Dận Tự tới trước cửa Dưỡng Tâm Điện, đúng lúc chạm mặt Dận Chân cũng đang vội vàng đi tới.
“Tứ ca!”
Dận Chân hiển nhiên đi hơi vội, trên trán toát đầy mồ hôi, Dận Tự thấy thế trêu ghẹo: “Tứ ca đi vội như vậy, chắc là vừa ý Cách cách nhà nào, đến xin Hoàng a mã chỉ hôn nhỉ?”
Mấy ngày gần đây đại tuyển tú nữ, trong cung thỉnh thoảng có thể thấy những bóng dáng thướt tha mười ba mười bốn tuổi, các vị A ca đến tuổi chọn người chỉ hôn, cũng đang là đề tài trò chuyện của các nương nương chốn hậu cung.
Dận Chân lườm hắn, Dận Tự cười, rút ra một cái khăn từ trong tay áo, đưa cho y.
“Mau lau đi, tránh vào điện thất lễ.”
Dận Chân nhận khăn lau một hồi, mới phát hiện đây là khăn tay thêu hoa lan, sắc mặt nhất thời trở nên khó xem.
“Ai cho đệ vậy?”
Thầm nghĩ chẳng lẽ bát đệ mới chừng này tuổi, đã có cung nữ không biết tốt xấu giả vờ tiếp cận, nếu là sự thật, vậy đúng là tội đáng muôn chết.
Dận Tự nhìn thấy y nét mặt không vui, lại không biết nguyên nhân, chỉ cười nói: “Đây là do ngạc nương thêu cho đệ mấy hôm trước, đệ ngại nó nữ tính quá, lại không thể không nhận nên mãi vẫn nhét trong tay áo, hôm nay vừa hay mượn hoa hiến Phật.”
Dận Chân bấy giờ mới cảm thấy bản thân dường như phản ứng hơi quá đà, dù mặt y có lạnh hơn thế, cũng không khỏi hơi ngại.
Hai người đang lời qua tiếng lại thì Lương Cửu Công từ trong đi ra, nói: “Hai vị A ca, Hoàng thượng đang chờ bên trong, mời vào.”
Trên mặt tràn đầy nét cười, thần sắc thoải mái, nghĩ đến chắc tâm tình của Hoàng a mã cũng không tệ, hai người nhìn nhau, trong lòng đều có tính toán riêng.
Vào Tây Noãn Các, Khang Hy đang phê duyệt tấu chương, Đại học sĩ Văn Hoa Điện – Trương Anh đang đứng một bên.
“Dận Chân, Dận Tự thỉnh an Hoàng a mã.”
“Hai vị A ca cát tường.”
“Chào Trương đại nhân.”
Thấy chúng, Khang Hy buông bút đỏ trong tay xuống, trên mặt lộ một tia từ ái.
“Đứng lên, ngồi đi.”
“Tạ ơn Hoàng a mã.”
Hai người ai ngồi phần nấy, Khang Hy nói: “Dận Tự, nghe nói gần đây việc học của con không tệ, cũng rất cố gắng.”
“Nhi thần không dám nhận, có chút ít tiến bộ, đều nhờ công dạy dỗ của Hoàng a mã và các sư phó.”
Khang Hy không quen nhìn dáng dấp dè dặt này của hắn, xua tay nói: “Được rồi, đừng cứ câu nệ mãi thế, con mới mười tuổi, so với các huynh đệ khác đúng là y chang ông cụ non mà, người không biết, còn tưởng rằng trẫm cả ngày ngược đãi con mình.”
Lời nói ra tuy vậy, nhưng trong giọng nói của Khang Hy không hề có cảm giác mất hứng, Dận Tự cũng không có quỳ xuống thỉnh tội, chỉ lộ ra nụ cười xấu hổ đáp: “Thói quen của nhi tử, trước đây nghe sư phó giảng trước khi làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nên hiện giờ làm mỗi một việc gì cũng phải suy đi nghĩ lại.”
Khang Hy gật đầu, mới cười nghiêm, nói: “Chú trọng cẩn thận là đúng, nhưng đừng nên quá mức, khéo quá hóa vụn, hiểu không?”
Dận Tự dáng vẻ kính cẩn nghiêm túc thọ giáo: “Nhi thần thọ giáo.”
Khang Hy lại nói: “Đại tuyển tú nữ năm nay, tuy con tuổi còn nhỏ nhưng Huệ Phi đã ở trước mặt trẫm nhắc tới không ít lần, nói để ý cho con một người tốt, trước chỉ làm Trắc phúc tấn hay Thứ phúc tấn cũng được, bản thân con thấy thế nào?”
Sao lại đề cập đến việc này, Dận Tự hơi bất ngờ, nhìn nhìn Khang Hy và Dận Chân, thấy hai người đều đang nhìn mình, dường như đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Nghĩ một lúc, mới nói: “Trước lúc nhi thần đến đây, Huệ ngạc nương đã đề cập qua, nhưng nhi tử tuổi còn nhỏ chưa từng nghĩ tới việc này, chỉ một lòng chuyên tâm đọc sách.”
Khang Hy vuốt cằm, ánh mắt phảng phất ý khen ngợi: “Khó được con thấu hiểu như thế, tuy nói người Mãn chúng ta chỉ hôm sớm thế không phải không có tiền lệ, nhưng trẫm hy vọng các con có thể đọc sách xong trước đã, về phần việc hôn thú, hai ba năm sau suy xét vẫn không muộn.”
Quay đầu qua hướng Dận Chân: “Con với bát đệ của con không giống nhau, con năm nay đã mười bốn, đã tới tuổi nên thành thân lập phủ rồi, trẫm muốn hỏi qua con trong lòng đã chọn được ai chưa?”
Dận Chân liếc mắt nhìn qua Dận Tự, bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống đất.
“Nhi thần tự cảm thấy bản thân còn nhỏ, không muốn lập gia thất nhanh vậy, có thể xin Hoàng a mã để nhi tử hoãn lại hai năm được không ạ?”
Nhất thời, bên trong Tây Noãn Các yên tĩnh đến nỗi dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Dận Tự không biết Dận Chân sao lại đột nhiên nói câu này, nhìn vào mắt y hiện hữu thêm vài phần hàm ý không rõ.
Ở trong trí nhớ của hắn, tứ ca là vào năm Khang Hy thứ ba mươi thành thân, dường như cũng không xảy ra vướng mắc gì, sao lại đột nhiên nhảy ra khúc này?
Khang Hy sau khi ngạc nhiên qua đi, ắt phải chất vấn: “Sao con lại có thứ ý nghĩ này?”
Dận Chân quỳ rạp trên đất. “Cổ nhân nói, trước lập nghiệp, sau thành gia, nhi tử hiện tại chưa có gì, chỉ định cố gắng học hỏi, tương lai có thể tận chút sức lực ít ỏi giúp Hoàng a mã, hiện giờ thành thân, chỉ sợ phân tâm nhiễu loạn tinh thần.”
Khang Hy vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nó từ đâu có ý nghĩ này: “Đây là lần đầu tiên trẫm nghe nói có người không muốn thành thân, con lập nghiệp thì lập nghiệp liên quan gì chuyện thành thân, thành thân mới là người lớn, làm việc sẽ càng thận trọng hơn, việc này không thể tùy con được, nếu con đã tìm được người hợp ý thì trẫm có thể cho con thêm thời gian chuẩn bị, nếu không có, vậy thì để trẫm chọn.”
“Nhi thần......” Dận Chân còn định nói nữa, Dận Tự sợ hắn nói thêm gì sẽ chọc Khang Hy khó chịu, vội quỳ xuống theo, cắt ngang lời y.
“Nhi tử biết tại sao tứ ca không muốn thành thân.”
“Hửm?” Khang Hy nghe đến đây thì hứng thú, nhìn nhi tử xưa nay già dặn, không đặt câu hỏi thì sẽ không chủ động lên tiếng. “Tại sao thế?”
“Nghe nói tháng tư này Hoàng a mã sẽ đi Đa Luân Nặc Nhĩ để kết đồng minh với các bộ tộc Mông Cổ, tứ ca chắc là sợ ngày thành thân trùng với thời gian Hội Minh diễn ra, không cách nào đi theo Hoàng a mã đến xem náo nhiệt.”
Khang Hy nhìn gương mặt ôn hòa đơn thuần của Dận Tự, lại nhìn qua Dận Chân vẻ mặt muốn nói lại thôi, cảm thấy buồn cười, cố ý không trả lời, cầm cốc sữa trên bàn hớp một ngụm, mới nhàn nhã nói: “Ai nói không kịp dự náo nhiệt, trẫm từng nói không dẫn các con đi sao? Dù có chỉ hôn, cũng phải chờ Lễ bộ và thông qua tầng tầng lớp lớp các khâu quy định trong cung, đến lúc đó quay về rồi chọn ngày lành tháng tốt thành thân cũng được mà.”
“Tạ ơn Hoàng a mã.” Dận Tự lại lộ ra vẻ vui mừng quá đỗi. “Hoàng a mã, nhi tử và tứ ca tình cảm tốt, chờ tứ ca thành thân rồi, nhi thần có thể thường xuyên xuất cung thăm tứ ca không ạ?”
Khang Hy cười mắng: “Trẫm thấy con là muốn xuất cung đi chơi, còn lôi tứ ca ra làm cớ nữa, muốn thì cứ đi đi, đến lúc đó mang theo cung bài, nói với Huệ Phi một tiếng là được, nhưng không thể lơ là việc học đấy.”
Ông nói thêm đôi câu rồi để cho hai người lui ra.
Ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Dận Tự bấy giờ mới buông tay Dận Chân ra, nói: “Sao vừa rồi tứ ca mở miệng cự tuyệt vậy?”
Dận Chân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, sau lúc lâu mới mở miệng: “Một khi huynh thành thân rồi, đệ ở trong cung lấy ai quan tâm, cả đám nô tài trông mặt mà bắt hình dong, sợ với tính tình này của đệ bị người khác bắt nạt cũng không dám hé răng.”
Dận Tự trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới y sở dĩ ngay trước mặt Khang Hy cự hôn, hóa ra là vì lý do này, trong lòng chấn động, tức khắc dấy lên cảm xúc không tên, suýt nữa xông thẳng lên hốc mắt, gượng cười nói: “Tứ ca cũng quá xem thường đệ rồi, không thể trêu vào, đệ còn không biết trốn sao, vả lại huynh lập phủ đệ rồi, đệ cũng có thêm một nơi để đi, sau này đến chỗ huynh chực ăn, không cho phép chê đệ phiền phức đó nha.”
Dận Chân nhìn hắn, vươn tay khẽ phủi đi bụi bặm dính trên vai hắn, điềm nhiên nói: “Dù huynh có chê ai đi nữa, cũng không thể nào chê đệ.”
Khang Hy nhìn theo chúng sóng vai đi ra, tựa như lơ đãng nói: “Đôn Phục, ngươi thấy chúng thế nào?”
Trương Anh khom người đáp: “Tứ A ca và Bát A ca, thủ túc tình thâm, thật khiến thần lấy làm ngưỡng mộ.”
“Đúng vậy, thủ túc tình thâm...... Hiếm thấy nhất là, ban nãy Dận Tự sợ Dận Chân nói tiếp sẽ chọc giận trẫm, nên vội vàng đỡ lời để giảng hòa.” trên mặt Khang Hy mang theo ai thán, tiện tay ném tấu chương trên tay vào chồng tấu chương. “Đáng tiếc hai nhi tử trẫm tâm đắc nhất lại một mực không hiểu nỗi khổ tâm của trẫm.”
Bên tai truyền đến tiếng thở não nề của hoàng đế, Trương Anh chỉ có thể duy trì im lặng không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ tới tấu chương Khang Hy vừa đưa mình xem, ngầm thở dài khe khẽ.
Đại A ca năm nay mới mười chín, còn Thái tử mười bảy, cũng đã bắt đầu để lộ manh mối đấu đá khi ngầm khi rõ rồi, đợi mai sau chư vị A ca đều trưởng thành, mỗi người một tâm tư, thì sẽ có kết cục thế nào đây?
Gia đình bình thường, tranh giành chính thứ, tranh giành tài sản, đã đấu tới ngươi chết ta sống, gia đình hoàng thất, ngôi vị Hoàng đế chí tôn, long ỷ lóa mắt, lại có bao người giành phải ngồi lên đấy đây?