Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 26: Đa luân hội minh




Năm Khang Hy thứ hai mươi chín sau khi kết thúc chiến sự, vốn là giành được thế cuộc toàn thắng nhưng do Dụ Thân vương Phúc Toàn phán đoán sai lầm để cho Cát Nhĩ Đan trốn thoát, có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, khiến thắng lợi lần này vẫn bao phủ trong bóng ma. Nhưng giận thì đã giận, xử lý cũng đã xử lý, còn có cả đống bộ lạc Mông Cổ đang chờ Khang Hy đi trấn an.

Năm Khang Hy thứ ba mươi đồng liên minh tại Đa Luân Nặc Nhĩ, chính tại hoàn cảnh này mà mọi thứ bắt đầu.

Dận Tự vén màn lên, nhìn thấy bên ngoài là thảo nguyên bát ngát không có điểm dừng, khe khẽ thở dài.

“Hiếm khi mới được đi ra ngoài một chuyến, than thở gì đấy?” Tứ A ca Dận Chân ngồi chung xe với hắn không khỏi ngước đầu lên khỏi sách, trên gương mặt lạnh nhạt khẽ hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Tứ ca không biết,” Dận Tự buông màn, dựa vào tấm đệm đằng sau. “Đệ đây là thở dài khoan khoái, bầu trời xanh biếc, đồng quê bát ngát, trâu dê lang thang trên đồng cỏ, chỉ nhìn thoáng qua đã đủ khiến người khác nảy sinh ý niệm dù chết ở đây cũng cam tâm tình nguyện.”

Lời này của hắn chính là lời thật lòng, kiếp trước sóng gió lận đận, vào giờ phút cái chết cận kề nơi hắn nhớ tới lại không phải là phủ đệ ở Bắc Kinh mà là thảo nguyên bát ngát chỉ ghé qua đôi lần này.

Kiếp trước, Đa Luân Hội Minh năm Khang Hy thứ ba mươi này hắn không có đi theo, kiếp này Hoàng a mã lại không chỉ hắn mà cả mấy A ca nhỏ tuổi khác cũng mang theo.

“Đệ mới bao tuổi mà đã dám nói chết này chết nọ, cũng không thấy xấu hổ à.” Dận Chân liếc mắt xem thường, tiếp tục cúi đầu đọc sách, người thì lại nhích sát về phía cửa sổ ngăn gió lùa vào, để trách Dận Tự chịu lạnh.

Hoàng đế xuất tuần, đương nhiên không tầm thường rồi, đội ngũ kéo dài như thể liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, cờ quạt vàng rực tương giao cùng trời xanh mây trắng và cỏ xanh, tạo nên màu sắc cực nóng đối lập.

Ngự giá khởi hành từ ngày 12 tháng 4, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng tốn trên nửa tháng mới đến Đa Luân Nặc Nhĩ.

Vì Hội Minh lần này, tam đại bộ tộc của Mông Cổ, vương công quý tộc của Tứ Thập Cửu Kì Nội Mông tại Khách Nhĩ Khách đều đến đông đủ cả, lấy doanh trướng của Khang Hy làm trung tâm, tìm đến hành lễ tựa như sao quanh trăng sáng, cộng thêm Khang Hy dẫn theo Tần Phi, Hoàng tử, đại thần, thị vệ của riêng mình nữa, nhân số đông, quy mô lớn, đến cả nhóm Ngự tiền thị vệ vốn đã quen thuộc với những trường hợp trọng đại cũng thầm líu lưỡi.

Dận Tự tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không được xem là mạnh khỏe gì cho cam, đi xe ngựa xốc nảy liên tục nhiều ngày, đã cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng, đợi vừa sắp xếp doanh trướng xong lập tức ngã đầu ngủ ngay, không rảnh bận tâm việc khác.

Bởi vì lần hộ tống này dẫn theo rất nhiều người nên ngoại trừ Thái tử và Đại A ca, nhóm A ca nhỏ tuổi được phân hai người một trướng, Dận Chân và Dận Tự ở chung, Dận Đường thì với Dận Nga, được xếp kế bên họ.

“Bát ca!” Dận Nga cực kỳ hưng phấn chạy vào, đang định rủ Dận Tự đi ra ngoài chơi lại bị Dận Chân liếc lạnh một cái, miễn cưỡng ép nuốt ngược vào.

“Bát ca đệ mệt mỏi, còn đang ngủ, các đệ tự mình đi chơi đi!” Dận Chân đè thấp giọng nói.

Dận Nga phùng má lại không dám chống đối vị huynh trưởng xưa nay vốn uy nghiêm này, đành phải không cam tâm tình nguyện đi ra, vừa hay lôi Cửu A ca Dận Đường cũng đang kích động như mình muốn chạy vào trong mà đi.

Vì không ai quấy rầy, Dận Tự cảm giác giấc ngủ này cực kỳ ngon, cả mộng cũng không mộng, mãi đến lúc có người ở bên tai hắn khẽ gọi.

“Tiểu Bát, dậy nào!”

“Ưm......” Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Dận Chân đang ngồi bên cạnh, sợ tới mức vội bật dậy, có điều do động tác quá gấp mà da đầu bị kéo căng đau buốt không dứt, không khỏi đỡ trán rên rỉ.

“Làm gì mà gấp gáp vậy,” Dận Chân miệng thì trách, tay lại vươn ra giúp hắn xoa. “Ngủ là ngủ suốt cả buổi, mau sửa soạn y phục nào, tam đại bộ tộc của Khách Nhĩ Khách đang cử hành yến tiệc tiếp đón bên ngoài kìa, Hoàng a mã bảo chúng ta đến cả đi.”

“Không sao, ngồi dậy hơi gấp thôi.” Dận Tự khẽ cười khổ, sống lại ba năm, hắn vẫn như trước có chút không quen, ban nãy lúc vừa tỉnh dậy, còn tưởng rằng bản thân đang ở kiếp trước, trong đầu theo bản năng đem Dận Chân hiện tại trùng lắp lên vị Hoàng đế tứ ca khắc nghiệt thiếu tình cảm mai sau.

Nhưng, ngay cả chính hắn có đôi khi cũng không rõ, rốt cục kiếp này chẳng qua là một giấc mộng, hay là kiếp trước mới là mộng cảnh mà bản thân tự suy tưởng ra?

“Lại bần thần gì đó!” Dận Chân tức giận cốc đầu hắn, quay đầu hướng ngoài trướng gọi: “Cao Minh, còn không vào giúp chủ tử ngươi sửa soạn!”

Cao Minh vội vàng chạy vào, thiếp thân thái giám của Dận Chân – Tô Bồi Thịnh cũng đi theo vào, hai người loay hoay một hồi, bấy giờ mới đi đến đại doanh cạnh trướng Khang Hy.

Tháng 4 ở thảo nguyên có vẻ vẫn còn lạnh, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, gió lùa qua tai, lại lượn qua cổ áo bím tóc, Dận Tự mặc cũng không tính là ít, vẫn không khỏi khẽ rùng mình.

“Lạnh?”

“Không, chỉ là ban nãy ở trong trướng nóng quá thôi.” Dận Tự mỉm cười.

Dận Chân liếc nhìn hắn, vươn tay bao lấy bàn tay thấm lạnh của hắn trong lòng bàn tay, siết chặt. “Đi nhanh lên, để đến trễ thì không hay.”

Vào lúc hai người đến đó thì người đã đến rất đông, Khang Hy ngồi ở thượng vị, hai bên trái phải kéo dài thành nửa vòng tròn, có Triết Bố Tôn Đan Ba Hồ Đồ Khắc Đồ, Thổ Tạ Đồ Hãn, đệ đệ Trát Tát Khắc Đồ Hãn – Sách Vọng Trát Bố, các Thai cát của Xa Thần Hãn và một số bộ tộc khác.

Khoảng đất trống giữa vòng, một đống lửa đang cháy hừng hực, theo tiếng cười nói của mọi người, một đoàn thiếu nữ mặc phục sức Mông Cổ từ lối vào tràn vô, dưới nhạc đệm của đàn đầu ngựa, mang khăn ha-đa nhảy múa nhiệt tình buông thả.

Hiện giờ đang lúc sắp hoàng hôn, ánh nắng chiều trên bầu trời xanh lam kéo thành một dải tơ dài, kì lạ mà diễm lệ.

Dận Chân và Dận Tự lặng lẽ ngồi vào ghế của mình, Dận Đường và Dận Nga ngồi bên cạnh đang bận theo dõi hết sức phấn khởi, không rảnh quay qua chào hỏi bọn họ, ánh mắt Dận Tự quét một vòng, phát hiện chỗ ngồi của Đại A ca vẫn còn để trống.

Nhảy hết một khúc, các thiếu nữ hành lễ với nhóm người Khang Hy đang ngồi trên thượng vị, trên mặt không hề có vẻ sợ sệt câu nệ, mà thậm chí khi nhìn Khang Hy mắt còn đong đầy ý cười, từ cổ chí kim mỹ nữ yêu anh hùng, những thành tựu về mọi mặt trị quốc hay võ công của Khang Hy đều xứng với danh hiệu đế vương song toàn, đương nhiêu có nhiều nữ tử ngưỡng mộ.

Hiển nhiên tâm tình của Khang Hy cũng rất khoan khoái, cười nói với nhóm người Thổ Tạ Đồ Hãn ngồi bên: “Các cô nương của thảo nguyên cùng với ca vũ của các nàng quả thật tươi đẹp giống như bầu trời trên thảo nguyên này, mỗi lần thưởng thức đều có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái.”

“Có thể làm Bác Cách Đạt Hãn thích chính là vinh hạnh của bọn họ.” Sách Vọng Trát Bố ấn tay lên ngực hơi khom người nói.

Khang Hy chỉ cười không nói, sai người bưng rượu ngon lên rồi đích thân rót đầy bát đưa cho Triết Bố Tôn Đan Ba và ba người khác, xong mới nâng bát rượu nói với mọi người: “Người Trung Nguyên chúng ta có câu, gọi là tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu, mong rằng sau khi uống hết bát rượu này, cùng nhau trở thành huynh đệ, kết đồng minh đến muôn đời!”

(Trích bài thơ “Đề Tam Nghĩa tháp – Lỗ Tấn

Hán Việt:

Bôn đình phi phiêu tiêm nhân tử,

Bại tỉnh tàn viên thặng ngã cưu.

Ngẫu trị đại tâm ly hỏa trạch,

Chung di cao tháp niệm Doanh Châu.

Tinh cầm mộng các nhưng hàm thạch,

Đấu sĩ thành kiên cộng khán lưu.

Độ tẫn kiếp ba huynh đệ tại,

Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.

Dịch thơ – Phan Văn Các:

Đạn bom lửa thép bao người chết,

Thoi thóp đói mềm một chú câu.

May gặp lòng nhân, rời hỏa ngục,

Được xây ngọn tháp nhớ Doanh Châu.

Chim thiêng tỉnh mộng còn đem đá,

Chiến sĩ kiên gan sát cánh nhau.

Qua khỏi ba kiếp, huynh đệ mất,

Gặp nhau cười nụ hết oan cừu.)

Ngoại trừ Triết Bố Tôn Đan Ba thì ba người còn lại kể cả hơn hai mươi Thai cát của Mông Cổ đều đồng loạt quỳ xuống cùng nâng bát.

Không cần đến Khang Hy lên tiếng, Thái tử đã tự biến tiến lên đỡ từng vị thủ lĩnh bộ tộc của Khách Nhĩ Khách dậy, cử chỉ quý phái tao nhã, tiến thoái có chừng mực, khiến cho không ít người để ý.

Bỗng nghe Triết Bố Tôn Đan Ba nói: “Phong độ cử chỉ của Thái tử, đúng là nhân trung long phượng.”

“Lạt Ma khen quá lời rồi.” Trên đời này không có một người phụ thân nào nghe thấy nhi tử mình được khen ngợi mà thấy mất hứng cả, huống hồ còn là từ miệng của Ban Thiện Ngạch Nhĩ Đức Ni và Lạt Ma của Đạt Lại Lạt Ma, Khang Hy hiển nhiên long tâm đại duyệt.

Triết Bố Tôn Đan Ba hơi cúi thấp đầu, mấp máy một câu gì đấy mà không ai nghe được, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ thương hại.

Mọi người cũng không để ý, chỉ có Dận Tự nhìn lại thêm vài lần, dù sao hắn vẫn cảm thấy dường như đôi mắt của người Lạt Ma này có thể nhìn thấu hết thẩy mọi thứ.

Triết Bố Tôn Đan Ba dường như nhận ra Dận Tự đang quan sát ông nên cũng ngước đầu lên nhìn lại hắn, ánh mắt giao nhau, Dận Tự hơi hơi chấn động vội vã dời tầm mắt.

Tứ A ca Dận Chân ngồi bên cạnh như phát hiện dị trạng của hắn nên nghiêng đầu dùng ánh mắt dò hỏi, Dận Tự nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không có gì cả, đáy lòng lại không tránh khỏi phập phồng bất định.

Trong một thoáng giao nhau kia......

Không kịp để hắn suy nghĩ nhiều, bên phía Khang Hy cùng lúc thi hành ban ân và thể hiện uy nghiêm,  đặc xá tội danh của Thổ Tạ Đồ Hãn, trao trả sách văn và hãn ấn, đồng thời sắc phong Sách Vọng Trát Bố thừa kế tước vị của Trát Tát Khắc Đồ Hãn, vừa trấn an vừa ban thưởng, giai đại vui mừng.

Ca vũ lại lần nữa vang lên, một thiếu nữ từ trong đám người bước ra quỳ xuống trước bàn tiệc của Khang Hy, dâng tặng khăn Ha-đa trắng tinh, tiếng đàn du dương hòa quyện cùng tiếng ca lảnh lót vang tận mây xanh, thổi bùng bầu không khí của yến tiệc.

Khang Hy muốn lôi kéo những người này, đương nhiên không thể không sắc phong và ban thưởng, lập tức nhân dịp bầu không khí lúc này mà tuyên bố duyệt binh.

Ra lệnh một tiếng, kỵ binh chia làm hai cánh, pháo binh và Binh Bộ đứng giữa, tiếng kèn vang lên, chư quân y theo hiệu lệnh mà tiến lên hoặc lùi lại, đại bác trong quân cũng đồng thời vang lên hưởng ứng theo từng động tác, thanh âm rung trời.

Đại A ca một thân quân trang, oai phong hào hùng, từ trong đội ngũ cưỡi ngựa đi ra, tới trước mặt cách Khang Hy khoảng một trượng thì nhảy xuống ngựa quỳ một gối. “Thỉnh Hoàng a mã sai bảo.”

Khang Hy khẽ vuốt cằm, ông vốn cũng mặc quân trang, hông đeo bội đao, sải bước tiến lên cầm lấy cung tiễn từ trong tay Dận Đề, nhắm thẳng bia bắn dựng cách hơn trăm bước, giương cung bắn, đúng là mười phát trúng chín.

Thai cát Mông Cổ gồm cả ba vị Hãn vương của Khách Nhĩ Khách, trước đó đã bị tiếng pháo rền vang chấn động đến mức mặt như màu đất, giờ nhìn thấy thế trận này, sớm đã đem chút ít không phục sâu trong thâm tâm quăng lên tận chín tầng mây rồi, ngoài miệng toàn những lời ca tụng, cực lực tán dương.

Màn đêm dần buông, Khang Hy sau khi duyệt binh hoàn tất lại cùng chư vương uống thêm mấy tuần trà, mới quay về đại doanh nghỉ ngơi, ông đi chưa bao lâu thì Triết Bố Tôn Đan Ba cũng đứng dậy rời tiệc, mấy Đại Hãn và một số Thai cát cũng rời theo không ít, còn lại số ít người trẻ tuổi quay quần với nhau, không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Tứ ca sao không đi nhảy một vòng, biết đâu còn có thể vào trước đại hôn tìm cho ta được một tiểu tẩu tử nữa nha.” Dận Tự nhìn thấy giữa sân nam nữ trẻ tuổi nhảy múa, tâm tình cũng bất giác nới lỏng theo, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Dận Chân không khỏi lên tiếng chọc ghẹo.

Dận Chân liếc hắn, đang định trả lời thì chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai: “Ai nói ta sẽ thua ngươi hả!”

Giọng nói kia mềm mại mà chói tai, rõ ràng phát ra từ một tiểu cô nương.

Mọi người thoáng kinh ngạc đồng loạt nhìn theo hướng phát ra tiếng thét kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.