Mặc dù câu nói mang tính chất khiêu khích, nhưng gã lại dùng ngữ điệu hòa nhã, thậm chí còn mang theo ngưỡng mộ, gặp lúc tâm tình Khang Hy đang tốt, cũng không suy nghĩ nhiều, nghe vậy cười nói: “Bưu Dũng của bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ cũng có thể nói tiếng tăm lừng lẫy khắp các bộ tộc Mông Cổ, không biết muốn so tài về mặt nào?”
Sách Vọng A Lạp Bố Thản mỉm cười, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Dận Tự. “Cưỡi ngựa bắn cung, chỉ e không sánh bằng các Hoàng tử, người Mông Cổ chúng ta lấy đấu vật làm tự hào, chẳng hay có thể thỉnh cầu Bác Cách Đạt Hãn ân chuẩn?”
Câu này hàm ý tâng bốc kín đáo, Khang Hy nghe vậy mặt mày hào hứng nói: “Đương nhiên có thể, ở Thảo Nguyên, các người là chủ, khách nghe theo chủ, mấy nhi tử theo trẫm đến đều ở đây, ngươi cứ chọn một người.”
Sách Vọng A Lạp Bố Thản liếc nhìn Thái tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đường nhìn lướt qua, đảo một vòng qua mọi người, cuối cùng dừng tại Dận Tự.
“Bác Cách Đạt Hãn....”
“Hoàng a mã.”
Giọng nói to rõ, cắt ngang câu nói của gã, mọi người đều quay đầu nhìn lại, thì thấy Thập Tam A ca từ chỗ ngồi đứng dậy, chắp tay nói: “Nhi thần bất tài, tình nguyện đấu với Chuẩn Cát Nhĩ Hãn một trận.”
Thập Tam tuổi trẻ phơi phới, sức sống tràn trề, chưởng quản Binh Bộ cũng được một thời gian, trên người mang theo thứ khí khái anh tài cao hơn người thường, như một thanh bao kiếm tuốt khỏi vỏ, hàn quang lấp lánh, Khang Hy thấy được hình bóng của Đại A ca năm nào từ nó, cực kỳ yêu thích nhi tử này, nghe vậy liền cười lớn: “Trẫm còn đang nghĩ con có thể kiềm chế được bao lâu, Thập Tam Lang nhà chúng ta quả nhiên thiếu kiên nhẫn.”
Ngụ ý, rất phấn khởi, không phải không vui.
Sách Vọng hơi ngạc nhiên, nheo mắt đánh giá Thập Tam A ca phá hỏng chuyện tốt của gã, Thập Tam cũng không sợ hãi đón nhận ánh nhìn của gã, hai người nhìn nhau trong chốc lát, đáy mắt đều mang theo hàm ý sóng ngầm gầm thét.
Thái tử vốn thấy tầm mắt đối phương dừng lại trên người Dận Tự, đã đoán được phần nào, đang định xem một màn kịch hay, không ngờ bị Thập Tam phá rối, không khỏi có chút hậm hực, quay đầu đi.
Thập Tứ nhìn hai người họ, hối hận bản thân đã do dự, không kịp thời lên tiếng, trong lòng vẫn khấp khởi cảm giác nóng lòng muốn thử.
Chư Vương các bộ tộc Mông Cổ ngồi xung quanh, chứng kiến một màn tỷ thí sắp diễn ra, không khỏi đều trở nên hưng phấn, đồng thời khe khẽ nhỏ giọng bàn tán.
Dận Tự vẫn giữ nét mặt lãnh đạm, cứ như chuyện không liên quan mình.
Qua một hồi lâu, Sách Vọng mỉm cười, nói: “Hóa ra vị này là Thập Tam A ca đại danh đỉnh đỉnh!”
Thập Tam cũng cười đáp lại: “Không dám nhận câu đại danh đỉnh đỉnh của Đại Hãn, lúc ngài còn đang bay lượn trên bầu trời Thảo Nguyên, Thập Tam mới chỉ là một đứa trẻ vô tri!”
Hàm ý, nếu lát nữa ngươi thua, thì mất hết mặt mũi, nếu ta thua, chẳng qua cũng là hậu bối bại dưới tay tiền bối, không có gì phải xấu hổ.
Nụ cười trên môi Sách Vọng mang theo ý vị thâm trường. “Thập Tam Hoàng tử tuổi trẻ tài cao, nhưng theo như cách nói của người trung nguyên, ta đã quá ba mươi, sợ sức lực không tương đương, không bằng để xá đệ ra sân thay.”
Dứt lời chỉ vào người bên cạnh.
Đệ đệ gã nói, tên là Sách Lăng Đôn Đa Bố, thực tế không phải thân đệ, chỉ là đường đệ, nhưng hắn theo Sách Vọng nhiều năm, nam chinh bắc chiến, hợp tác với quân Thanh đánh Cát Nhĩ Đan, rất được Sách Vọng A Lạp Bố Thản coi trọng, là cánh tay thân tín của gã.
Sách Lăng nhìn qua nhiều lắm chỉ mới đầu hai mươi, gương mặt trẻ trung, ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung vào hắn, hắn lại càng cúi thấp đầu, như có hơi ngượng ngùng.
Thập Tam hừ lạnh trong lòng, cất giọng lanh lảnh: “Vậy xin được chỉ giáo thêm.”
Nói xong liền bước ra giữa sân trống trãi trước, chắp tay đứng, dáng đứng thẳng tắp.
Sách Lăng thấy thế, không còn cách nào khác đành đi theo ra, vụng về chắp tay đáp lại: “Vậy xin đắc tội.”
Thập Tam thấy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không nói lời vô ích, một tay vụt ra như tia chớp, giật áo của hắn, hạ thấp người, đẩy về trước, có ý định xô hắn ra ngoài.
Nào ngờ đối phương rất khỏe, lại bất động như núi, chỉ hơi lui về sau một bước, phản đòn bắt lấy sườn của Thập Tam quẳng về phía sau, Thập Tam xoay người trên không, vững vàng rơi xuống.
Xung quanh ồ lên tiếng khen ngợi trầm trồ, trên Thảo Nguyên coi trọng nhất là anh hùng, tuy Thập Tam tuổi còn nhỏ, nhưng công phu lại rất cao, cao thủ giao đấu, hiển nhiên vô cùng đặc sắc, tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi, không nỡ phân tâm.
Thập Tam cảm thấy chỗ bên sườn bị tóm lúc nãy dường như vẫn đau lâm râm, đối thủ đứng trước mặt vẫn mang theo bản mặt cười ngại ngùng, không dám tiếp tục khinh thường, ổn định tâm lý, nhìn đối phương dấn bước áp sát, hai tay tấn công, đồng thời chân nhắm ngay huyệt vị ở mắt cá chân của đối phương, một chuỗi động tác hoàn thành chỉ trong tích tắc, trong mắt người ngoài, chỉ thấy động tác hai người nhanh nhẹn, bóng người chớp nhoáng, chỉ e đến chiêu thức thế cũng không nhìn thấy rõ.
Đây không còn là đấu vật thuần túy nữa, mà thành song phương đấu vũ lực, luận sức mạnh, Thập Tam tất nhiên không bằng Sách Lăng, nhưng nó từ nhỏ đã theo học đại nội cao thủ, nếu so với bên ngoài, tài nghệ cũng thuộc hàng thượng thừa, hai người tỷ thí, lại như vận dụng hết sở học bình sinh, kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài.
Dận Tự cũng không lo lắng cho Thập Tam, hai người đã đánh được một lúc lâu, dù có bị thua, cũng không tính là mất mặt triều đình, thứ khiến hắn chú ý là một ánh mắt khác.
Từ lúc hai người đứng giữa sân thi đấu, ánh mắt của Sách Vọng A Lạp Bố Thản, như xuyên qua hai người, hướng thẳng về phía Dận Tự.
Thấy Dận Tự nhìn lại về phía mình, khóe miệng Sách Vọng ngậm cười, khẽ gật đầu, như ra hiệu.
Người này, là giao long ngủ đông, sớm muộn sẽ có một ngày bất mãn với việc thần phục dưới áp chế của triều đình, tất nhiên quấy rối đến Tây Bắc long trời lở đất, chỉ là hiện tại bộ tộc Chuẩn Cát Nhỉ cấp thiết cần dưỡng sức, nên mới bày ra dáng vẻ ôn hòa vô hại, đến cả Hoàng a mã cũng bị lừa.
Dận Tự chìm đắm trong suy tư, ngón tay bất giác vuốt ve vành ly, bỗng chốc nhấc đầu lên, người nọ vẫn đang nhìn mình như trước.
Ánh mắt trần trụi, không hề che giấu, mang theo hàm ý như muốn cướp đoạt, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.
Dận Tự khẽ nhăn mày, dời đường nhìn, không nhìn tới gã nữa.
Phía bên kia hai người đã đánh hồi lâu, lại vẫn bất phân thắng bại, thể lực của cả hai dường như đều tuột thấp, Thập Tam dứt khoát quyết định lùi về sau tạo khoảng cách, cất cao giọng nói: “Công phu của ngươi rất cao, ta rất bội phục, trận này tính hòa, thế nào?”
Sách Lăng gật đầu cười đáp lễ: “Thập Tam điện hạ cũng rất lợi hại, Sách Lăng tình nguyện nhận thua.”
Thái độ thẳng thắng chính trực, trên Thảo Nguyên coi trọng nhất là anh hùng, vốn hắn thấy Thập Tam tuổi còn nhỏ, có chút khinh thường, nhưng hiện tại lại không dám xem thường.
Xung quanh lần nữa ồ lên tiếng hoan hô, cũng thấy nét rạng rỡ trên gương mặt Khang Hy, ông cười nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay trẫm lại thấy được một anh hùng thiếu niên, người đâu, thưởng rượu.”
Ngự tửu được bưng lên, Sách Lăng cũng không từ chối, cất cao giọng tạ ơn, cử chỉ hào sảng, càng tăng thêm hảo cảm trong lòng Khang Hy.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa?”
Đây chẳng phải đề nghị liên hôn sao.
Sách Vọng ánh mắt chợt lóe, đứng dậy trả lời thay hắn: “Hồi bẩm Bác Cách Đạt Hãn, đệ đệ ta năm nay hai mươi mốt, chưa có hôn phối.”
Khang Hy vuốt râu cười: “Đáng tiếc chuyến này trẫm không dẫn theo nữ nhi, không thì đã để ngươi chọn một Công Chúa ở lại.”
Thế nhưng Công Chúa qua các triều đại nhà Thanh, mười người hết mười người đều được gả đến Mông Cổ hòa thân, hầu hết đều rơi vào cảnh xuân xanh tảo thệ, hoặc cảnh đêm lạnh lẽo, cơ hồ không có một người được chết già.
Nguyện đời đời kiếp kiếp không sinh ra trong gia đình đế vương, chỉ e là tiếng lòng của tất cả Công Chúa triều Thanh.
Dận Tự biết, lời này của Khang Hy nghe trông như vui đùa, nhưng cũng đang thật sự đề ra chủ ý này.
Bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ là thế lực khổng lồ ở Mông Cổ, thăm căn cố đế, tuy rằng vì Cát Nhĩ Đan tạo phản mà suy yếu, nhưng bách túc chi trùng tử nhi bất cương, huống hồ sau mấy năm được Sách Vọng A Lạp Bố Thản tiếp nhận, đã từ từ khôi phục nguyên khí, là một trong những thế lực không thể xem nhẹ trên Thảo Nguyên, Khang Hy đương nhiên muốn lôi kéo, ra sức vì ông.
[Bách túc chi trùng tử nhi bất cương: ý chỉ người hay tập thể của một thế lực lớn dù bị diệt, vẫn không ảnh hưởng đến thế lực đó]
Từ xưa đến nay, liên hôn là thủ đoạn hay nhất để giải trừ hiềm khích, không đánh mà thắng.
Náo nhiệt của buổi ngày qua đi, lửa trại bừng bừng của đêm lại đến, ca hát mừng thái bình, mấy năm nay các bộ tộc Mông Cổ được trải qua cuộc sống thái bình, chưa kể ban thưởng của triều đình ào ào kéo đến, tâm huyết đã dần dần bị hòa tan trong ngày tháng hưởng lạc, đám Vương gia ngồi đấy cắn ngụm thịt lớn, uống ngụm rượu lớn, giữa sân các nữ tử dáng người thướt tha nhảy múa, mùi rượu hòa cùng mùi gỗ cháy phấp phới khắp nơi, khiến kẻ khác tâm thần mê muội.
Dận Tự ngồi chung với bọn Thập Tam, hai người tâm tính thiếu niên, uống rượu không biết kiềm chế, Dận Tự bị chúng khích uống thêm mấy ly, mãi đến lúc đầu óc cảm thấy chếnh choáng.
“Huynh về lều nghỉ ngơi trước đây.” nói xong thì đứng dậy, đi về phía sau.
Thập Tứ thấy thế liền đuổi theo. “Bát ca đợi chút, đệ cũng đi!”
Thập Tam kéo vai nó lại, trừng lớn mắt. “Ban nãy đệ chỉ đứng một bên nhìn, uống còn ít hơn bát ca, không được không được, phạt thêm mấy ly nữa!”
Thập Tứ muốn gạt tay nó ra, bất đắc dĩ Thập Tam uống rượu, mạnh hơn ngày thường nhiều, gạt không được, chỉ đành hậm hực ngồi xuống, chộp lấy rượu nốc liên hồi.
Đến cuối cùng, hai người đều uống đến bất tỉnh nhân sự cần người khác đưa về lều.
Dận Tự đằng này đi thẳng về phía lều, tiếng động ồn áo náo nhiệt bị hắn quẳng ra sau đầu, càng đi về phía trước, bóng tối càng dày đặc, hàn ý cũng nặng hơn.
Nơi này vì thánh giá đến, chư vương triều kiến, mọc lên vô số lều trại, ban ngày nhìn từ xa, lấy làm đồ sộ, ban đem đi băng qua các lều trại, có một số nơi rất ít khi thấy thị vệ đi qua, lại có vẻ an tĩnh quanh quẽ.
Dận Tự cảm giác đầu hơi nặng, bước chân cũng chậm lại, một bên đỡ trán, cảm giác trong hơi thở cũng thoáng mùi rượu.
Bất ngờ có một tay từ trong lều bên cạnh vươn ra, kéo hắn vào.
Dận Tự giật mình, chỉ tưởng là một nhân vật nào đại loại như thích khách, đối phương rất mạnh, hắn không kịp giãy dụa, sau khi bị kéo vào đã lập tức bị đè trên mặt đất, miệng bị bịt chặt.
Thân thể cao lớn của đối phương đè trên người hắn, cúi đầu, phả hơi nóng bên tai hắn, Dận Tự như ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
“Ứng Bát, từ lúc từ biệt ở kinh thành, ngươi có nhớ ta không?”
Giọng nói mang theo khàn đặc sau khi uống rượu, và mị hoặc hữu ý vô tình.
Dận Tự chớp mắt, đầu óc bị rượu tiêm nhiễm đến trì trệ qua một hồi lâu mới có phản ứng.
Là Sách Vọng A Lạp Bố Thản.
Thấy hắn không lên tiếng, hình như đã nhận ra gã, Sách Vọng cũng rút tay khỏi miệng hắn, nhưng người vẫn đè lên hắn, không có dấu hiệu động đậy.
Trong lều rất ấm áp, củi đang được đốt, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách, dưới người được trải thảm lông dê, mềm mại không gì sánh bằng.
“Đây là đạo đãi khách của ngươi?” giọng nói của Dận Tự đều đều, nhưng không giấu được ý say, ở đây ấm áp đến nỗi khiến mí mắt của hắn dần trở nên nặng nề.
Sách Vọng khẽ cười, hơi dịch người ra, nghiêng người, một bên ấn giữ tay hắn, một bên xen chân vào giữa hai chân hắn, tư thế hai người rất mờ ám.
“Thất lễ, ta chỉ là nhớ đến người bạn cũ từng nhất kiến như cố tại kinh thành, thế nhưng nay gặp lại vờ như không nhận ra nhau, trong lòng khó tránh khỏi kích động.”
Trên gương mặt bị lửa trại che khuất như ẩn như hiện không hề có vẻ hổ thẹn.
Không thể động đậy, dứt khoát không tiếp tục làm mấy động tác vô vị.
“Đại Hãn cũng che giấu thân phận, trong lòng ta cũng rất khó chấp nhận.” tuy miệng nói vậy, nhưng trên mặt Liêm Quận vương lại thể hiện như chả thèm quan tâm.
Sách Vọng cười khẽ, đầu lại cúi sát thêm một chút.
Dận Tự có thể cảm nhận được hơi nóng từ hô hấp của đối phương phả trên mặt và cổ hắn, mang đến kích động run rẩy, không nhịn được muốn quay đầu qua một bên, lại bị đối phương giữ lại.
“Chuyện của Phế thái tử, khắp thiên hạ đều biết, quân chủ tương lai có ảnh hưởng đến hưng suy của Thảo Nguyên chúng ta, ta đương nhiên muốn đến kinh thành xem thử, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Tuy rằng nay Thái tử được tái lập, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Hoàng đế cũng không xem trọng hắn.”
Dận Tự rùng mình trong lòng, thái độ của Khang Hy với Thái tử, xác thực không còn như trước, nhưng ở trước mặt công chúng, Thái tử vẫn có đãi ngộ và uy nghi tương ứng, không hề giảm bớt, chư vương Mông Cổ vẫn nơm nớp lo sợ trước Thái tử, người này lại nhìn ra điểm bất đồng với người khác.
“Đại Hãn nói đùa, Hoàng thượng kỳ vọng rất cao vào Thái tử, vị trí Thái tử, hiên nhiên vững vàng như thái sơn.”
Sách Vọng cười: “Người trung nguyên các ngươi có câu, trước mặt người sáng mắt không nói lời quanh co, phải hay không phải, trong lòng chúng ta tự hiểu.”
Dừng một lúc, gã lại tiếp tục: “Nghe nói trong triều Vương gia cũng là người được kỳ vọng vào vị trí Thái tử, vị trí đó, nếu ngươi có ý, chúng ta có thể hợp tác.”
Gã đi thẳng vào đề, nói thẳng thắng, Dận Tự tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn gã nửa ngày, chậm rãi nói: “Bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ nguyên khí đại thương, hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục, lại bắt đầu rục rịch rồi sao?”
Giọng điệu mỉa mai, Sách Vọng lại làm lơ như không phát hiện: “Hùng ưng bay càng cao, thì có thể thấy càng xa, Hoàng đế đang ngày càng già, ta thân là thủ lĩnh của bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ, cũng không thể không lo liệu sẵn dự định cho bộ tộc, ngươi làm Hoàng đế, có thể vẹn toàn đôi bên, chung quy vẫn tốt hơn một Thái tử vô năng.”
“Thái tử có vô năng hay không, không tới phiên ngươi định đoạt, thân là thần tử, nếu một lòng quy phục, không nên có si tâm vọng tưởng, tránh đến cuối cùng không đạt được gì cả.” tuy bị đối phương áp đảo bên dưới, nhưng Dận Tự không hề để lộ vẻ hoảng hốt, giọng điệu điềm nhiên như đang bàn luận xem hôm nay ăn gì, gương mặt bình lặng của hắn khiến đối phương sục sôi cảm xúc muốn ước chừng ranh giới của hắn, phá tan sự bình lặng đó.
“Không sao cả.” Sách Vọng cười nói: “Còn nhiều thời gian, điện hạ từ từ suy nghĩ, thứ chúng ta có là thời gian, có sự ủng hộ của bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ, tương lai nếu có một ngày, ngươi ngồi lên vị trí Hoàng đế, phía bên Mông Cổ, sẽ không lo không có người tiếp ứng, thiệt hơn trong đó, tin rằng điện hạ rõ hơn ta.”
Lời này nếu ở vào kiếp trước, hiển nhiên Dận Tự sẽ động lòng, nhưng ngày nay, chỉ khiến hắn cảm thấy buồn cười.
Dận Tự không để lộ cảm xúc trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch: “Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua dưới tình cảnh thế này, chỉ e muốn suy nghĩ cũng hơi khó.”
Nếu chỉ xét về mặt khí thế, thì Sách Vọng như liệt hỏa, cuồng vọng bất kham, đối phương lại như biển khơi, sâu không lường được, thực tế gã không thể chiếm được thế thượng phong.
Sách Vọng cười lớn, nhưng không thả lỏng kiềm kẹp, ngược lại trượt nhẹ giữa hai chân hắn, như có như không đụng chạm khí quan mềm rũ, nói một cách mờ ám: “Hôm nay Hoàng đế muốn tứ hôn Công Chúa, đáng lẽ nên nói sớm với ông ta, nếu muốn đưa con đến đây, Công Chúa gì đấy, chúng ta cũng không ham.”
Gã đang cố tình chọc giận đối phương, nhưng Dận Tự chỉ cười theo: “Nếu Đại Hãn chịu ở lại kinh thành, ta nhất định sẽ trình tấu cho Hoàng thượng, để Thái tử điện hạ nhận ngươi.”
“Cái miệng này thật lợi hại, ta còn nhớ lúc mới gặp, Vương gia lại rất nho nhã lễ độ.” Sách Vọng vươn ngón cái, vuốt ve môi đối phương, như đang âu yếm. “Tặng cho ngươi thanh đoản đao xem như tín vật, ngươi nhận, chẳng khác nào đáp lại tình ý của ta.”
Trên thực tế, đó chẳng qua cũng chỉ là thanh đoản đao, lúc ấy Sách Vọng mới tới kinh thành, thấy hắn ăn nói bất phàm, cũng vì mua chuộc lòng người, nhưng không ngờ đến đối phương lại là Hoàng a ca, hậu duệ hoàng tộc.
Ở kinh thành mấy tháng, gã đã nắm rõ tất cả thế lực trong triều đình, tuy hiện tại người này không phải Thái tử, nhưng xét về năng lực và thủ đoạn thì lại là thượng thừa trong chúng Hoàng tử, có thể đây mới là người kế vị chân chính mà Hoàng đế nhắm tới, kết giao với hắn chỉ có lợi không có hại, nhưng nhìn Dận Tư tưởng chừng rất nho nhã, nhưng kỳ thật rất khó gần gũi, Sách Vọng nói bóng nói gió, hay phóng khoáng thẳng thắng, đều không thể nhìn thấu tâm ý của hắn.
Nếu người này không phải đồng minh, tương lai ắt là đại địch.
Sách Vọng dõi mắt theo hắn, bỗng dưng trong đầu nẩy lên một ý định.
“Bát ca!....”
Tiếng hô to gọi nhỏ từ xa vọng đến, phá vỡ bầu không khí cổ quái giữa hai người.
Sách Vọng mỉm cười, nới lỏng kiềm chế: “Điện hạ thật sự là người có nhân duyên tốt, đệ đệ tới tìm kìa.”
Dận Tự nhân cơ hội đứng dậy, phủi bụi trên người, cười nói: “Cám ơn Đại Hãn đã khoản đãi, có người đến tìm, vậy xin cáo từ tại đây, đề nghị của ngươi, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ.”
Sách Vọng rút lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói: “Nếu điện hạ có được thiên hạ, ta chắc chắn thề chết thuần phục.”
Sự thần phục của sói là có hạn, cần có sự trao đổi ngang giá, Dận Tự cười lạnh trong lòng, ngoài mặt hiển nhiên vẫn vui vẻ đáp ứng.
Xốc lên bố liêm nặng nề, Sách Vọng không đi ra chung, lúc đi ra ngoài rồi, Dận Tự mới thở phào một hơi thật dài.
Cái gọi là hợp tác của Sách Vọng, hắn cũng không để trong lòng, giữa triều đình và Chuẩn Cát Nhĩ, tóm lại không có khả năng tồn tại thứ hòa bình vĩnh viễn, nhưng trong lời nói ban nãy của gã, lại gióng lên hồi chuông cảnh giác trong hắn.
Đến cả một người Mông Cổ cũng nhận ra được bản thân “Chúng vọng sở quy, nhân tâm sở hướng”, có thể thấy cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trong mắt người ngoài, trên đời này không thể nào có kẻ đần không muốn ngôi vị Hoàng đế, dù bản thân có khiêm nhường hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là giả vờ, trong lòng Hoàng a mã, có phải cũng nghĩ vậy không?
“Bát ca, huynh chạy đi đâu vậy, tụi đệ tìm trong lều cả nửa ngày, cũng không thấy huynh!” Thập Tam chạy lại đón, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.
“Lúc nãy ở trong lều thấy hơi oi bức, nên đi dạo loanh quanh, các đệ không uống nữa sao?” Dận Tự cười vỗ vai nó.
“Đừng nói nữa, tự nhiên ở đâu có mấy cô gái cứ nhào lại xum xoe, làm đệ đến uống một bữa đã đời thoải mái cũng không được, Thập Tứ đang ở trong lều đợi chúng ta, đệ ấy uống nhiều hơn đệ....”
Hai ngươi vừa đi vừa trò chuyện, tiếng nói càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn chìm trong bóng đêm.
Qua tiếp mấy ngày, các bộ tộc Mông Cổ lần lượt hoàn thành việc triều kiến, rồi rời đi, ngự giá cũng bắt đầu chuẩn bị khởi hành hồi kinh.
Nhưng đúng lúc này, Khang Hy lại nhiễm phong hàn, bệnh đến như thác đổ, không ngờ vừa bệnh là không dậy nổi.