Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 120: Phiên ngoại – bảo bảo




Hoằng Vượng hơn ba tuổi, vào độ tuổi đáng cưng nhất của trẻ con, ai gặp nó đều phải khen một tiếng trắng trẻo đáng yêu, rồi ôm vào lòng sờ soạng một chập, nhào nặn gương mặt bánh bao trắng trắng tròn tròn của nó thành bánh bao đỏ mới cam tâm.

Tình cách của nó cũng khác với trẻ con bình thường.

Không thích khóc, không thích quậy, không nghịch đất nghịch kiến trèo cây trốn tìm mà đại đa số trẻ con đều thích.

Nó thích cười, thích đi theo người lớn, cũng không sợ người lạ, ai cho kẹo ăn thì đi với người đó, bộ dáng ngốc ngếch khiến người yêu thương.

Chỉ có người gần gũi mới biết, bảo bảo thoạt nhìn lương thiện dễ ghẹo, cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

“Bảo bảo, tính cách của con rốt cuộc giống ai vậy?” Đình Xu thở dài, mặc dù Hoằng Vượng đã có tên chính thức, nhưng nàng vẫn gọi nó là bảo bảo.

Đúng lúc Na Lạp thị đến bái phỏng.

Con ngươi bảo bảo đảo vòng vòng, giọng nói rõ to. “Giống tứ bá!”

Na Lạp thị vừa bước vào cửa thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa là vấp té, đi tới ôm nó vào lòng, cười mắng: “Con giống tứ bá con chỗ nào, rõ ràng giống y khuông a mã con!”

“Tứ thẩm, a mã trông thế nào?”

Na Lạp thị nhéo gương mặt bánh bao cười nói: “Chốc nữa con đi soi gương thì biết.”

Bảo bảo chạy đùng đùng đi soi gương, đối diện gương nhìn tới nhìn lui, khi quay lại mặt nhăn như bánh bao.

Đình Xu ngạc nhiên hỏi: “Bảo bảo sao vậy?”

“Ngạc nương ――” dáng người be bé kề sát lại, kéo dài âm cuối, làm nũng như con mèo nhỏ. “Có thật là con rất giống a mã không?”

Đình Xu chọt chọt mũi nó. “Đương nhiên!”

Na Lạp thị cười nói: “Không phải Hoàng thượng và Thái hậu nương nương đều nói, con và a mã con lúc bé cứ như từ một khuôn đúc ra đấy sao?”

Bảo bảo mặt mang đầy lo lắng ưu tư. “Bình thường ngạc nương rất thích bẹo mặt con, đợi a mã về, các người có khi nào sẽ bẹo mặt a mã, không bẹo con nữa?”

Đình Xu vừa hớp nửa ngụm trà thoáng cái phun hết ra.

Yêu tinh gây họa thấy tình thế không ổn, xoay người chuồn mất.

Con người luôn như thế, mỗi ngày nhìn thấy thì cảm thấy phiền, xa nhau rồi lại bắt đầu tưởng niệm.

Khang Hy cũng vậy.

Con của ông nhiều, tôn tử càng nhiều, trong số hoàng tôn, ngoại trừ Hoằng Tích con của Thái tử được Khang Hy ưu ái nhiều hơn hết, trong chúng Hoàng tôn đông đúc, ông chưa chắc nhớ hết tên, nhận hết mặt, nhưng có lẽ do mang lòng áy náy với Dận Tự ở chốn Kiềm Điền xa xôi, mấy năm chưa về, tình thương của Khang Hy dành cho Hoằng Vượng có chút bất đồng với mọi người.

Hoằng Vượng khi đối mặt với Khang Hy, không chỉ không nom nớp lo sợ như con thậm chí tôn tử của ông, trái lại luôn là dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, ngôn ngữ con trẻ, thường hay chọc Khang Hy cười ngả nghiên.

“Bảo bảo thích ai nhất?” Khang Hy dụ nó.

“Hoàng Mã Pháp, ngạc nương, Hoằng Huy ca ca, tứ bá, tứ thẩm, Trương ngạc nương, thập thúc, cửu thúc, thập tứ thúc....” trước mắt bao nhiêu người, bảo bảo xòe tay bắt đầu đếm.

Khang Hy ngắt lời nó. “Sao không có a mã con?”

“Tôn nhi chưa từng gặp a mã.” bảo bảo phồng má, đôi mắt to tròn sáng sủa, dường như có thể thấy ánh nước ngập ngừng. “Ông ấy không cho tôn nhi kẹo ăn, cũng không bế tôn nhi.”

Khang Hy mềm lòng, vội ôm nó đong đưa, nói sang chuyện khác. “Vậy sao lại thích Hoàng Mã Pháp nhất?”

Bảo bảo lập tức bị dời lực chú ý, cười hì hì nói: “Bởi vì Hoàng Mã Pháp cho kẹo nhiều nhất ngon nhất.”

Hết thẩy mấy thứ ăn vặt như điểm tâm mức quả, đều bị nó gọi chung là kẹo hết.

“Vả lại Hoàng Mã Pháp lợi hại nhất, lúc người nói, những người khác đều phải ngoan ngoãn nghe theo, ngạc nương, tứ bá ai cũng rầy la con, chỉ có Hoàng Mã Pháp là không!” để biểu hiện thân mật, bảo bảo còn vùi đầu vào lòng Khang Hy cọ cọ.

Dận Chân ở phía dưới lẳng lặng lắng nghe mà miệng không khỏi nhướng lên.

Không biết có phải bảo bảo hợp ý Hoàng a mã không, hay do lời trẻ con không đáng trách, người cha già xưa nay nghiêm khắc không ai sánh bằng, hết tám phần sẽ không giận.

Quả nhiên, Khang Hy nghe vậy bật cười to, nhéo gương mặt bánh bao, lại hỏi: “Sao lại không có thập tam thúc, con không thích thập tam thúc sao?”

Lời vừa nói ra, bốn phía đồng loạt yên lặng.

Mọi người ngừng thở, nghe như ông chỉ vô tình hỏi mà thôi.

Dận Chân siết chặt nắm tay, miệng hơi mím lại.

Hài tử chẳng rành thế sự, tội gì ở trước mặt nó hỏi những câu tàn nhẫn như vậy.

Bảo bảo mếu máo, mặt mang đầy vẻ lên án. “Mỗi lần gặp thập tam thúc, thúc đều ôm tôn nhi rất chặt, sau đó sờ túi bảo lần này quên đem theo kẹo, lần sau sẽ cho bảo bảo, thập tam thúc hư lắm!”

Khang Hy sửng sốt, bật cười.

Khang Hy cười, người khác hiển nhiên cũng phải phối hợp cười theo.

Bầu không khí căng thẳng lập tức tan rã.

Dận Chân cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc Hoằng Huy còn chưa lớn đến hiểu đạo lý nam nữ, thường hay ôm bảo bảo cả ngày không buông, còn nói sau này muốn lấy nó làm vợ.

Mọi người cười vang không ngớt, sau cho nói cho Hoằng Huy biết, bảo bảo là nam hài, mai sau cũng phải lấy vợ, không thể gả cho con.

Hoằng Huy từng vì thế mà u buồn.

Nó và bảo bảo ngoại trừ lúc ăn ngủ, hầu như dính sát lấy nhau, tình cảm đương nhiên không tầm thường.

Hai đứa nhỏ vô tư, trúc mã thành đôi, điều duy nhất đáng tiếc chính là bảo bảo không phải Cách cách, mà là A ca.

“Bảo bảo, nếu đệ là nữ hài thì tốt rồi, ngạc nương bảo huynh trưởng thành phải lấy vợ, huynh cũng không muốn lấy một nữ tử vừa xấu vừa dữ về làm Phúc Tấn.” Hoằng Huy vuốt đầu bảo bảo, vô hạn phiền muộn.

“Ca ca không thể lấy đệ, vậy để đệ lấy ca ca là được rồi.” bảo bảo cười tít mắt, hoàn toàn không thể lĩnh hội tâm sự của một hài tử tám tuổi.

Đương nhiên bảo bảo cũng không phải hoàn toàn không hiểu ý người như vậy.

Vào năm Khang Hy thứ bốn mươi ba Hoằng Huy từng bị bệnh nặng, thế bệnh đến như thác đổ, đến cả Ngự y cũng không thể kết luận nguyên nhân căn bệnh, chỉ có thể mỗi ngày kê khai một phương thuốc nhẹ cho nó uống, nhưng tất cả mọi người đều biết đây chẳng qua kéo dài thời gian mà thôi.

Tứ Phúc Tấn ôm Hoằng Huy gần như khóc đến lòa mắt, mỗi ngày Dận Chân đều mang gương mặt tối tăm.

Hoằng Huy mơ mơ màng màng, có thể láng máng cảm thấy tất cả mọi người đều đang lo lắng cho nó, nhưng đến cả sức để động tay một ngón tay cũng không có.

Cho đến khi bảo bảo ở đầu giường nó khóc oa oa.

Vào lúc đó bảo bảo mới tròn hai tuổi, thường ngày chỉ có thể nói mấy chữ đơn giản, đến Hoằng Huy ca ca còn gọi thành Hoằng Huy kha kha, gương mặt bánh bao dù bị người lớn chà đạp cỡ nào cũng cười đến thấy răng không thấy mắt, khiến người khác yêu thương không thôi, chưa bao giờ nghe nó khóc đến kinh thiên động địa như vậy.

Hoằng Huy trong lòng thấy rất sốt ruột, muốn dỗ nó, muốn ôm nó, tốn hết sức lực toàn thân chỉ có thể hé mở mắt.

Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Tứ Phúc Tấn và mọi người thấy mừng rỡ.

Tiếp sau đó, Dận Tự gởi dược liệu từ Vân Nam về, Ngự y cho rằng dù sao cũng cùng đường rồi thì liều luôn, không ngờ thật sự có thể cứu Hoằng Huy một mạng.

Từ đó về sau Tứ Phúc Tấn thương yên bảo bảo không thua gì Hoằng Huy.

Vì theo nàng, chính tiếng khóc ầm trời của bảo bảo đã cứu mạng Hoằng Huy.

Bất kể mọi người đối xử với bảo bảo thế nào, bảo bảo vẫn sống rất thỏa mãn, chỉ trừ một việc.

Nó chưa từng gặp a mã.

Dận Chân nghiêm khắc, nhưng chỉ đối với Hoằng Huy, và các đứa trẻ khác trong Ung Vương Phủ, đối với bảo bảo, y chỉ hận không thể hứng trong tay, ngậm trong miệng.

Đình Xu là ngạc nương ruột, càng miễn bàn, đến cả Thứ phúc tấn Trương thị, vì không thể sinh con, cũng xem bảo bảo như cốt nhục, thật lòng thương yêu.

Đương nhiên còn vì tính cách bảo bảo rất đáng yêu, gặp ai cũng cười.

Nhưng Dận Chân, thậm chí là Khang Hy, có đối xử tốt với nó thế nào, cũng không bù đắp được khát khao có a mã trong lòng bảo bảo.

Vào lúc bảo bảo bắt đầu bập bẹ tập nói, Đình Xu đã dạy cho bảo bảo chữ a mã.

Bằng cả tiếng Mãn, tiếng Hán, thậm chí tiếng Mông.

Nhưng một năm, hai năm, ba năm, Dận Tự vẫn không quay về.

Con ghét a mã, con không thích ông.

Lúc sinh thần ba tuổi, bảo bảo trề môi nói thầm trong bụng.

Ngày đó là một ngày nắng, mây trên trời cuộn thành từng đoàn, giống như kẹo bông mà bảo bảo thích nhất.

Bảo bảo mới từ Ung Vương Phủ trở về, xuống xe ngựa, thì thấy một đoàn người cưỡi ngựa từ từ chạy đến.

Quản gia Cao Minh đứng ở cửa đón nó ngẩng đầu lên nhìn, bỗng mừng rỡ hô lên: “Là gia, gia đã về!”

Bảo bảo ngửa đầu nhìn ông, Cao Minh mừng đến viền mắt đỏ hồng, đồng thời quay đầu ra sau hô hào: “Mau đi bẩm báo Phúc Tấn, chủ tử đã về!”

Song song đó ngồi xổm xuống nói với bảo bảo: “Tiểu chủ tử, gia về rồi!”

Bảo bảo cái hiểu cái không, nhìn mấy người ở cổng xuống ngựa, đột ngột nhào đến, ôm một cái chân trong số đó, hét lớn: “A mã!”

Giọng nói lanh lảnh, lại mang theo non nớt của trẻ con, mọi người nghe thấy đều sửng sốt.

Người bị nó ôm chân khóc dở mếu dở. “Tiểu A ca, a mã người bên kia kìa!”

“Xạo, ta chưa từng gặp a mã, sao biết ngươi nói thiệt không?”

Câu nói này khiến cho mọi chờ mong của Dận Tự trong đường về đều trở thành áy náy đau xót, hắn ngồi xổm xuống vươn tay về phía bảo bảo: “Bảo bảo, ta là a mã của con, lại đây!”

Bảo bảo ngẩng đầu nhìn về phía Dận Tự, vẫn ôm chặt chân Thẩm Triết không chịu buông, giống như sợ y chạy mất.

“Ông thật sự là a mã của con?”

“Đương nhiên.” Dận Tự hiền từ nói.

“Xạo! Ngạc nương và tứ bá đều nói, a mã rất đẹp!”

Dận Tự cười khổ, lau mặt, họ đi thẳng một đường đến nội thành, không hề dừng lại nghỉ ngơi, mọi người đều mang một thân mệt mỏi phong trần.

“Sao a mã lại lừa con, bảo bảo ngoan, lại đây cho a mã ôm một cái, con đã lớn hơn nhiều rồi!”

Bảo bảo bậm môi, rụt rè bước từng bước, bất chợt bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

“Bảo bảo lớn rồi.” giọng nói của Dận Tự nghẹn ngào, kiềm nén nước mắt.

Bảo bảo dụi dụi lên người hắn, rất thoải mái, dụi nữa, không kiềm được vươn tay ôm lấy đối phương.

“A mã thơm thơm!”

Dận Tự không nhịn được bật cười. “A mã đã hai ngày chưa tắm, vẫn thơm sao?”

“Bảo bảo đã rất lâu rất lâu rồi không gặp a mã.” Hoằng Vượng tủi thân thút thít, thoáng chốc biến thành bánh bao chiều.

Dận Tự thấy chua xót. “Đều là lỗi của a mã, sau này sẽ không bỏ bảo bảo một mình nữa.”

“A mã không đi nữa?” bảo bảo chớp mắt.

“Không đi.”

“A mã sẽ thương bảo bảo chứ, thương như ngạc nương, như tứ bá?”

“Ừ.”

“Sẽ mua cho bảo bảo thiệt nhiều thiệt nhiều kẹo chứ?” cái thiệt nhiều thiệt nhiều này rốt cuộc là bao nhiêu, hai tay nhỏ bé cố khoa tay múa chân vẽ một vòng lớn.

“Mua cho con hết.” Dận Tự hôn nó một cái.

“Bảo bảo thương a mã nhất!” nó nói rất nghiêm túc, quyết tâm bỏ tối theo sáng.

Dận Tự mặt mày rạng rỡ.

Đình Xu đi tới cửa, vừa nghe được cuộc đối thoại của hai phụ tử, lập tức quăng cho bảo bảo ánh mắt trách cứ.

Bảo bảo lè lưỡi với ngạc nương.

Vừa rồi thật sự nhận nhầm a mã sao? Đương nhiên không rồi, cố tình nhận nhầm, a mã mới càng hổ thẹn hơn, nên sẽ càng mua nhiều kẹo cho nó hơn.

Ca ca nói cái này gọi là gì nhỉ, à, hình như là khổ nhục kế.

Nếu Dận Tự biết, nhất định sẽ vô phương nhìn trời.

Cái này đâu phải giống hắn, bánh bao bé này còn muốn vô sỉ hơn hắn khi còn nhỏ nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.