Đêm nay, Mạnh Triều Huy mở lòng từ bi, anh không để Khương Mộ Vân thức đêm nữa, sau khi anh uống thuốc liền cho cô về nghỉ ngơi.
Khương Mộ Vân nằm ở trên giường, cốc cà phê cô uống hồi chiều giờ mới có tác dụng, nhưng cũng có lẽ là do chiều nay cô đánh được một giấc, hoặc cũng là do vấn đề khác, lúc này cô không ngủ được.
Cô nhắm mắt lại, nhưng dáng cười, cặp mắt đào hoa, khóe miệng vểnh lên của Mạnh Triều Huy, thực sự là đẹp đến mức chết người. Cô còn không tự chủ được mà ôm lấy anh.
Đúng là trên đầu chữ sắc có cây đao! Cô thế mà lại bại dưới nhan sắc của anh!
Mặc dù sau đó cô đã giải thích với anh là do cô vui mừng quá, ở bên nước ngoài cũng rất chuộng kiểu ôm chúc mừng này, cũng không biết anh tin được mấy phần.
Mạnh Triều Huy bên đối diện cũng không ngủ được, anh lăn qua lăn lại trên giường, anh bị bối rối bởi cái ôm kia.
A Mộ vậy mà lại chủ động ôm anh, điều này có ý gì? Có phải là cô đã hơi thích thích anh rồi không?
Nhưng sau đó cô lại nói đây là kiểu ôm chúc mừng thịnh hành bên nước ngoài.
Lúc đó anh đen mặt hỏi cô: “Bình thường lúc cô vui vẻ kích động cũng ôm chúc mừng như này?”
Thậm chí cô còn cười híp mắt nói: “Đúng vậy. Nhập gia tùy tục thôi.”
Một phút vui vẻ của anh lập tức bị dập tắt.
Cũng không biết cô đã ngủ chưa, Mạnh Triều Huy cầm điện thoại, đang định gửi tin nhắn cho Khương Mộ Vân thì Thôi Bảo Lỵ gọi điện thoại tới. T𝒓𝓊yệ𝗻 hay? Tì𝗺 𝗻gay 𝑡𝒓a𝗻g chí𝗻h { T𝒓U𝗺𝑡 𝒓𝓊yệ𝗻.V𝗻 }
Mạnh Triều Huy nhận điện thoại: “Bảo Ly có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện thì không được gọi cho cậu à?” Thôi Bảo Lỵ đầu bên kia cười khanh khách hỏi.
Mạnh Triều Huy nhẹ giọng cười: “Có thể gọi, nhưng giờ trễ quá tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.”
“A Huy, xin lỗi vì đã gọi vào đêm khuya, nhưng tớ thật sự có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Thôi Bảo Lỵ nói.
Mạnh Triều Huy: “Cậu nói đi, nếu có thể giúp thì tôi sẽ giúp.”
Thật ra thì, Thôi Bảo Lỵ cũng giúp Mạnh Triều Huy không ít, cô cũng góp phần vào việc quản lý phát triển tập đoàn trong đúng một năm rưỡi. Bố của Thôi Bảo Lỵ là Thôi Húc – ông là ông trùm trong ngành tài chính kinh đô. Trước đây tập đoàn gặp vấn đề về dây chuyền vốn do một dự án bất động sản được đầu tư khoảng 300 triệu nhân dân tệ, chính Thôi Bảo Lỵ đã nhờ Thôi Húc, nên Thôi Húc mới phá lệ cho Triều Vân vay tiền, cũng nhờ đó mà Triều Vân mới được như ngày hôm nay.
Mạnh Triều Huy không thích mắc nợ người khác, sau khi vượt qua chỗ khó, anh ấy liền chuẩn bị một món quà lớn cho Thôi Húc để đáp lễ cảm ơn, nhưng Thôi Húc không nhận, mà ông chỉ bảo giúp anh vì nhìn mặt con gái, nếu anh muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Bảo Lỵ.
Vì vậy Mạnh Triều Huy đã hỏi Thôi Bảo Lỵ muốn cái gì, Thôi Bảo Lỵ tinh nghịch bảo ‘Rất đơn giản, chỉ cần anh giúp cô quảng bá vai nữ chính mới trên Wechat và Weibo là được’.
“Nếu tớ đã tìm cậu, thì cậu nhất định phải giúp tớ đấy. Hai ngày nữa cậu có tham gia tiệc từ thiện không?”
“Ý cậu là bữa tiệc đấu giá từ thiện của Tinh Diệu Tài Phú?”
“Ừm, tớ nghe bảo đạo diễn Vương Tắc Toàn sẽ đến đó, cậu biết mà tớ trước giờ vẫn muốn hợp tác với đạo diễn Vương, nhưng trước đoàn đội của tớ đã bỏ lỡ cơ hội hợp tác với đạo diễn Vương, mà đạo diễn Vương cũng có chút hiểu lầm với tớ. Không phải cậu có quen với đạo diễn Vương sao? Tớ muốn mượn cơ hội này muốn nhờ cậu giới thiệu hộ.” Thôi Bảo Lỵ nói.
Đúng là anh có quen với Vương Tắc Toàn, Vương Tắc Toàn là bạn tốt của ông Mạnh Triết – bố của Mạnh Triều Huy, là người nhìn Mạnh Triều Huy lớn lên.
Mạnh Triều Huy trầm ngâm một lúc, cuối cùng anh cũng đồng ý với cô.
**
Ba giờ chiều, Khương Mộ Vân nhận được một cuộc gọi từ Mạnh Triều Huy: “Giám đốc Tất của tập đoàn Hoa Thanh đang hẹn gặp mặt tôi. Cô giúp tôi tìm một bộ đồ tươm tất, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại.”
Khương Mộ Vân lập tức đi vào phòng làm việc của Mạnh Triều Huy, trong phòng làm việc của anh có một phòng để quần áo riêng, trong căn phòng đó treo rất nhiều quần áo và phụ kiện, hầu hết để đề phòng cho bất kỳ trường hợp tình huống nào.
Giám đốc Tất bên Hoa Thanh khoảng chừng bốn mươi tuổi, tính tình khá dí dỏm hài hước, ông là người rất kỹ tính về chuyện ăn mặc, nếu gặp ông thì không thể ăn mặc quá trang trọng, cần phải mặc có cá tính, nhưng cũng không thể quá cá tính.
Khương Mộ Vân mở tủ quần áo thứ nhất, nhưng không tìm được bộ nào ưng ý, cô bèn mở tủ thứ hai ra, ánh mắt cô rơi vào một bộ âu phục ca-rô, cô lấy ra nhìn kỹ.
Một bộ âu phục ca-rô màu xanh trắng, sợi tổng hợp phẳng phiu, vai rộng hẹp thắt lưng, lót vai siêu mỏng, xẻ tà, túi mở, là kiểu phong cách Anh kinh điển, kết hợp với áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, cộng thêm với chiếc cà vạt màu nâu đỏ, nhìn cũng không tệ.
Chọn xong quần áo, Khương Mộ Vân bắt đầu tìm cà vạt, cà vạt hẳn là ở ngăn kéo phía dưới, cô mở ngăn dưới cùng, nhưng bên trong không có cà vạt, trong đó có một hộp quà tinh xảo làm bằng tơ lụa xanh đậm.
Hộp quà được phủ một lớp lụa xanh mỏng.
Trong này chắc là váy lụa mỏng của con gái. Khương Mộ Vân có hơi tò mò liền mở nắp ra nhìn.
Quả nhiên cô đoán không sai, là một chiếc váy màu xanh nhạt.
Khương Mộ Vân lấy nó ra, nó là một chiếc váy dạ hội, lớp lưới của váy tạo cảm giác rất mềm mại dễ chịu khi chạm vào, màu xanh biển thần bí, có vẻ cao quý lạnh lùng, phần ngực được điểm bằng những hạt trân châu, nó như làm tăng thêm vẻ dịu dàng dễ thương.
“Đẹp mắt quá.” Khương Mộ Vân không nhịn được mà cầm váy đứng trước gương thử đồ, cô còn ướm thử váy lên người mình, dưới ánh đèn, chiếc váy màu xanh biển chợt lóe lên, cực kỳ cực kỳ xinh đẹp mơ mộng.
Khương Mộ Vân chợt nhớ tới lịch trình của Mạnh Triều Huy, vào lúc bảy giờ tối mai anh sẽ tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Tinh Diệu Tài Phú, lẽ nào anh muốn dẫn cô theo? Đây vốn là do anh cố ý chuẩn bị cho cô?
Cô không nhịn được mà cong môi cười, cô gấp bộ váy lại, rồi xếp gọn vào hộp quà, xong xuôi thì cất về ngăn kéo.
Khương Mộ Vân thay Mạnh Triều Huy chọn quần áo, phụ kiện, giày và đồng hồ đeo tay, sau khi đặt chúng ngay ngắn trên ghế, cô vừa ngâm nga một bài ca vừa lui ra khỏi phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Mộ Vân gửi tin nhắn WeChat cho Mạnh Triều Huy: Giám đốc Mạnh, hôm nay cơ thể tôi không thoải mái, nên không đến rèn luyện với anh nhé?
Rất nhanh cô nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Triều Huy: Khó chịu ở chỗ nào?
Khương Mộ Vân nhức đầu, khó chịu chỗ nào? Cô có chỗ nào không thoải mái đâu? Thế nên cô tùy tiện trả lời anh: Dù sao thì tôi thấy không thoải mái.
Mạnh Triều Huy: Ừ. Tám giờ sang đây ăn sáng.
Khương Mộ Vân cố tình mặc quần áo, đúng tám giờ nhấn chuông cửa nhà Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy mở cửa, đồng tử anh hơi co lại.
Hôm nay Khương Mộ Vân mặc một áo váy màu xanh da trời, với phần eo bó sát, váy chữ A dài đến đầu gối, tôn lên dáng người yểu điệu của cô, vòng eo nhỏ nhắn như phô hết ra, trên chân là đôi giày cao gót màu trắng.
Cô cũng trang điểm khá nhẹ nhàng, trông dáng vẻ cô trang điểm cũng không khác gì lúc không trang điểm, nhưng mà đôi mắt lưỡi liềm lại có vẻ sinh động hơn ngày thường.
“Sao cô lại mặc như thế này?” Yết hầu Mạnh Triều Huy hơi trượt, giọng anh khàn đi.
Khương Mộ Vân xoay một vòng, đôi môi anh đào màu hồng nhạt hơi nhếch lên: “Nhìn có đẹp không?”
Mạnh Triều Huy nhìn cô thật lâu rồi bảo: “Đẹp.”
Khương Mộ Vân nghe vậy liền cười ngọt: “Cảm ơn.”
Hai người kết thúc bữa sáng trong khi nói về truyện công việc.
Khương Mộ Vân thu dọn bát đũa vào bếp, Mạnh Triều Huy cũng theo cô vào: “Đặt ở đây đi, đợi lát nữa nhân viên làm thêm giờ đến rửa sau.”
“Ồ.” Khương Mộ Vân mặt không biểu tình đáp lại lời anh, nhưng thật ra trong lòng cô nhộn nhạo hết lên, chẳng lẽ anh bắt đầu thấy có lỗi với cô rồi sao?
“Cái đó, trong nồi, trong nồi có cái đó…” Mạnh Triều Huy chỉ vào nồi, thậm chí giọng anh còn lạc hẳn đi mấy nhịp.
Khương Mộ Vân thấy anh có hơi kỳ lạ, không đợi anh nói xong liền tò mò nhấc nắp nồi lên.
Bên trong là một bát nước trứng đường đỏ.
Khương Mộ Vân cười khúc khích, anh tưởng bà dì cả của cô đến thăm.
“Nghe nói trong người không khỏe uống thứ này sẽ thấy dễ chịu hơn.” Giọng Mạnh Triều Huy trước sau vẫn nhàn nhạt như vậy, kiểu như không thèm để ý, nhưng tốc độ nói của anh đã phản bội lại anh, anh có hơi khẩn trương.
Sau khi nói xong, anh quay người rời khỏi phòng bếp luôn, anh còn chẳng đợi Khương Mộ Vân đáp lại.
Khương Mộ Vân buồn cười nhìn bóng lưng anh, cô truy đến cùng hỏi: “Cái này là do anh nấu à?”
“Tôi đi thay quần áo.” Mạnh Triều Huy hỏi một đằng, trả lời một nẻo; anh đi thẳng vào phòng treo đồ.
Nụ cười trên mặt Khương Mộ Vân càng đậm cô bưng chén trứng gà đường đỏ kia lên, thấy chén còn ấm, cầm thìa múc thử một miếng, vị ngọt lập tức lan ra đầu lưỡi.
Cô rất nể mặt uống hết chén trứng gà đường đỏ, uống xong mới đến cửa phòng để đồ đợi người.
Mạnh Triều Huy mở cửa, anh đã thay xong quần áo, đang tự chọn cà vạt.
Khương Mộ Vân bước vào, nhìn thấy khớp xương ngón tay rõ ràng đang dao động giữa hai cái cà vạt, vậy là cô nói: “Cái màu xanh lam kia kìa.”
Mạnh Triều Huy lập tức chọn lấy chiếc cà vạt đó, Khương Mộ Vân đi lên trước cầm cà vạt trên tay anh rồi bảo: “Tôi giúp anh.”
Mạnh Triều Huy buông tay, ngoan ngoãn đứng yên.
Khương Mộ Vân nhón chân lên, thắt cà vạt quanh cổ anh.
Hôm nay cô còn xức nước hoa, Mạnh Triều Huy nhịn không được mà cẩn thận ngửi, đầu tiên cô mang theo chút ít hương cam đan xen với mùi quýt, lúc sau thì thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.
“Cô thơm quá.” Mạnh Triều Huy kìm lòng không đặng nói.
Hai người cách nhau rất gần, lúc Mạnh Triều Huy nói chuyện hơi thở ấm áp của anh phả vào tai Khương Mộ Vân, gương mặt của cô thoáng cái đã nóng bừng, vốn cô thắt cà vạt không giỏi lắm, nhưng trước đó cô đã thắt cà vạt giúp Khương Nhuận Sinh hai lần, lúc này lại có hơi ngượng, nên cô thắt cà vạt hơi lệch.
“Tôi thắt không đẹp lắm, anh tự thắt lại đi.” Khương Mộ Vân buông tay ra, cô cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, nếu cô mà ngẩng đầu thì anh chắc chắn sẽ thấy khuôn mặt đỏ như đít khỉ, như thế thì quá xấu hổ rồi.
Cô nói xong cũng nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, hệt như cảnh Mạnh Triều Huy chạy trối chết ở phòng bếp.
Mạnh Triều Huy nhìn chiếc nơ trong kính, nó đúng là xiêu vẹo, nhưng anh vẫn cười, trong lòng tự nhiên vui vẻ một cách lạ thường.
Mạnh Triều Huy tính ra ngoài với chiếc nơ xiêu vẹo, nhưng Khương Mộ Vân bảo anh thắt lại nó, nhưng anh nào có chịu.
Khương Mộ Vân ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã ngọt như mật.
Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian công việc dày đặc, nhưng hôm nay, Khương Mộ Vân cảm thấy thời gian dường như trôi qua rất chậm.
Mãi mới đợi được đến năm giờ, Khương Mộ Vân mấy lần đến phòng làm việc của Mạnh Triều Huy để báo cáo công việc với anh, cứ cho rằng anh sẽ mở lời về bữa tiệc từ thiện tối nay, nhưng anh mãi không mở miệng. Cô cũng không thể mở miệng hỏi được.
Sáu giờ, Khương Mộ Vân đang ngồi trên bàn làm việc, không yên lòng, cuối cùng thì ý của anh là gì?
Lúc này Mạnh Triều Huy mới đi ra từ trong phòng làm việc, Khương Mộ Vân lập tức đứng dậy quay đầu nhìn anh.
Anh thay bộ áo bành tô, tuấn dật phóng khoáng, sáng loáng chói mắt.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Mạnh Triều Huy nói.
Khương Mộ Vân há hốc mồm, không hỏi anh, cô gật đầu bảo: “Vâng.”
Mạnh Triều Huy đưa Khương Mộ Vân về tiểu khu: “Cô về nghỉ ngơi thật tốt, tôi phải tham gia một bữa tiệc từ thiện.”
Thì ra là do cô tự mình đa tình. Khương Mộ Vân im lặng, nội tâm cô giờ rất chua chát, nhưng cô không thể hiện sự chua chát trên mặt, cô cười nhạt bảo: “Vâng.”
Đây là lần đầu tiên cô về nhà sớm trong suốt một tháng qua, bỗng nhiên có chút mơ màng không biết nên làm gì.
Trong khoảng thời gian này Lâm Hồng vẫn đi công tác, cô nàng không có ở nhà, nếu như có cô ấy ở đây thì tốt rồi, chí ít còn có người để nói chuyện.
Cô đang nghĩ xem mình có nên ăn chút gì hay không, nhưng sau khi xem đồ trên Meituan, cô lại chẳng có cảm giác thèm ăn, quên đi, cô vẫn nên đi uống nước.
Khương Mộ Vân một tay mở tivi, tay còn lại cầm ấm đi rót nước.
TV vừa mở lên thì kênh giải trí đã xuất hiện, Khương Mộ Vân vừa định đổi kênh, ánh mắt tự nhiên cứng đồ.
Cô nhìn thấy Mạnh Triều Huy xuất hiện trên TV, anh đối mặt với máy quay, dáng đứng thẳng tắp, lỗi lạc xuất chúng, bên cạnh anh là một người phụ nữ quyến rũ kiều diễm, là Thôi Bảo Lỵ nữ minh tinh nổi tiếng trong nước.
Thôi Bảo Lỵ kéo tay Mạnh Triều Huy, đứng gần anh, trên mặt còn mang nụ cười ngọt ngào, họ để mặc phóng viên chụp ảnh từ mọi góc độ.
Trên người mặc Thôi Bảo Lỵ có mặc bộ dạ phục màu xanh, làn da của cô kia cực kỳ trắng, nương theo bước chân của cô là những ánh sao lấp lánh, mỹ lệ rung động lòng người.
Có ký giả truy hỏi: “Giám đốc Mạnh, xin hỏi quan hệ giữa ngày và cô Thôi là gì vậy ạ? Có phải là bạn bè nam nữ không ạ?”
Ống kính quay cận mặt Mạnh Triều Huy, cặp mắt đào hoa sâu hoắm mê người đang hơi nhếch lên…
Cốc đã đầy nước, Khương Mộ Vân vậy mà lại không nhận ra, cô vẫn còn tiếp tục rót.
Mãi cho đến khi nước men theo bàn trà chảy xuống mu bàn chân cô, tận đến lúc đó cô mới cảm thấy đau, cô liền đặt ấm nước xuống, tắt tivi, rồi lao vào nhà tắm để ngâm nước lạnh.
Mu bàn chân bị nước nóng làm phỏng, trên đó nổi lên những vết phồng rộp lớn, sau khi dùng nước lạnh, cô đau đến độ muốn khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống.