Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 159: Phiên ngoại: sóng gió nam sủng




Đợt tổng tuyển cử năm Ung Chính thứ hai, Hoàng đế ngoài chỉ định cho hoàng tộc đại thần, không tuyển bất cứ ai vào hậu cung của chính mình.

Sau đấy, cũng không thấy lập một phi một tần nào.

Vì vậy trong kinh thành bắt đầu lưu truyền một số suy đoán và lời đồn.

Có người nói Hoàng hậu Na Lạp thị ghen tuông, có người nói Quý phi Niên thị độc sủng, thậm chí còn có người nói, là vì Hoàng đế chuộng nam sắc, dẫn đến mất hứng thú với nữ sắc.

Đạt quan quý nhân, có nhà ai không nuôi một hai tiểu quan đào hát, Giản Thân vương Nhã Nhĩ Giang A chính là một trong số những người nổi tiếng nhất.

Gã có một ngoại thất yêu thương như châu báu, tướng mạo có thể xưng tuyệt sắc, lại là nam, ở kinh thành không người không hay không người không tường, nhưng do gã quyền cao chức trọng, tính cách ngoan độc, dù mọi người có thù thì thủ thỉ sau lưng gã, nhưng thật chất không một ai dám ở ngay trước mặt gã nói nửa câu không hay, huống chi là Hoàng thượng.

Lại quay trở về chủ đề trên, Hoàng đế thích nữ sắc hay nam sắc đều không quan trọng, nhưng mỗi ngày ngoài thượng triều, thì hầu hết thời gian y đều ở Dưỡng Tâm Điện, phê duyệt tấu chương đến tận đêm, cũng không thấy y thật sự quan tâm người nào.

Ngoài Hòa Thạc Liêm Thân vương Dận Tự.

Dận Chân đối với người đệ đệ này, có thể nói là toàn tâm toàn ý.

Trời chuyển lạnh, trời đổi gió, phần thưởng ban cho phủ Liêm Thân vương cho tới giờ chưa từng ngừng, dù Dận Tự không vì vậy mà lấy làm kiêu căng, nhưng phần thánh quyến này, thật sự khiến người khác mỏi mắt.

Bên cạnh đó, triều Ung Chính có ba người được sủng ái, thứ nhất là Di Thân vương Dận Tường đang đồn trú ở Tây Bắc, thứ hai là Phủ Viễn Đại tướng quân Niên Canh Nghiêu, ba người, đương nhiên tính cả Hòa Thạc Liêm Thân vương.

Suy cho cùng Dận Tường xa kinh nhiều năm, còn Niên Canh Nghiêu do kiêu căng ngang tàn, từ hồi đầu năm Ung Chính thứ hai đã được ban thưởng treo cổ.

Còn lại, chỉ có Dận Tự.

Chẳng qua sủng ái Hoàng đế dành cho Liêm Thân vương, ngoài tình huynh đệ, dường như còn chất chứa thứ tình không thể nói cho rõ.

Cái này cũng khó trách, hai huynh đệ bên nhau từ nhỏ đến lớn, Liêm Thân vương lại có công phò giá, một lòng kiên định ủng hộ y, chẳng trách Hoàng đế sau khi đăng cơ một lòng muốn báo đáp, luôn đối xử tử tế với Liêm Thân vương.

Mãi đến khi lời đồn hư hư thật thật lưu truyền khắp nơi, nói rằng giữa Hoàng đế và Liêm Thân vương có tình cảm mờ ám.

Lời đồn là do Thái tử sai người truyền bá, đi kèm lời đồn trên, còn có một số lời đồn khác, chẳng hạn như Hoàng đế soán vị giết mẹ, đối xử tàn nhẫn với huynh đệ, so sánh các nội dung, thì quan hệ mờ ám giữa Hoàng đế và Liêm Thân vương có vẻ chẳng đáng gì, nhưng người có lòng, thì vẫn như xưa, sẽ bất giác lưu ý đến nó.

Ví như lúc Hoàng đế nói chuyện cùng Liêm Thân vương, từ nét mặt đến giọng nói rõ ràng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.

Ví như Liêm Thân vương thường xuyên được Hoàng đế giữ lại dùng thiện, cuối cùng ngủ lại trong cung, đến hừng đông mới hồi phủ.

Lại ví như Hoàng đế dù là người luôn đối xử cũng như nói năng cay nghiệt với người khác, nhưng chưa từng nổi giận với Liêm Thân vương, thậm chí đến một câu nói khẩy cũng không.

Nhưng ngoài mấy thứ đó, mọi người cũng không nhận ra điều gì khác thường, Dận Tự có dung mạo thanh tú nho nhã, nhưng tuyệt đối không tìm thấy được điểm chung nào với tụi tiểu quan đào hát, đừng nói đến thân phân cao quý của hắn, nếu thật sự có mối liên hệ mờ ám với Hoàng đế, lẽ nào thành huynh đệ “gian” nhau, thật sự rất khó tưởng nha.

Lại mấy ngày trôi qua, có thêm tin đồn mới mẻ dần dần lan truyền, nói về lịch sử tình ái trong cung đình của Phế thái tử năm xưa, gồm chuyện hắn nuôi nam sủng, thông *** với tần phi của Tiên đế, nội tình trong đấy phải nói là nồng nàn *** tà, khiến người nghe phải ngoác mồm trân trối.

Đối với mọi người mà nói, sức công phá của lời đồn này, không cần phải nghi ngờ là mạnh mẽ vang dội hơn hẳn mấy tin vô căn cứ về mấy việc xấu xa mờ ám của Hoàng đế, sức chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, nguyên nhân Phế thái tử của Tiên đế vô duyên vô cớ bị phế lại một lần nữa dậy sóng, trở thành đề tài sôi nổi nhất trong giờ trà dư tửu hậu của dân chúng.

“Người cũng đã chết, Hoàng thượng làm vậy....”

Trong hậu hoa viên của phủ Liêm Thân vương, người nào đó ho khẽ một tiếng, đối với hành động tùy hứng của Hoàng đế chỉ vờ như không thấy.

“Chỉ cần hắn không gây sự, vốn có thể tha cho một mạng, đến cả Thập Tứ, huynh còn không xuống tay, thành thật mà nói huynh cũng chẳng có thâm thù đại hận gì đối với tên nhị ca này, chỉ đáng tiếc, hắn đáng lẽ không nên đốt lửa thiêu chúng ta.”

Thời điểm chỉ có hai người, Dận Chân luôn có thói quen xưng huynh, thay vì trẫm.

Biện pháp đối phó với lời đồn, chính là dùng lời đồn khác để thay thế, tuy làm vậy, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiên đế, nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn để lời đồn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng không thể cứu vãn.

Bản thân Dận Tự cũng không phải người lương thiện, mấy năm qua tu thân dưỡng tính, không dễ nóng giận, nhưng điều đó không có nghĩa hắn mặc cho người khác bắt nạt, dù Dận Chân không ra tay, hắn cũng tự có cách để giáo huấn Doãn Nhưng, hành động lần này, rất đúng lúc, đỡ phiền hắn phải đích thân động thủ.

Hiện giờ đang vào thời điểm giao mùa xuân hạ, khắp nơi trong đình viện, đều cành lá sum xuê, hoa thơm khoe sắc, quả thật động lòng người, Dận Chân nhìn dáng hắn ngậm cười, không nhịn được vươn tay, kéo đối phương qua, cúi đầu hôn.

Đôi môi ấm áp mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng như bông, một khi hôn, y thường không thể khắc chế bản thân, đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Tuy Dận Tự bị động tiếp nhận, nhưng dần không chống cự nữa, đưa tay vịn vai y, hơi thở của cả hai đều trở nên rối loạn, đến cả làn gió lướt qua cũng như mang theo mờ ám.

Dận Chân đang hôn say sưa đến quên nơi quên chốn, thiếu chút nữa đã luồn tay cởi áo đối phương ra, nhưng bị người nọ đè lại, kéo giãn khoảng cách cả hai.

“Đây là hoa viên....” giọng nói khàn khàn nhuốm màu ***, Dận Chân nghe vậy lại càng nóng hơn.

“Trời sắp tối rồi, huynh đi báo cho Tô Bồi Thịnh một tiếng, đêm nay ngủ lại chỗ đệ.” Dận Chân cắn tai hắn rồi hạ thấp giọng thì thầm.

Dận Tự khẽ nhăn mày: “Như vậy không thích hợp lắm, dù sao Hoàng thượng....”

“Thời gian qua luôn phải bận rộn vì vấn đề bạc cứu tế, đã gần ba tháng không gần đệ, nữ tử trong hậu cung, huynh đến cả một ngón tay cũng không chạm vào, lẽ nào đệ nhịn được?”

Người nào đó bất mãn chất vấn, tay đi thẳng xuống dưới, ấn lên bộ vị mềm rủ giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng lên xuống.

Dận Tự bật thở một hơi, người hơi rút về sau, lại bị đối phương kéo về, thời điểm quấn quít, dù bản thân có thể kiềm chế tốt tới đâu, thì bộ vị kia vẫn chẳng chịu được đùa giỡn, chỉ mấy giây sau đã run rẩy ngóc đầu dậy.

Dận Chân thoáng thấy đắc ý, đang định rèn sắt khi còn nóng, thình lình có tiếng bẩm báo từ xa truyền đến.

“Chủ tử!”

Là giọng của Lục Cửu.

Dận Tự tỉnh táo lại, hạ thể ngay tức khắc mềm xuống, hắn đẩy đối phương ra, chỉnh trang y phục.

“Qua đây nói.”

Dận Chân nghiến răng nghiến lợi rời tay khỏi người hắn, trong đầu đã sớm đem Lục Cửu ra ân cần hỏi thăm một trăm lần.

Lục Cửu lưu loát chạy đến, chỉ có cảm giác, ánh mắt Hoàng đế nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống, không cầm được rùng mình, lại không hiểu do đâu, buộc phải gồng mình lên nói: “Chủ tử, bên ngoài có người trình thiếp xin bái kiến, nói là đường đệ của Bố chính sử Sơn Tây – Ân Xước.”

Dận Tự thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Đi mời người vào, ta lập tức đi ra.”

Bố chính sử Sơn Tây – Na Cáp Khắc, cưới muội muội của Bát Phúc tấn đã khuất, tính ra là anh em cột chèo với Dận Tự. Tình cảm của Dận Tự và Đình Xu rất thắm thiết, sau khi nàng qua đời, hắn vẫn không cắt đứt liên lạc với gia đình vợ, cũng xem như quen với Na Cáp Khắc.

Do mối quan hệ đó, hắn từng gặp Ân Xước hai lần, lúc đó chỉ cảm thấy người này khá tầm thường, không lưu lại ấn tượng gì đặc biệt.

Dận Tự gói gọn mối quan hệ giữa mình cùng Ân Xước trong mấy câu ngắn ngủi, Dận Chân chỉ biểu đạt bản thân đang cực kỳ bất mãn vì bị cắt ngang chuyện tốt, thành ra không có tí hảo cảm nào đối với tên Ân Xước chưa từng gặp mặt.

“Thần đệ đi ra ngoài tiếp chuyện với khách, Hoàng thượng....” về chứ?

Dận Chân nắm chặt tay hắn, nghiến răng nói: “Huynh ngồi ngay sau bình phong, không đi ra hù dọa người, không được à?”

Dận Tự giả ho một tiếng, giấu đi tầng tầng ý cười.

Nhưng Ân Xước không phải đến một mình, gã còn dẫn theo một người, dáng dấp cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng.

Dận Tự lướt mắt nhìn qua người nọ, nhu nhược xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang lại cảm giác hứng thú không thể nói thành lời, cực kỳ giống kỹ nữ từng được dạy dỗ ở phố phường Dương Châu.

Chẳng qua đây là nam.

Ân Xước đầu tiên là cúi người chào Dận Tự, bày ra gương mặt tươi cười. “Đã lâu không gặp Vương gia, thần thái của ngài càng ngày càng sáng lán.”

“Đường huynh của ngươi sao rồi, chẳng lẽ bên Sơn Tây xảy ra chuyện?” Dận Tự mỉm cười, bất kể đối phương có thân phận cao hay thấp, hắn luôn bày tỏ thành ý đúng mức, khiến đối phương cảm nhận được uy hiếp, nhưng lại không thấu mức độ hiểu chuyện hắn, đó là thủ đoạn của Liêm Thân vương.

“Không có không có, đường huynh còn lệnh cho nô tài đến thỉnh an Vương gia, hiện giờ Sơn Tây mưa thuận gió hòa, con đường làm quan của đường huynh bằng phẳng, may được Vương gia quan tâm, đường huynh đặc biệt dặn dò nô tài chuẩn bị một món quà nhỏ dâng tặng cho Vương gia, bày tỏ lòng biết ơn.” vừa dứt lời liền đặt hộp gấm trong tay xuống bàn bên cạnh.

Dận Tự nhìn thoáng qua, cười nói: “Na Cáp Khắc là người bảo thủ, sao đột nhiên nghĩ đến chuyện tặng quà hối lộ.... Người bên cạnh ngươi là ai, tiểu tư mới nhận à?”

Thấy hắn vào đề chính, tinh thần Ân Xước như sôi sục, vội đáp: “Vương gia chê cười, là nô tài mua trên đường từ Sơn Tây đến kinh thành, thấy đào hát này có dung mạo sắc nét, nên đưa đến cho Vương gia thưởng thức xem sao.”

Dận Tự nâng chung trà lên, không thể hiện thái độ: “Thật có lòng, có điều trong phủ bổn vương không có chỗ để an bày, ngươi nên mang về thì hơn.”

Ân Xước cười đến khả nghi, mang theo vẻ quỷ quyệt thần bí, hạ thấp giọng nói: “Nô tài đã nghe ngóng bên ngoài Vương gia thích nam sắc, vì vậy....”

Ngụ ý, ngài đừng giả vờ nữa, tất cả mọi người đều biết ngài thích cái này mà.

Nước trà vừa xuống cổ thiếu điều chảy ngược vào khí quản, Dận Tự che miệng ho sặc sụa mấy tiếng mới ngừng được, đằng này có người từ sau bình phong sải rộng bước đi ra, giọng lạnh đến độ có thể sánh ngang gió tháng chạp.

“Ân Xước, ngươi chán sống, hay là muốn đến Trữ Cổ Tháp chăn dê?”

Đối phương vừa thấy Hoàng đế lại núp sau bình phong, đã sợ đến bay mất hồn, không nói hai lời lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy.

Dận Chân do chưa nguôi giận, nghiêm khắc răn đe gã một chặp, đồng thời bãi chức quan của gã, sung quân đến vùng Tây Bắc xa xôi, phục vụ cho Di Thân vương, xong mới chịu thôi.

Chỉ tội cho Dận Tự, khi không bị chụp mũ thích nam sắc, khi không bị tặng cho một nam sủng, rồi lại khi không bị người nào đó có bản tính ghen tuông điên cuồng đè ra giường, tròn một ngày một đêm không xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.