Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 14: Bóng đêm mê tình




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Ba năm sau, Đường Dạ Vũ rời khỏi thành Kim Lăng, trở lại Kinh Đô. Từ sáng đến tối không rời đàn ông được, Đường Dạ Vũ như một con thú cái động dục, không lúc nào không phát tín hiệu tìm bạn đời, ong bướm thi nhau kéo tới, cậu ta lựa những người ưu tú, ngày đêm sa đoạ, quên hết tất cả. Nhưng lâu ngày ham muốn càng khó thoả mãn, người trên giường tới rồi lại đi, mỗi lần tỉnh lại là những gương mặt khác nhau. Thế giới to lớn, nhưng không ai chịu ở bên cậu lâu dài. Đường Dạ Vũ nghĩ đến Vinh Tây Lăng và Tô Quân Lan gắn bó như keo sơn, khanh khanh ta ta khiến người ngoài phải ghen tị. Không giống Tô Cô Vân, dù đối xử với cậu rất tốt, nhưng cả người lại như ao tù nước đọng, trầm tĩnh không chút thú vị. Gã ta nhất định thế nào cũng không có được mối tình thề non hẹn biển phong hoa tuyết nguyệt, vậy thì còn giữ được cái gì trong tay nữa?

Chỉ có tiền tài cùng quyền lực, Đường Dạ Vũ mới nghĩ khác. Cậu ta muốn trên đỉnh quyền lực, đem cậu ta hâm mộ khao khát, không phải, toàn bộ chơi đùa trong cái búng tay. Cậu ta muốn Vinh Tây Lăng quỳ dưới chân mình cầu xin được liếm mông mình, còn muốn tận mắt nhìn gương mặt đó bày ra vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm, trên thực tế Tô mỹ nhân so với hắn ta còn dâm đãng hơn quỳ xuống đất cho một đám đàn ông luân phiên thượng.

Có mục tiêu, Đường Dạ Vũ càng thêm không kiêng nể gì, miễn là thoả mãn được mong muốn thì thế nào cũng làm được, tiểu huyệt cậu ta dù sao cũng không chán ghét dương v*t. Dần dà, cậu ta có được hậu thuẫn, lại ỷ vào khôn vặt hoà giải các nhà, cuối cùng cũng khá hơn, không nghĩ nhanh như vậy lại bị Minh Nguyệt đường điều tra ra manh mối.

Đoạn tuyệt là chuyện sớm hay muộn, Đường Dạ Vũ cũng không quan tâm nó đến sớm hơn vài tháng, chẳng qua cách thức nhếch nhác như vậy khiến cậu ta hết sức khó chịu. Ánh mắt Vinh Tây Lăng nhìn cậu ta năm đó vẫn còn, tràn ngập khinh thường cùng chán ghét, dường như đang nhìn thứ gì rác rưởi. Đường Dạ Vũ vô cùng phấn khích nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: "Vinh đại thiếu gia đây là không coi tôi ra gì, một chút cũng không thèm nhớ tới ái tình với nhau đêm ấy. Hay là anh chán Tô mỹ nhân một màu rồi (*), có ý muốn tìm vui trên cơ thể tôi chứ ha ~"

(chỗ này raw là cụm từ Nhất thành bất biến/一成不变, dịch ra là đã hình thành thì không thay đổi, tớ để là 'một màu' nhé.)

Bốn bề im ắng không ai lên tiếng, Đường Dạ Vũ vẫn tiếp tục như thường: "Anh còn khen em so với cậu ra thật chặt a ~ Có muốn tới kiểm tra một chút không, xem em đã bị người chơi qua chưa? ~ "

Vinh Tây Lăng không thay đổi cảm xúc, thậm chí bàn tay trong áo Tô mỹ nhân trộm chiếm tiện nghi cũng không thèm lấy ra, không nhanh không chậm thưởng thức tơ lụa thượng hạng, suy nghĩ lát nữa nên bế mỹ nhân đi đâu 'thân mật'.

Tô Quân Lan cúi đầu không nói, dường như Đường Dạ Vũ không ngừng cố phá đám, y nâng mắt, đôi mắt như bát mực hắt ngang giấy Tuyên Thành, phóng tác ra thiên sơn vạn thuỷ, trắng đen rõ ràng ẩn ý sâu xa. Y nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có quyền chọn cho mình con đường để đi, chỉ cần trả giá được thì cũng không cần phải quay đầu. Trước đây, tôi giận cậu ngăn cản cậu, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng sau những lời này, Đường Dạ Vũ, tôi - khinh - thường - cậu!"

Trở lại xe, Tô Quân Lan lập tức thu lại nghiêm túc hồi nãy, mặt đối mặt ngồi trên đùi Vinh Tây Lăng, có chút không vui nói: "Ông xã, Đường Dạ Vũ sao lại thay đổi nhiều như vậy, quả nhiên làm bạn cũng không được nữa."

Vinh Tây Lăng thở dài: "Biết người biết mặt không biết lòng."

Tô Quân Lan cũng không than thở nữa, cười hì hì nói: "Em chỉ cần biết lòng ông xã là được rồi ~ "

Quanh mũi thoang thoảng mùi hương của mỹ nhân, Vinh Tây Lăng thoả mãn thỏ thẻ bên tai mỹ nhân: "Quân nhi, em thật sự tin tưởng anh tận đáy lòng, tin anh đối với em vĩnh viễn thuỷ chung và yêu sâu đậm. Anh rất vui."

Không nói gì lại đi lừa tềnh, đáng ghét. ~ Mỹ nhân ép nước mắt chực trào ra vào trong, mềm mại đáp lại: "Là... Cậu ta bịa chuyện vụng quá đi. Ông xã chính là một đại dâm ma, một mực dây dưa người ta không chịu thả, nói chán ghét ai mà tin nổi, hứ!"

Bị nói thành đại dâm ma, Vinh Tây Lăng cũng không chút tức giận, ngược lại đắc ý hỏi: "Ông xã là dây dưa bảo bối thế nào hửm?"

Tô Quân Lan nhắm mắt giả vờ ngủ, chính là không biết đáp lại làm sao. Quá... quá xấu hổ. Năm ấy mỹ nhân mười sáu tuổi bị Vinh Tây Lăng phá thân, xanh mơn mởn như chồi non, chưa trưởng thành, nhưng Vinh Tây Lăng giống như mới trải nghiệm so với quân tử còn ghiền ác hơn, ngày đêm chôn trong người bé con của hắn, ăn cơm đi ngủ cũng không chịu rời đi.

(=.=)

Sau khi tiếp nhận Minh Nguyệt đường hai người càng bận rộn, nhưng tại chỗ làm việc kiểu gì nhịn được, lát sau lại dây dưa chung một chỗ, cái gì văn phòng, sân thượng, nhà kho, nhà vệ sinh đều tung toé yêu dịch của bọn họ. Đêm đến càng khỏi nói, cho dù làm qua bao nhiêu lần đều giống như củi khô gặp lửa, thường là mỹ nhân đầu hàng trước thoải mái ngất đi nam nhân mới dừng lại cắm bên trong y ngủ.

Hơn nữa, lúc ấy mỹ nhân vẫn đang còn trổ mã, lại phóng đãng chịu đựng nam nhân đòi hỏi vô độ, trên người thay đổi đến lộng lẫy rực rỡ. Nam nhân dưới ánh đèn không buông ra quan sát tỉ mỉ, sờ đã lại hôn, sau đó nói cho y, eo nhỏ hơn, chân dài hơn, vú bị xoa nắn so với trước đây càng tốt hơn, hai viên thịt nhạy cảm chỉ cần hợp ý liền nâng lên cầu xin vuốt ve, huyệt nhỏ được thao lại càng chặt, dâm thuỷ tràn trề như băng tan, bảo bối đây là phát xuân nhỉ?

Rảnh rỗi thì phải cởi sạch áo quần bị nam nhân điên cuồng thị gian, mặc hắn từng chút dịu dàng mơn trớn, tháng năm qua đi trên người đều lưu lại dấu vết và mùi hương thuộc về hắn.

Mỹ nhân sau khi trưởng thành càng xinh đẹp đảo điên, thân thể cũng thành thục xinh đẹp không tả được, ở dưới thân nam nhân không phân biệt ngày đêm nở rộ, phong nguyệt vô biên, tình ái vô tận.

Vinh Tây Lăng thủ thỉ tâm sự, mỹ nhân thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, phần lớn là tiếng kêu không rõ tạo thành những tiếng mềm mại, khi thì cao vút lúc thì ấm ứ, mê hoặc tâm trí. Tài xế mặc dù chỉ nghe được mấy câu nhưng không ngừng kêu khổ, nhân vật phong lưu tán tỉnh nhau, hắn chỉ là một phàm phu tục tử chịu không nổi aaa, dứt khoát lớn gan cắt ngang: "Vinh lão đại, lái đi đâu ạ?"

Vinh Tây Lăng âm thanh lạnh lẽo: "Đến trước trung tâm thương mại, chúng tôi xuống, cậu đem xe về Minh Nguyệt đường."

- ---------

Lâu rồi chưa đến trung tâm thương mại, do quần áo đều là đặt may, đồ dùng các loại cũng có người phụ trách chuẩn bị, Tô Quân Lan quả thật không nhớ nổi muốn mua cái gì, ai ngờ nam nhân lại kéo y chạy thẳng đến khu đồ lót.

Vương triều Đường gia thịnh hành nam sắc, đặc biệt là các vị quý nhân quan to ở nhà dưỡng mấy thiếu niên non mềm cưng chiều, nên đồ lót nam gợi cảm cũng đủ kiểu đủ loại. Cô gái bán hàng đang gà gật vô tình thấy một cặp đôi đang tiến vào mà mắt cũng dựng thẳng, bay hết buồn ngủ. Chỗ này là trung tâm thương mại cao cấp nên người có tiền qua lại cô thấy cũng nhiều, nhưng người đàn ông này cực kỳ chói mắt. Chính là một tấm áo sơ mi đen mặc vào toát ra hai khi chất liều lĩnh cùng nội liễm hoàn toàn khác biệt, tay áo xắn tới khuỷu tay, nút cài màu bạc sậm giấu trong làn da màu mật ong, tao nhã thanh lịch nhưng không mất đi dã tính.

Cho đến khi thấy nam tử tóc dài hắn dắt theo, gương mặt mềm mại yêu kiều, cô gái bán hàng lặng đi vì y rất hợp với bốn chữ - hoạ quốc yêu cơ. Cô gái nhất thời cảm thấy kính nể người đàn ông này, yêu tinh như vậy không phải ai cũng nuôi được, nếu không phải quyền thế ngút trời, sớm cướp người về làm đồ chơi thì không biết phải qua tay bao nhiêu người nữa đâu. Nghĩ đến điều này, cô gái không khỏi xúc động từ xa xưa đã có hồng nhan đã bạc mệnh.

Tô Quân Lan cũng không chú ý tới cô gái bán hàng vì não bổ quá độ mà bày ra vẻ thương sầu thương cảm, y đã bị nam nhân chọn quần áo ép mặc vào. Trời ạ, thật sự là muốn ở trong phòng thay đồ trung tâm thương mại thay loại quần áo này sao? Để về nhà mặc cũng được mà...

Nhưng Vinh vô cùng kiên quyết, Tô mỹ nhân rưng rưng thoả hiệp.

Trong phòng thay đồ chật chội, ánh sáng có hạn, nửa sáng nửa tối. Cách âm cũng không tốt lắm, tiếng bước chân lui tới cùng âm thanh trêu đùa rõ ràng truyền vào, giống như có một nhóm người trước mắt hi hi ha ha cười nói không ngừng. Tô Quân Lan run rẩy cởi nút, thắt lưng, khoá quần, quần áo mới mặc chưa được bao lâu lần nữa tuột xuống từ cơ thể trơn nhẵn ngọc ngà.

Trong căn phòng chật hẹp cơ thể trần trụi nghiên cứu đồ lót gợi cảm, mỹ nhân xấu hổ muốn chết, nhưng đã quen trước mặt nam nhân làm nũng lấy lòng, ở chỗ kín cầu ngược cầu yêu, đã không biết xấu hổ chảy xuống một vũng dâm thuỷ.

Tô Quân Lan tuỳ tiện mặc bộ đồ ít vải gần như không có gì kia lên người, vừa mới thắt xong nút bên hông, cửa liền 'cót két' bị đẩy ra. Mỹ nhân theo bản năng hai tay bắt chéo miễn cưỡng bảo vệ cặp vú xinh đẹp hơi nhô lên kia, nhưng hạ thể chỉ có một cái quần chữ "Đinh" (丁), căn bản không che được gì, dễ dàng cho người ta thưởng thức tất cả 'cảnh đẹp' bên dưới.

Ngược sáng không phân biệt rõ gương mặt, chỉ nghe được tiếng thở mạnh nặng nề của hắn, 'loạt xoạt' mấy tiếng âm thanh của khoá quần bị kéo xuống. Hơi thở nam nhân càng lúc càng sát lại, rất nhanh liền có một thứ thô to cương cứng chen vào giữa hai chân mỹ nhân. Tô Quân Lan không có chỗ trốn, thấp giọng thút tha thút thít, nhưng dương v*t nam nhân trắng trợn ma sát hai chân ngọc, từng chút từng chút xẹt qua địa phương dâm mỹ y cố gắng bảo vệ trinh tiết.

Đã.... cho hắn chân giao, nhưng nam nhân vẫn không buông tha, xấu xa gảy gảy sợi dây mảnh giữa đùi mỹ nhân, ngón tay dài gấp gáp cắm thẳng vào tiểu huyệt đã mơ ước từ lâu.

Hắn tà ác tuyên bố: "Tiểu yêu tinh, lại rơi vào tay ta, xem cưng chạy đi đâu!"

☆☆☆

Editor: Sao tôi cứ liên tưởng đến anh công trong bộ Hạc Trong Lồng Son ấy nhỉ... ?

chapter content

- ---------

Chồi non (buds)

chapter content

chapter content

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.