Khang Hy thật sự thấy đau đầu không thôi, chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới.
Cát Nhĩ Đan liên tục quấy nhiễu Tây Bắc, hiện quân Thanh đang vào lúc nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ điều binh bắc tiến thì Thi Thế Luân lại thượng tấu đề cập đến vấn đề kế sinh nhai của người Bát Kỳ ngày càng khó khăn, đây cũng là một vấn đề cấp bách hiện thời, giờ thì hay rồi, nhà dột còn nửa đêm gặp mưa, bên này còn chưa tìm được lối thoát, bên kia Sơn Tây gặp động đất, thương vong vô số.
Trong Tây Noãn Các không ít người đang đứng, hầu như đều đứng ngồi không yên, nhưng không một ai dám phát ra tiếng động.
“Dận Đề.” Khang Hy chỉ đích danh, giọng nói không chút nhịp điệu.
“Hồi Hoàng a mã, theo nhi thần thấy, việc cấp tốc hiện nay là cần phái khâm sai triều đình đi thăm dò trước, dân chúng gặp nạn, không biết kho lương liệu có đủ không, có gian thương nào nhân cơ hội tăng giá, có quan lại gian xảo nào mưu lợi bất chính từ đó không, những điều này đều cần khâm sai đại thần hồi báo.”
Khang Hy ừ một tiếng. “Vậy theo con thấy, phái ai đi thì hợp?”
“...” Đại A ca hơi ngập ngừng, “Nhi thần cho rằng Lý Quang Địa thích hợp đảm nhiệm.”
Lý Quang Địa là tiến sĩ năm Khang Hy thứ chín, sau làm một mạch lên tới Lại bộ Thượng thư, năm Khang Hy thứ hai mươi tám bị đồng liêu vu cáo, nói ông bán đứng bằng hữu, vả lại hơn vạn người họ Lý có lòng không phục với triều đình, bị cách chức thành Thông chính sử.
Lý Quang Địa có chiến tích cao ngất, năng lực đương nhiên không thể nghi ngờ, đồng thời cũng là loại người khéo léo, có thể nói rất khôn khéo là đằng khác, vào giữa lúc đảng của Sách Ngạch Đồ và Minh Châu đấu đá, không chỉ không bị liên lụy mà còn có thể mọi việc suông sẻ, người như vậy phái đi thăm dò tình hình thiên tai, đương nhiên không còn gì bằng.
Khang Hy trầm tư trong giây lát, lắc đầu: “Lý Quang Địa trẫm có việc khác cần dùng, Mã Tề.”
“Có nô tài.”
“Ngươi lập tức khoái mã tới Phủ Bình Dương, kiểm tra tình hình thay trẫm, có chuyện gì, lập tức tám trăm dặm cấp báo.”
Mã Tề vén vạt áo quỳ xuống: “Tuân lệnh.”
Dận Tự trong lòng khẽ động, quỳ xuống nói: “Nhi thần muốn xin Hoàng a mã, cho phép nhi thần đi theo Mã Tề.”
Dận Chân nheo mắt.
Trong phòng mọi người đồng loạt nhìn về phía Dận Tự.
Khang Hy khẽ nhướng mày. “Tại sao?”
“Nhi thần nghe nói tình hình thiên tai ở Sơn Tây rất nghiêm trọng, muốn đi theo Mã Tề đại nhân thăm dò dân tình, cũng nhân đó học hỏi.”
Lời nói của Nghi Phi ở trước mặt của Khang Hy cũng khá có trọng lượng, nhưng nếu trong chuyến đi này hắn có những biểu hiện tốt, thì trong tương lai nếu Khang Hy có chỉ hôn thì hắn cũng có thể dễ dàng từ chối hơn, và có thể chủ động hơn trong chuyện quyết định hôn sự của bản thân. Bằng không, với tình trạng không chức không công gì của hắn hiện nay, nếu như Nghi Phi có thể lay động Khang Hy đồng ý chỉ hôn, thì hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận mà thôi.
Khang Hy gật đầu, trong mắt mang theo ý cười. “Hiếm khi có dịp con có lòng cầu tiến, được, vậy cho con đi theo Mã Tề, trên đường xảy ra chuyện gì hãy cùng nhau thương lượng, Mã Tề có kinh nghiệm, hãy lắng nghe ý kiến của hắn.”
Dận Chân siết chặt nắm tay, rồi nhẹ nhàng thả ra.
Khang Hy bóp trán. “Cứ vậy trước đã, giải tán hết đi, Dận Chân, vụ kết sinh nhai của Bát Kỳ, con và Dận Đề thương lượng với nhau, xong thì trình một bản điều trần lên đây.”
Khang Hy thấy mọi người đều đã lui ra, chỉ mình Dận Tự vẫn đứng yên tại chỗ, lấy làm ngạc nhiên.
“Còn việc gì sao?”
Dận Tự cúi đầu nói: “Nhi tử có một yêu cầu quá đáng, khẩn cầu hi vọng Hoàng a mã đồng ý.”
“Nói thử xem nào.” Đối với nhi tử có tướng mạo hao hao Lương Tần, nho nhã điềm đạm, Khang Hy vẫn rất yêu thương.
“Nhi tử sắp tới tuổi chỉ hôn, hi vọng tìm được một Đích phúc tấn hợp ý.” Dận Tự cúi đầu nói, dường như có chút ngượng ngùng.
Khang Hy mỉm cười, không hề tức giận, lời Dận Tự làm ông nhớ đến cảnh tượng thành thân thời trẻ của mình và Hoàng hậu Hách Xá Lý.
Năm ấy do Thái hoàng Thái hậu chỉ hôn, mã pháp của Hoàng hậu là Tác Ni —— một trong bốn đại thần phù chính, ông còn lo lắng rằng nàng là một khó lòng chung sống hòa hợp, kết quả phu thê hai người lại cầm sắt hòa minh, đặc biệt đằm thắm, chỉ tiếc Hách Xá Lý mất sớm, đến nay điều đó đã thành vết thương lòng của ông.
[Mã pháp: ông nội]
Nghĩ vậy, giọng Khang Hy cũng trở nên nhẹ nhàng. “Việc này chờ con từ Sơn Tây về hẳng nói, trong khoảng thời gian này, trẫm sẽ không chỉ người cho con.”
Mặt Dận Tự lộ rõ vui mừng, biết Khang Hy đồng ý, vội vàng quỳ xuống nói: “Tạ ơn Hoàng a mã.”
Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, lập tức nhìn thấy Dận Chân còn đang đứng bên ngoài, dường như đang đợi hắn.
Dận Tự mỉm cười, lên tiếng trước: “Tứ ca đợi đệ?”
Sắc mặt Dận Chân có phần nghiêm khắc, đợi hắn đến gần rồi chỉ nói một câu “Theo huynh”.
Hai người đi thẳng tới một nơi vắng vẻ trống trải trong Ngự Hoa Viên, mới dừng bước.
“Tại sao đệ muốn đi Sơn Tây?”
Đệ có biết đây không phải là đặc phái tốt lành gì?
Dận Tự cười nói: “Đệ thấy Hoàng a mã lòng nóng như lửa đốt, mong có thể ra chút sức lực ít ỏi của mình, huống hồ năm nay đệ cũng đã mười lăm, cũng nên có việc gì để làm.”
Không tiện mở miệng nói ra nguyên nhân thật sự, hắn rất sợ vị tứ ca nghiêm khắc quy tắc này trách hắn không công tư phân minh, cả việc xin được phái đi công sự cũng do có mục đích riêng, nên tìm một lý do đường hoàng.
Dận Chân nhìn hắn, trái tim từng chút từng chút chùng xuống.
“Thôi được rồi, đệ đã lớn, đủ lông đủ cánh, huynh không quản được đệ, đệ ưng sao, thì tự thu xếp ổn thỏa vậy đi.”
Y nói xong, xoay người bước đi.
Có thể Dận Tự cũng không biết Cát Nhĩ Đồ Tuần phủ Sơn Tây là người của Thái tử, chẳng qua là ham chơi muốn đi ra ngoài, cũng có thể hắn đi là vì lấy lòng Thái tử, bất luận thế nào, chỉ cần hắn thẳng thắng nói ra, mình nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp hắn.
Nhưng tại sao hắn không chịu nói thật?
Nếu không phải có mưu đồ khác, người từ trước đến nay lười nhác ngại việc như hắn sao lại có vụ chủ động xin nhận trách nhiệm đi Sơn Tây chứ?
Dận Chân chỉ cảm thấy ba phần tức giận, sáu phần thương tâm, còn có, một phần bất đắc dĩ, toàn bộ xộc thẳng lên tâm trí y.
Đệ đệ làm bạn từ nhỏ đến lớn, chưa bao lâu đã bắt đầu học nói dối y.
Dận Tự hoàn toàn không ngờ tới đối phương lại nóng giận đến vậy, sửng sờ trong chốc lát mới phản ứng lại.
“Tứ ca!”
Đương nhiên người nọ không quay đầu lại.
Hắn không khỏi cười khổ.
Tính tình của tứ ca hỉ nộ vô thường, hắn biết, chỉ là không ngờ lại chỉ vì một câu nói mà giận đến nước này.
Đột nhiên từ tận sau dưới đáy lòng man mác dâng lên cảm giác chịu thua.
Từ khi sống lại đến nay, hắn như đang bước đi trên một lớp băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí, kết quả, vậy mà không địch lại một câu nói.
Dận Tự bỗng dưng cảm giác tất cả những gì mình làm, dường như toàn bộ lại quay về điểm xuất phát.
Thôi đi.
Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo.
Dận Chân đi được một đoạn, không nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khoảng trống, lại không có ai đuổi theo.
Lúc nãy cơn giận dâng trào, nhất thời nói không lựa lời, hắn giận rồi sao?
Vốn không nghĩ tới sẽ kích động như vậy, nhưng lời đã đến cửa miệng không nói không cam tâm, dù là ở trước mặt Đức Phi y cũng chưa từng có lúc thiếu kiềm chế như vậy.
Dận Chân thở dài.
Cũng tốt.
Đợi hai ba ngày nữa bản thân bình tĩnh lại hãy đi gặp hắn vậy.