Thái y được Khang Hy phái theo do không chịu nổi hành trình chạy suốt ngày đêm nên rốt cuộc khi vừa vào tới nội phận Sơn Tây thì ngã bệnh, đại phu không thể tự chữa cho mình, Dận Chân vô phương, không thể làm gì khác hơn là để Thái y ở lại dịch trạm Sơn Tây nghỉ ngơi, đợi khi nào khỏe thì sẽ tự khởi hành sau, còn y dẫn theo thị vệ đi trước một bước.
Tình trạng bi thảm trên đường thế nào, đương nhiên không cần phải nhiều lời, tuy Dận Chân phóng ngựa băng băng chạy một đường nhưng khi vào địa phận Bình Dương cũng không khỏi giảm tốc độ, thỉnh thoảng bảo thị vệ bố thí một ít lương khô cho người qua đường.
Lúc y đến cổng lớn của phủ nha Bình Dương thì thấy Cao Minh đang nói chuyện với người khác, Dận Chân xuống ngựa đi tới. “Chủ tử nhà ngươi đâu?”
Cao Minh vừa nhận ra là Dận Chân, đầu tiên thoáng sửng sốt, sau đó mới mừng rỡ nói: “Tứ gia, sao ngài lại tới đây, xin theo nô tài vào trong, chủ tử đang ở hậu viện!”
Hắn dẫn Dận Chân đi thẳng một đường băng ngang qua nha môn, đa số quan sai đều nhận rA cao Minh nên cũng không có ai đi ra ngăn lại, lúc tới cửa hậu viện, Cao Minh hơi chùn bước, nói: “Tứ gia, lần này chủ tử bị xà nhà đập trúng đầu, e rằng mắt người không được như xưa, nên dù ngài có thấy cũng xin đừng lấy làm ngạc nhiên.”
Tim Dận Chân thoáng đập trật nhịp. “Như thế nào gọi là không được như xưa.”
Trong tấu chương của Mã Tề không kể rõ, mà cả Thái y lần này đi cùng cũng chỉ đem theo những dược phẩm thường dùng thôi.
Cao Minh đáp: “Đại phu nói xà nhà đổ xuống đập trúng đầu, hai mắt cũng bị ảnh hưởng, vốn không thể nhìn thấy gì nhưng sau nhờ dùng thuốc, bây giờ có thể nhìn thấy năm sáu phần, bảo là từ từ có thể bình phục.”
Dận Chân sắc mặt sa sầm, không nói thêm lời nào mà lập tức xoay người đi vào viện, thẳng hướng sương phòng của Dận Tự.
“Tứ ca?”
Dận Chân thấy hắn nheo mắt nhìn sang, dường như đang xác nhận thân phận của y, nhớ lại lời Cao Minh vừa nói lúc nãy, không khỏi bước nhanh qua, nắm cánh tay của Dận Tự, gần như thất thanh.
“Là ta, mắt đệ còn có thể thấy được gì không?”
Y cùng với Dận Tự có giao tình từ nhỏ, ngoại trừ tình cảm sai trái ẩn sâu nơi nội tâm, Dận Tự vẫn như xưa là đệ đệ y quan tâm nhất, hiện tại thấy bộ dạng này của hắn, những mệt mỏi do cực khổ trên đường đều hóa thành chua xót nơi đáy lòng.
“Có, chỉ là nhìn không rõ ràng lắm thôi, đại phu nói từ từ sẽ có chuyển biến tốt đẹp.” Dận Tự mỉm cười, trải qua cảm giác hoảng loạn phút ban đầu hắn ngược lại tỏ ra bình thản, nếu đổi lại hắn của độ tuổi này trong kiếp trước, sợ rằng đã than trời trách đất, sa ngã từ lâu, nhưng hôm nay, hắn đã trải qua quá nhiều nỗi đau, có thể tự điều khiển cõi lòng mình trở nên bình thản trong thời gian ngắn, đồng thời biến nhược điểm thành lợi thế.
Vết thương này có thể bình phục, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi, vậy cũng không cần quá để tâm đến nó. Điều Dận Tự nghĩ đến là: tạm thời dù hắn có gây ra chuyện tệ hại thế nào ở Bình Dương đi chăng nữa, thì chỉ với mỗi việc mắt hắn bị thương cũng đủ khiến Hoàng a mã không nỡ khiển trách, huống hồ trải qua chuyện này, e rằng Nghi Phi cũng sẽ không nỡ gả chất nữ của nàng cho hắn.
Dận Chân nhìn tình trạng của Dận Tự, chỉ tưởng rằng hắn đang cố ép bản thân mỉm cười, trong lòng lại càng cảm thấy thương tiếc vô vàn, nắm bờ vai của hắn, ngập ngừng trong chốc lát, miễn cưỡng kìm nén cảm xúc của bản thân, mới điềm tĩnh nói: “Hoàng a mã nhận được tấu chương của Mã Tề, bèn ra lệnh cho huynh đến đây thăm đệ, Thái y còn đang trên đường, chừng hai ngày nữa chắc sẽ đến nơi.”
Dận Tự lắng nghe tiếng nói của y, lại nhìn thấy nét mặt có vẻ không được tự nhiên của y, không khỏi buồn cười, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, khẽ nhăn mày, nói: “Lý nào tứ ca không nghe Hoàng a mã nhắc đến việc Tri phủ Bình Dương thượng tấu xin điều động lương thực sao?”
Dận Chân sửng sờ, lắc đầu: “Ngay trước lúc ta rời kinh cũng không nghe nhắc tới, chuyện lớn nhường ấy, Hoàng a mã tất nhiên sẽ mau chóng ra quyết định, rốt cuộc thì tình hình thiên tai ở Phủ Bình Dương nghiêm trọng đến mức nào rồi?”
Dận Tự liền kể lại từ đầu tới đuôi những chuyện xảy ra nhiều ngày nay, đến đoạn Từ Thái đùn đẩy từ chối cho mượn lương, Dận Chân giận tái mặt: “Lý nào như vậy, bá tính đang chịu khổ vậy mà gã ngay cả một hạt thóc cũng không chịu quyên góp, gian thương như thế, giữ lại có ích gì?!”
Còn chưa nói hết lời, trước mắt Dận Chân bỗng tối sầm, thình lình ngã về phía trước.
Dận Tự càng hoảng sợ hơn, vội ôm lấy y vào lòng.
“Tứ ca!”
Từ lúc Tứ A ca bước vào phòng, Cao Minh cũng không dám bỏ đi, vẫn một mực đứng giữ bên ngoài, lúc này nghe tiếng hét thất thanh của Dận Tự, vội vàng đẩy cửa xông vào, lại chạy đi gọi đại phu, một hồi rối ren sau đó tất nhiên không cần nhắc tới.
Sau khi đại phu chẩn đoán nói rằng chỉ là do Dận Chân nhất thời kích động, lại thêm lặn lội đường xá xa xôi, ngủ một giấc dậy là ổn.
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Mã Tề càng không ngừng lén niệm A di đà phật, một mình Bát A ca bị thương ngay trước mắt mình, đã hại hắn tốn công suy nghĩ khi quay về phải lãnh phạt như thế nào rồi, nếu như nay lại thêm một Tứ A ca, sợ rằng hắn chỉ có nước đi Trữ Cổ Tháp chăn dê.
Mã Tề và Tri phủ Bình Dương Vương Phụ sau khi thương nghị một lúc lâu, quyết định triệu tập tất cả thương nhân có uy tín của Bình Dương, do quan phủ đứng ra mượn lương của chúng.
Ai ngờ lệnh triệu tập còn chưa ban ra, những người đó ngược lại đã tự tìm đến cửa.
“Ngươi là?” Vương Phụ dòm những người này, có chút hồ đồ.
Người được hỏi quỳ xuống hành lễ, nói: “Tiểu dân Từ Thái, bái kiến khâm sai đại nhân, bái kiến Phủ đài đại nhân.”
“Từ Thái?” Vương Phụ nhăn mày, chuyển ánh mắt từ trên người gã lướt nhìn đến hơn mười người đứng phía sau, ai nấy quần áo tơi tả. “Đứng dậy đi, sao các ngươi lại ăn mặc thế này?”
Từ Thái kéo tay áo, lau lau khóe mắt, lộ vẻ sầu thảm kể lể: “Khởi bẩm Phủ đài đại nhân, lần này hai đợt động đất liên tiếp, nhà cửa của tiểu nhân sập đổ không ít, không biết bao nhiêu là của cải lương thực đều bị chôn vùi dưới phế tích, đào cũng đào không ra, mấy ngày nay cửa hàng kinh doanh trong nhà tiểu nhân cũng bị tổn thất nghiêm trọng, phải đóng cửa, mấy người đi cùng tiểu nhân hôm nay, cũng toàn gặp tình cảnh tương tự.”
Gã vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một tràng tiếng phụ họa, mọi người mồm năm miệng mười, tranh nhau kể lể tình cảnh đáng thương của mình cho hai người đang ngồi phía trước, đến nỗi Mã Tề và Vương Phụ nghe cứ như tiếng ruồi nhặng quanh quẩn bên tai, không chịu thấu.
Mã Tề cau mày, lạnh lùng nói: “Nói vậy, các ngươi không thể quyên góp được đến nửa hạt thóc phải không?”
Từ Thái than thở, nói: “Khâm sai đại nhân ngài hiểu lầm rồi, đám người tiểu nhân đến đây lần này, chính là vì quyên góp lương thực.”
“Hửm?”
Từ Thái xoay người, hô lớn: “Trình lên!”
Hai gã gia đinh gánh hai đòn gánh đi vào, đem hai cái thúng để xuống đất.
“Khởi bẩm đại nhân, chúng tiểu nhân đã thương lượng với nhau, ngày đêm không nghỉ dời đống gạch đá bị đổ sập, cuối cùng cũng cứu được chút ít lương thực này, mời đại nhân xem qua.”
Mã Tề tiến lên, gia đinh vội vàng mở nắp đậy.
Trong thúng quả thật toàn là lương thực, chẳng qua là khi Mã Tề xốc tay xuống, vóc một nắm lên xem lại thấy trong đó lẫn không ít đất cát.
Hắn cố kiềm chế cơn giận dâng lên trong lòng: “Đây chính là lương thực các ngươi muốn quyên góp đấy sao? Nhiều ngươi như vậy mà giao ra được hai thúng, ngươi bảo bấy nhiêu bá tính Phủ Bình Dương phải chia nhau thế nào đây, hả?”
Từ Thái vội đáp: “Đại nhân, những lương thực này, đã là giới hạn của chúng ta rồi, đã nhiều ngày nay thứ chúng ta ăn chẳng khác gì so với cháo loãng phát ở chỗ phát chẩn cả.”
Mã Tề hậm hực ném gạo nắm trong tay vào lại thúng. “Từ Thái, người có biết tội của mình không?!”
Từ Thái bị tiếng hét này hù phát khiếp, chân mềm nhũn, không kiềm được quỳ sụp xuống đất, nhưng xong lập tức bình tĩnh lại, nhớ tới chỗ dựa vững chắc của gã, vốn đang chột dạ cũng vẫn mở miệng nói một cách đúng lý hợp tình. “Đại nhân, xin hỏi, tiểu nhân phạm phải tội gì?”
Mã Tề cười lạnh: “Ngươi cho rằng bổn quan và Vương đại nhân là ăn mày à? Các ngươi toàn là thương nhân có uy tính ở Sơn Tây này, gom góp lại chỉ góp được hai thúng lương thực, chưa kể lẫn đầy cát, ngươi có từng đi ra ngoài nhìn xem bá tính bên ngoài thế nào không, lương tâm của ngươi để ở đâu?!”
Từ Thái không run không sợ, từ tốn đáp: “Đại nhân nói vậy là quá bất công với tiểu nhân, những gì chúng tiểu nhân mặc trên người, thử hỏi có khác mấy so với người gặp nạn ngoài kia đâu, những lương thực này cũng do chúng tiểu nhân một lòng nghĩ cho hương thân phụ lão, tính toán cần kiệm chiết ra được, sao đại nhân có thể vì chúng tiểu dân là thương nhân mà có cái nhìn phiến diện như vậy?” Bầu không khí âm u lập tức giăng đầy phòng.
Mã Tề lạnh lùng nói: “Thật sao, vậy bổn quan cũng muốn xem thử, liệu có thật sự là cái nhìn phiến diện hay không.”
Lúc hắn nói những lời này, Vương Phụ đứng một bên đã có cảm giác không ổn, mấy lần định nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.
“Người đâu, trói đám người Từ Thái lại cho ta, rồi dẫn theo người, bổn quan muốn đi xét phủ!”
Quan sai tuân lệnh đi qua gìm những thương nhân có mặt xuống đất, mọi người ồn áo náo loạn, Từ Thái cười lạnh: “Đại nhân, xin ngài suy nghĩ cho kỹ, tiểu nhân một lòng muốn góp sức vì tình hình thiên tai, không ngờ lại bị đại nhân hiểu lầm như vậy, mặc dù ngài là khâm sai đại nhân nhưng thế gian vẫn còn chữ LÝ!”
Mã Tề là hạng người cộc cằn, đâu thèm quan tâm gã nói gì, phất tay ý bảo quan sai trói hết chúng lại, đồng thời dự định dẫn người ra ngoài.
“Khâm sai đại nhân!” Vương Phụ vội vàng gọi hắn lại, kéo Mã Tề qua một bên.
“Đại nhân, nói sao Từ Thái cũng là em vợ của Tuần phủ đại nhân, nay chúng ta không bằng không chứng đã tự tiện bắt người, lỡ đến lúc không xét được cái gì, ngược lại có khi còn để cho đối phương nắm được nhược điểm của mình, hiện tại dân gặp nạn vẫn đang chờ cứu trợ, nếu tiếp tục kéo dài chỉ khiến cho tình hình thêm tồi tệ hơn mà thôi!” Vương Phụ nhỏ giọng khuyên can, cũng không phải hắn sợ phiền phức, chẳng qua cảm thấy ở đây so đo với đám người này thật sự cũng không giúp được gì mà ngược lại lợi bất cập hại.
Nhờ những lời này mà Mã Tề đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của Dận Tự, không khỏi giật bắn, lập tức tỉnh táo lại.
Vương Phụ thấy hắn đột nhiên im lặng, biết đối phương đã bị mình thuyết phục, nên tiếp tục: “Đám người này có thể không e ngại như vậy, ắt hẳn đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi, giờ chúng ta có đi lục xét chỉ sợ cũng không tìm được gì, không bằng đợi đến đêm khuya vắng người rồi hãy sai người ngấm ngầm đi dò xét.”
Mã Tề suy nghĩ một hồi, thở dài, cũng do tình hình thiên tai cấp bách nên lúc nãy hắn mới nóng nảy như vậy.
“Ừm, vậy ngươi đi nói chuyện với chúng đi, ta đi xem Bát... chất tử của ta.”
Trong sương phòng.
Dận Chân từ từ tỉnh lại, thấy Dận Tự đang nằm dựa vào y, không khỏi giật mình.