh đầy uy lực trực tiếp hướng đến chỗ yếu hại đỉnh vào. Tiểu huyệt còn dính nước miếng hắn liếm và dịch ruột bị chơi đến phun ra, trơn ướt khít chặt, đâm vào chưa đến mấy cái lại hộc ra một bãi d*m thủy, xốp mềm khiến dương v*t hắn sướng muốn thăng. Vinh Tây Lăng bỗng nhiên muốn sờ vào nội bích tao lãng cắn chặt dương v*t hắn không buông, kết quả là đưa một ngón tay vào chỗ hai người kết hợp hồi lâu, sau đó bất ngờ cắm vào, cùng dương v*t thi nhau khi dễ vách tràng yếu ớt.

Bên trong cúc huyệt căng tràn lại bị nhét thêm đồ vật vào, đau đến mức mỹ nhân oa oa kêu to, nhưng sau khi đau đớn là sung sướng không thể nói rõ, bên trong cơ thể bị sờ tới sờ lui khiến mỹ nhân xấu hổ mềm nhũn ngưng dính lấy nam nhân nhà mình. Nhưng mà, kết quả có gì đó không đúng, thế nào mà càng được sờ, bên trong càng đói khát chứ?

Mỹ nhân thành công bị nam nhân cuồng dã dũng mãnh chinh phục, quên đi ngại ngùng cao giọng khóc kêu: "A... Ông xã lại dùng sức, ưm... Giỏi quá, dương v*t ông xã thật giỏi, ngón tay sờ em thật thoải mái. A... a... Một cây không đủ, còn muốn, ông xã dùng cả tay nhét vào đi, sờ một cái bên trong tiểu tao hóa..."

Vinh Tây Lăng tát một cái lên mông nhỏ bị âm nang hắn va đến đỏ bừng, trong miệng mắng: "Cưng là đồ đê tiện lòng tham không đáy, tay ông xã thế nào lại sờ vào chỗ xấu hổ kia của cưng, nhanh chóng ngậm dương v*t ông xã vào."

Mỹ nhân đầu óc quay cuồng, thần trí không rõ đáp lại: "Chỉ đê tiện... với ông xã. Ông xã tốt... mau sờ em! A ư... dương v*t lại lớn hơn rồi, sao lại sâu như vậy... Ưm a... Ông xã, bảo bối kẹp anh có sướng không..."

Mỹ nhân thoáng cái nhếch cao cánh mông tao lãng, thí mắt lại khít chặt hơn mấy phần, kẹp nam nhân đến da đầu tê dại, vừa cắm vào vừa gầm: "Ha... Thí mắt bảo bối quá tao, ông xã cắm nát nó được hay không?"

Mỹ nhân dường như cũng hồ ngôn loạn ngữ: "Không muốn... A... Bị hỏng sẽ không có cách nào cho ông xã chơi, ô ô, không muốn ông xã thao người khác."

Giao hoan kéo dài hồi lâu, đến khi mỹ nhân bị nam nhân bắn tinh dịch đặc sệt lên mông, bên ngoài đều là mùi vị cùng dấu vết mới được tha cho.

- ---------

Tô Quân Lan khôi phục thần trí ngửi ngửi mùi hương trên người nam nhân khiến y an tâm, hỏi lại vấn đề trước đó bị tính sự cắt ngang: "Vinh ca ca, anh muốn cướp ngôi sao?"

Vinh Tây Lăng nhẹ nhàng hôn một cái lên trán mỹ nhân, đáp: "Quyền khuynh thiên hạ chưa chắc là bến đỗ tốt nhất. Đàn ông quả thật coi trọng quyền lực, nhưng anh bây giờ tất cả địa vị và quyền thế đều đã đủ, có thể sung sướng cả đời, bảo vệ người mình thương yêu. Cho nên, tâm nguyện còn lại của cuộc đời này là, cùng em chắp tay đến bạc đầu."

Tô Quân Lan uyển chuyển cười một tiếng: "Vinh ca ca, em đời này cũng chỉ cầu cùng anh đến bạc đầu, nhưng em là người của Tô gia, không thể không nghĩ đủ cách để giúp đỡ anh hai nhưng cũng muốn anh dốc toàn lực để hỗ trợ, không cảm thấy áy náy thì vẫn là đau lòng anh."

Vinh Tây Lăng nghe tiếng lòng mỹ nhân, khẩn thiết nói: "Đứa nhỏ ngốc, không màng thiên hạ nhưng không có nghĩa là không quan tâm. Dựa theo địa vị ngày hôm nay của Vinh ca ca cưng, người khác tuyệt đối không cho phép anh ruộng ai nhà nấy đắp bờ(*). Huống chi sinh ra trong thời buổi loạn ly, không cách nào an hưởng thái bình, đương nhiên là nên chấm thêm một nét mực nữa vào trang sử này. Bất kể công khai hay đâm lén, chúng ta cùng nhau, chính là khoái hoạt."

(*) (raw chỗ này là 'cách ngạn quan hỏa', nghĩa là thờ ơ không quan tâm, dùng thành ngữ Việt cho dễ hiểu.)

Dây dưa triền miên thổ lộ chân tình, tâm ý nhau càng kiên định hơn, đứng dậy cùng nhau xử lý công việc, thỉnh thoảng thần giao cách cảm nhìn nhau một cái, trên mặt đều là ý cười ngọt ngào. Chạng vạng, một cuộc điện thoại gọi tới, nói là Đường Dạ Vũ xuất hiện ở Quốc Sắc Thiên Hương. Vinh Tây Lăng và Đường Dạ Vũ biết nhau không sâu, nhưng Tô Quân Lan vẫn xem cậu ta là bằng hữu. Vì thế Vinh Tây Lăng đem quyền quyết định giao trong tay Tô mỹ nhân. Tô Quân Lan trầm tư trong chốc lát, vẫn là quyết định đi gặp cậu ta một lần, nể mặt nhiều năm tình nghĩa, làm một kết thúc minh bạch rõ ràng.

☆☆☆

30/4 nghỉ lễ vui vẻ nhooo:">>

chapter content

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.