Sớm Tối

Chương 25




Mẹ kiếp, sao bản thân cô luôn chật vật trước mặt cậu vậy. Trước cô còn nói Lâm Hồng là đứa mê trai. Giờ thì hay rồi Khương Mộ Vân chỉ biết than thở cho chính mình.

Mạnh Triều Huy yên lặng đưa cô khăn giấy, nói: “Không sao chứ?”

Khương Mộ Vân nhận lấy, lau miệng: “Không sao hết, tôi rất ổn.”

Mạnh Triều Huy không nói chuyện, yên lặng nhìn cô, trong đôi mày thâm thúy dường như có sóng ngầm cuồn cuộn, lại giống vẻ bình lặng không chút gợn sóng.

Khương Mộ Vân không được thoải mái khi bị cậu nhìn như vậy, hai tay cầm cốc thủy tinh, nhíu mày nói: “Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”

“Thực sự, không có chuyện để nói sao?” Mạnh Triều Huy hỏi lại.

Khương Mộ Vân chống lại đôi mắt của cậu, get được ý tứ của cậu, mũi cô đột nhiên hơi chua, mắt cũng hơi chát, bỗng nhiên cô ù ù cạc cạc không giải thích được.

“Tôi nói rồi nha, tôi rất ổn!” Khương Mộ Vân lại bưng cốc nước lên, uống một ngụm rồi cố áp chế những xung động muốn khóc dưới đáy lòng xuống, buông cốc nước xuống lại nói thêm một câu: “Có người thương có người yêu, làm sao lại tệ được.”

Vẻ mặt Mạnh Triều Huy lạnh dần, sắc mặt tái nhợt, hai tay cầm chặt cốc nước, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

“Gần đây cậu thấy khó chịu trong người à?” Khương Mộ Vân nhìn sắc mặt đột nhiên tái nhợt của cậu, nhưng màu môi kia vẫn luôn đỏ sẫm, người cậu toát lên vẻ ốm yếu xinh đẹp, làm người khác phải động lòng trắc ẩn.

Mạnh Triều Huy ngước mắt liếc nhìn cô, cậu chỉ bảo: “Không, tôi cũng rất ổn.”

Khương Mộ Vân trợn mắt, đây là cái thái độ gì vật, cô cũng lười quản cậu.

“Không phải cậu có muốn chuyện muốn nói với tôi sao?” Mạnh Triều Huy hỏi.

“Đúng vậy. Nhưng cậu phải chờ thêm một lúc nữa.” Khương Mộ Vân nhìn về phía phòng vệ sinh, cái con bé này đang làm gì vậy?

Sống lưng Mạnh Triều Huy thẳng tắp, hai tay khoanh trên bàn, dưới hàng mi dài nhọn là đôi mắt đen như mực, đôi mắt kia lẳng lặng nhìn Khương Mộ Vân, cổ họng có phần chát: “Thật ra hôm nay tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Khương Mộ Vân giương mắt nhìn về phía cậu, ánh mắt xéo qua Lâm Hồng đang thướt tha quay lại, cô vẫy tay với cô nàng, ý giục cô nàng nhanh lên, đồng thời hỏi cậu: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Mạnh Triều Huy giờ mới biết rằng bữa cơm đêm nay không phải chỉ có hai người bọn họ.

Khương Mộ Vân đứng dậy nhường chỗ cho Lâm Lâm Hồng, để cô nàng đối mặt với Mạnh Triều Huy, còn mình thì ngồi sang một bên.

Mạnh Triều Huy là người thông minh, thoáng cái đã hiểu rõ ý đồ của Khương Mộ Vân, gương mặt từ tái nhợt thoáng chốc xanh mét.

“Lần trước hai người cũng có duyên gặp qua một lần, giờ tôi phải trịnh trọng giới thiệu lại. Đây là Lâm Hồng cô bạn thân nhất của tôi.” Khương Mộ Vân cười nói với Mạnh Triều Huy.

Cô quay đầu nháy mắt với Lâm Hồng: “Cậu ta thì chắc không cần tôi giới thiệu thêm nhì?”

Lâm Hồng vui vẻ đến mức đỏ cả mặt, đôi mắt to long lanh, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi Mạnh Triều Huy giọng vừa mềm vừa nhẹ: “Chào cậu, lần trước có gặp mà hơi vội nên muốn gặp lại cho biết, mình thực sự rất vui khi được làm quen với cậu.”

Bất kể là ai đối mặt đối mặt với một cô bé như vậy cũng sẽ sinh ra hảo cảm.

Nhưng từ đầu đến cuối Mạnh Triều Huy không hề nhìn Lâm Hồng, cậu cứ nhìn chằm chằm vào Khương Mộ Vân, đôi mắt đen kịt tối sầm của cậu như đang ngấm ngầm nổi gió bão.

“Làm sao vậy? Cậu không chào hỏi Lâm Hồng sao?” Khương Mộ Vân đối mặt với ánh mắt của cậu, tim cô đập thình thịch, cậu tức giận rồi?

“Đây là chuyện cậu muốn nói với tôi à?” Ngực Mạnh Triều Huy lại bắt đầu đau nhức, cậu cau mày, giọng điệu lạnh lùng thất vọng.

Khương Mộ Vân cân nhắc: “À, không phải đâu, chủ yếu là tôi muốn cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy điện thoại, thứ hai là muốn giới thiệu bạn thân của tôi cho cậu biết.”

“Chỉ có vậy?” Mạnh Triều Huy hỏi lại lần thứ hai, ánh mắt u sâm, ngữ điệu giá lạnh, vẻ mặt cực kỳ hung ác nham hiểm hung ác nham hiểm, phảng phất như bão bùng sắp ập đến.

Khương Mộ Vân có chút hoảng loạn, muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cuối cùng chỉ có thể ‘Ừ’ một tiếng.

Mạnh Triều Huy đột nhiên đứng dậy, cư cao lâm hạ[1] nhìn Khương Mộ Vân, ngực đau nhói, cơ thể cậu run lên, nhưng vẫn cực lực khống chế mình, cậu không muốn kẻ nào nhìn được dáng vẻ ốm yếu của mình, cậu tức giận cười lạnh với cô, giữa răng môi bật ra hai chữ ‘Có bệnh’, sau đó cậu đi thẳng ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại.

??? Khương Mộ Vân cũng sắp tức chết rồi, cậu mới có bệnh ấy, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, mới chỉ giới thiệu bạn bè cho cậu mà lại phản ứng lớn như vậy.

Cô càng nghĩ càng thấy tức, đang muốn đứng dậy đi nói lý lẽ với cậu thì Lâm Hồng giữ tay cô lại.

“Hồng nhỏ cậu làm gì vậy?” Khương Mộ Vân thở hồng hộc hỏi.

“Cậu đừng đi.” Lâm Hồng nói.

“Vừa nãy cậu ta còn mắng tôi có bệnh đấy, cậu ta mới là đứa có bệnh.” Khương Mộ Vân không kìm được giọng mình.

Lâm Hồng miệng cô: “Cậu nói be bé thôi, tất cả mọi người đang nhìn bọn mình đấy, quá mất mặt rồi.”

Những nữ sinh trước đây hâm mộ bao nhiêu thì giờ hả hê bấy nhiêu, cả đám ai cũng ôm vẻ ăn dưa hóng chuyện.

Tính nết Khương Mộ Vân luôn cố chấp, việc gì mà đã quyết thì không thể không làm, cô đẩy tay Lâm Hồng ra: “Cậu đợi tôi một chút, chốc nữa tôi trở lại, yên tâm đi tôi sẽ không làm gì cậu ta đâu, tôi có thể làm gì cậu ta chứ.”

Khương Mộ Vân đuổi theo ra cửa, vốn tưởng cậu đã đi xa, không ngờ khi ngẩng đầu lại có thể nhìn thấy bóng lưng cao như mười thước của Mạnh Triều Huy, cô lập tức đuổi theo.

“Mạnh Triều Huy, cậu nói rõ xem ai có bệnh?” Khương Mộ Vân cản đường cậu.

Mạnh Triều Huy buông mắt nhìn cô, mày kiếm anh tuấn nhíu lại, đôi môi mỏng hơi mím lại, trong sâu đôi mắt còn có vẻ buồn bã, cậu im lặng không nói chuyện.

Khương Mộ Vân đánh mắt nhìn sang chỗ khác, cô không muốn nhìn thẳng vào mắt của cậu, nhìn xong sẽ thấy buồn bã, và cô không thích cảm giác ngột này, cô đưa mắt nhìn đôi môi đỏ mọng quá mức của ai kia, cô tức giận truy vấn: “Nói đi, cậu bị câm à, cậu nói ai có bệnh?”

Khẽ thở dài một tiếng, Khương Mộ Vân chỉ thấy chỉ thấy đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói trong trẻo lạnh lùng yếu ớt vang lên: “Tôi có bệnh.”

??? Chuyện quái gì vậy?

Ban đầu Khương Mộ Vân đã chuẩn bị khí thế để cãi tay đôi với cậu, kết quả cậu lại thừa nhận, lại không xuất bài theo lẽ thường, làm cô nghẹn chết luôn.

“Đúng vậy, cậu bệnh còn không nhẹ!” Khương Mộ Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, trời sinh con ngươi của cậu đã đen kịt, như kiểu trong đó là một vòng xoáy đen có thể hút người vào, quá đỗi đẹp đẽ, bảo sao Lâm Hồng Lâm Hồng cứ nhớ mãi không quên.

Nếu cậu đã thừa nhận thì lại cho cậu thêm một cơ hội, Khương Mộ Vân Khương Mộ Vân chìa tay kéo ống tay áo cậu: “Nếu không thì cậu quay về với tôi đi, Lâm Hồng trông xinh như thế, tính cậu ấy còn rất đáng yêu, hay là hai người làm bạn trước nh…”

Bỗng nhiên Mạnh Triều Huy lại nổi giận, cậu nắm lấy cổ tay Khương Mộ Vân đang kéo ống tay áo mình, tay kia nắm lấy đầu vai cô, dùng sức đẩy, đẩy cô dựa vào thân cây hoa quế bên đường.

“Cậu có tim có phổi không vậy?” Mạnh Triều Huy ảm đạm đến phát sợ, cậu hỏi từng câu từng chữ.

Sắc mặt Mạnh Triều Huy thay đổi quá nhanh, động tác cũng thay đổi trong chớp mắt, Khương Mộ Vân nhất thời không xem xét kỹ, không biết tại sao mình lại bị đẩy lên thân cây, thân cây thô ráp đâm vào da thịt mềm mại ở sau lưng cô, có hơi đau, cô cau mày khẽ khụt khịt mấy tiếng.

Cành cây nhẹ nhàng đung đưa, vụn hoa quế nhỏ rơi xuống, rơi vào đỉnh đầu vạt áo của họ, mùi thơm trong veo cũng theo đó mà quanh quẩn bên người.

“Gì vậy?” Khương Mộ Vân đầu óc mơ hồ, không kịp phản ứng.

Mạnh Triều Huy đã buông tay cô ra, cậu lại xoay người rời đi không nhìn lại.

Khương Mộ Vân ngẩn ngơ tại chỗ, trái tim đập bình bịch, cô nhớ về những gì mà cậu vừa nói, cậu vừa nói cái gì đó, nói cô không có tim! Cái quỷ gì vậy, sao tim cô lại đập nhanh như thế?

Khương Mộ Vân giơ tay sờ lồng ngực của mình, đâu chỉ đập loạn xạ, mà còn đập rất mãnh liệt.

“Mạnh Triều Huy, cậu trúng gió hay gì vậy!” Khương Mộ Vân nhảy dựng lên, đi ra khỏi tàng cây, vừa đi vừa chửi ầm lên, nhưng cô không thấy bóng dáng cậu đâu hết.

Khương Mộ Vân trở lại nhà hàng, thấy đồ ăn đã bày lên, một bàn toàn đồ ngon, còn có một mỹ nhân chống cằm thất thần chán nản.

“Cậu về rồi đấy hả? Sao rồi? Cậu ấy có nói gì không?” Lâm Hồng nghe tiếng Khương Mộ Vân kéo ghế, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô còn chưa kịp ngồi thì cô nàng đã túm lấy cổ tay cô, vẻ mặt thiết tha.

Khương Mộ Vân cầm nĩa lên, đưa miếng salad vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Cậu ta nói cậu ta có bệnh, chứ cậu ta không nói tôi.”

Lâm Hồng nắm chặt tay Khương Mộ Vân: “Còn gì nữa không?”

Khương Mộ Vân bị nắm đau nên đã đánh nhẹ vào mu bàn tay cô, còn rất hung hăng nhai lấy nhai để miếng salad trong miệng, hàm hồ nói: “Cậu ta còn mắng tôi không tim không phổi, cũng không biết trúng gió gì, đúng là người có bệnh có khác.”

Lâm Hồng từ từ buông tay cô ta, bỗng nhiên cô nàng trở nên trầm tính hẳn, chỉ nhìn chằm chằm Khương Mộ Vân.

Khương Mộ Vân bị nhìn sợ đến mức nổi da gà, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi có đồ ăn hả?”

“Đừng nói là Huy thần thích cậu nha?” Lâm Hồng vẫn nhìn chằm chằm cô.

Khương Mộ Vân mới vừa nhấp một hớp sữa chua, nghe xong thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, cô lấy khăn giấy lau khóe môi: “Mắt cậu có mù không thế!”

“Không phải đâu, tớ thấy Huy thần kiểu thích cậu lắm. Cậu thật sự không thích người ta hả?”

“Tất nhiên là tôi không thích cậu ta rồi, tôi có bạn trai rồi đấy, cậu thấy tôi giống mấy người kiểu thay đổi thất thường sao?”

“Giống chứ sao lại không giống được! Đừng quên, trước đây cậu thích nam sinh, nam minh tinh nào cũng chưa vượt quá ba tháng.” Lâm Hồng vô tình vạch trần cô.

“Làm sao có thể so sánh được, mấy chuyện lúc đó không phải tính tình thiếu nữ.” Khương Mộ Vân cuối cùng cũng đặt dĩa ăn xuống, cô định nói rõ chuyện này với Lâm Hồng: “Người khác không hiểu rõ được tình cảm của tôi với Tân Thần, cậu cũng không hiểu rõ lắm đâu, sau khi bố tôi qua đời tôi gần như không biết mình phải làm gì, không phải cậu không biết nếu như không có cậu ấy bầu bạn bên cạnh thì tôi cũng không biết mình có còn khỏe mạnh sống đến bây giờ không. Nói chung địa vị cậu ấy trong lòng tôi không thể lay chuyển được.”

Lâm Hồng lúc này im hẳn đi, cô chỉ thấy tia nước dâng lên trong mắt Khương Mộ Vân, cô nàng cầm tay cô: “Được rồi, tớ hiểu rồi, không nói nữa không nói nữa.”

“Không được, cậu phải nghe tôi nói, tôi tuyệt đối không thể thích Mạnh Triều Huy được, đây là chuyện không bao giờ xảy ra! Nếu như tôi thích cậu ta, thì ngày nào tôi cũng ăn cỏ, không ăn cả salad trộn!” Khương Mộ Vân thề độc.

Đối với mấy đứa tham ăn, thì lời thề này quá trí mạng.

“Được được, tớ tin, tớ tin!” Lâm Hồng cắt nguyên miếng thịt bò rồi bỏ vào trong bát Khương Mộ Vân: “Đừng nói nữa, ăn đồ của cậu đi, chuyện của tớ thì để tớ nghĩ cách sau.”

“Tự cầu phúc cho mình đi.” Khương Mộ Vân vươn tay vỗ vỗ vai Lâm Hồng: “Mà nếu không thành công thì cũng phải chuyện gì xấu.”

“Cái mồm quạ nhà cậu!” Lâm Hồng tức giận đến mức gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng cô.

Bởi vì cô nàng Lâm Hồng gọi ba suất ăn, mà giờ chỉ có hai cô gái còn ở lại, Lâm Hồng miếng được miếng không, Khương Mộ Vân cứ tưởng mình giải quyết được hết, nhưng thực sự cô ăn không hết, còn thừa một ít.

“Waiter, làm ơn giúp bọn tôi đóng gọi lại, cảm ơn.” Khương Mộ Vân gọi nhân viên phục vụ đến.

“Cái này cũng có thừa được bao nhiêu đâu.” Hôm nay Lâm Hồng không thể hiểu nổi hành vi của Khương Mộ Vân.

“Nhỡ đâu mỗi món trên bàn đều là công sức vất vả của người khác. Tân Thần nói với tôi số đồ ăn chúng ta lãng phí trong một năm đủ để người nhà nghèo sinh hoạt trong một tháng, không nên chạy theo người đàn ông khác, nên để ý đến những chuyện khác nữa.”

“Ồ, để tớ nhìn cậu có thể làm gì.” Lâm Hồng liếc mắt nhìn Khương Mộ Vân, xong cô nàng cầm túi xách đi đến quầy lễ tân tính tiền.

“Chào ngài ạ, hóa đơn của ngài đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên phục vụ cười tươi tiếp đón.

Lâm Hồng kinh ngạc kinh ngạc nói: “Thanh toán rồi?”

Cô quay sang nhìn Khương Mộ Vân không vui nói: “Đã bảo để tớ thanh toán mà, sao cậu lại giành hả?”

“Tại sao tôi phải giành thanh toán với cậu, ăn no rửng tiền hả.” Khương Mộ Vân buồn cười nói.

“Vậy ai thanh toán vậy ạ?” Lâm Hồng nhìn về phía nhân viên phục vụ.

“À là một cậu trai rất rất rất tuấn tú thanh toán ạ.” Hai mắt nhân viên phục vụ túa ra bong bóng màu hồng.

Có thể khiến cho nhân viên phục vụ nữ dùng đến tận ba chữ ‘rất’ hình dung thì chỉ có thể là Mạnh Triều Huy.

“Má ơi, Huy thần có phong độ quá đi mất.” Hai mắt Lâm Hồng cũng túa ra bong bóng màu hồng.

“Được rồi, còn đây là đồ tặng kèm ạ.” Nhân viên phục vụ lấy một em cọp nhỏ lông nhung từ trong quầy ra đưa cho bọn cô, còn nói thêm: “Hôm nay là ngày kỷ niệm của cửa hàng, thêm 59 tệ để có thêm một em này, thêm 79 tệ sẽ được hai em, bạn nam kia đã đưa thêm 79 tệ.”

Lâm Hồng lại bất ngờ, cô nhận lấy hai em gấu bông: “Trời ơi, Huy thần nhìn thì lạnh lùng nhưng nội tâm bên trong lại dịu dàng quá trời.”

Khương Mộ Vân nhìn cũng thấy thích, từ nhỏ cô đã thích mấy con gấu mềm mại ấm áp kiểu này, nên số gấu bông trong nhà cô có thể xếp chồng cao tới trần nhà, nhưng lúc này cô chỉ nhìn rồi bảo: “Hừ, bọn mình đã mười tám tuổi rồi, cậu ấy cứ như kiểu bọn mình còn chưa lên tám ấy.”

Lâm Hồng ôm chặt hai bé cọp nhỏ, cũng hừ lạnh một tiếng: “Tớ thấy trên giường ai kia toàn đồ chơi của trẻ tám tuổi ấy. Nếu ai kia không cần thì của tớ tất.”

Khương Mộ Vân cố chấp: “Còn lâu tôi mới thèm đồ của tên kia nhé, không lịch sự cũng chẳng phong độ.”

Lâm Hồng khoác tay Khương Mộ Vân ra khỏi nhà hàng Tây, hai ngón tay cô nàng véo nhẹ cánh tay cô: “Không được nói Huy thần như vậy.”

Khương Mộ Vân vừa đau vừa tức, thiếu chút nữa xổ tục, cô vịn đầu vai Lâm Hồng, hung tợn lắc cô nàng: “Tôi nói này chị em của tôi ơi, chị tỉnh táo lại cho em với, Huy thần trong miệng chị ban nãy không hề liếc mắt nhìn chị, người ta rời đi cũng không thèm quay đầu lại!”

“Người ta cũng là người có vốn có liếng nha, tớ đây chỉ là dong chi tục phấn[2], cậu ấy không nhìn trúng tớ cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, cậu xem hai em cọp nhỏ này đi, đây không phải là quà bồi tội cho tớ hả.” Lâm Hồng nói.

“Xong rồi xong rồi, Mạnh Triều Huy hạ độc gì cho cậu rồi…” Khương Mộ Vân rất muốn đánh người, Mạnh Triều Huy đúng là ‘Kẻ gây tai hoạ’ mà.

“Chị gái kia có phải là bạn gái của Tân Thần, sinh viên năm nhất trong khoa dương cầm của chúng ta không?”

“Hình như là cô ấy đấy, người thật trông còn đẹp hơn cả ảnh nữa.”

“Với lại người ta hình như cũng là tài nữ âm nhạc ấy sao ấy, cậu nhìn thấy video chưa, hồi nhỏ cô ấy đã giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ khác nhau á.”

“Nghe nói gia thế nhà người ta cũng rất tốt, bố cô ấy từng là giáo sư khoa dương cầm. Thế chẳng phải là cả cái khoa học này là nhà cô ấy sao…”

“Tân Thần vẫn còn có chút tài năng, mới nhập học được có vài ngày mà đã có chỗ dựa vững chắc như vậy. Tớ còn nghe nói, điều kiện nhà Tân Thần cũng không tốt…”

“Tân Thần thoạt nhìn trông rất nho nhã dễ e thẹn nha, mối quan hệ này cũng thú vị ghê.”

Bên người có hai cô bé đi qua, tay trong tay, đầu đối đầu, nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt của họ dừng trên người Khương Mộ Vân.

Khương Mộ Vân trời sinh đã có khả năng nghe tốt, tuy rằng giọng bọn họ không cao, nhưng cô vẫn nghe ra lời, nghe xong cô cũng không để ý đến chuyện đùa giỡn với Lâm Hồng nữa, cô dừng chân tại chỗ, dường như đang suy tư điều gì.

“Làm sao vậy?” Lâm Hồng đi vài bước xong phát hiện Khương Mộ Vân không đi theo, ngoảnh đầu nhìn thấy sắc mặt cô không đúng lắm.

Khương Mộ Vân: “Không sao hết, về ký túc xá rồi nói.”

Lâm Hồng liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Khương Mộ Vân, cô rất sợ người bạn tốt của mình tức giận, bởi lẽ lúc người bạn tốt này tức quanh thân sẽ tỏa ra cái khí thế cường đại quá mức khiếp người, cái khí thế này làm người ta phải rụt rè.

Cô lập tức ngoan ngoãn không đùa cợt nữa, kéo cánh tay Khương Mộ Vân, như chim nhỏ nép lòng người im lặng dễ thương.

“Xảy ra chuyện gì hả?” Lâm Hồng vừa về tới ký túc xá liền hỏi.

Khương Mộ Vân mở máy tính ra, thuần thục đăng nhập vào diễn đàn học viện âm nhạc, nhìn thoáng qua bài đăng đang Hot: “Ngôi sao” lấp lánh đến từ khoa dương cầm cùng cô bạn gái của cậu ta ~

Lâm Hồng nghiêng người nhìn, xong cũng phải bật thốt lên: “Mẹ ơi, nhìn ngọt quá trời, hai người các cậu thực sự quá ngọt rồi…”

Ảnh chụp trong bài đăng là lúc cô đang thân mật với Tân Thần trong căn-tin vào hồi sáng, có cả cảnh họ tình cờ gặp Kỳ Thịnh trước tầng đàn nữa.

Ban đầu bài đăng và mọi người còn rất bình thường, họ chỉ là dập đầu trước tô cơm cún này, nói hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi rất ngọt ngào; sau lại có người bắt đầu tiết lộ hoàn cảnh gia đình của cô và Tân Thần, ngay lập tức biến thành tình yêu giữa “Tiểu tử nghèo” và “Cô tiểu thư nhà giàu”; về sau nữa lại có người đào ra mối quan hệ giữa cô và học viện âm nhạc, họ phát hiện cô là người đã giành được vô số giải thưởng dương cầm, là một tài nữ.

Chính vì vậy có một số người bắt đầu hoài nghi đến mưu đồ của Tân Thần, họ nói rất nhiều lời khó nghe.

Nhìn kết cục cuối, Khương Mộ Vân đã tức giận run người. Nếu như những người kia hướng về cô thì cô có thể mỉm cười cho qua, cô sẽ không để ý gì hết, hà tất gì phải so đo với một đám ‘chó’. Nhưng bọn họ lại nhắm vào Tân Thần người mà cô yêu thương.

Lâm Hồng cũng cực kỳ tức giận, chửi ầm lên: “Mấy cái đứa anh hùng bàn phím này, chỉ dám trốn trong góc châm ngòi thổi gió, có bản lĩnh thì đừng dùng tài khoản nặc danh!”

Khương Mộ Vân tỉnh táo lại, cô gửi link bài đăng cho Tam sư huynh Tam sư huynh, còn nhắn kèm lời: Tam sư huynh, có người bắt nạt Tiểu sư muội của anh rồi, mau giúp em tra IP và danh tính của mấy người này, cảm ơn anh ạ.

“Cậu hoài nghi có người cố ý làm hả?” Lâm Hồng hỏi.

“Chỉ là hoài nghi thôi.” Khương Mộ Vân nói, sau đó dùng tài khoản thật gửi tin nhắn đến nhân viên quản lý diễn đàn, yên cầu người bên đó xóa bài đăng này, nếu không xóa cô sẽ khởi tố bọn họ vì vi phạm quyền nhân thân, quyền ảnh chụp.

Tắm xong, Khương Mộ Vân bò lên giường, gọi video cho Tân Thần.

Chỉ sau vài tiếng chuông, Tân Thần quả quyết cúp máy, một lát sau anh mới gọi điện thoại lại cho cô.

“Sao anh lại cúp máy em?” Khương Mộ Vân rất bất mãn.

Tân Thần nói: “Anh ở ký túc xá, giờ bạn cùng phòng mới ngủ, còn anh thì đang ở trên ban công, ở đây tối lắm, không thích hợp gọi video.”

Khương Mộ Vân bẹp miệng: “Được rồi.” Cô lại cười nói: “Ngày mai em lại dậy sớm đến căn tin ăn cùng anh nha.”

Tân Thần do dự một lúc rồi mới nói: “Ngày mai anh định đi sớm hơn một chút, em ngủ thêm đi đừng dậy sớm quá.”

“Không có việc gì, em dậy được ý.” Khương Mộ Vân nói.

“Ý của anh là anh muốn tự mình luyện đàn, em cũng có chuyện của mình, không phải bám dính với nhau vậy đâu.” Tân Thần nói, giọng nói của cậu trong điện thoại lạnh lùng đến lạ thường.

Một lát sau không nghe thấy Khương Mộ Vân đáp lại, Tân Thần lại nói: “Chờ anh luyện đàn xong sẽ đến tìm em ăn cơm trưa cùng được không? Đến lúc đó anh gọi điện thoại cho em nhé?”

Khương Mộ Vân đột nhiên hỏi: “Anh xem bài đăng đó rồi đúng không?”

Tân Thần trầm mặc mất một lúc rồi cậu nói “Ừ”.

“Thật ra anh không cần để tâm nhiều như vậy đâu, sắc mặt ghê tởm của bọn họ không liên quan đến anh, bọn mình không liên quan gì hết. Tự mình biết mình là người như thế nào là được rồi.” Khương Mộ Vân cố gắng khuyên bảo cậu.

“Ừm, anh không để ý đến. Thật ra anh không thích có người bên cạnh trong lúc luyện đàn.” Tân Thần lại nói.

Nếu Tân Thần đã nói đến mức đường này rồi thì Khương Mộ Vân cũng không nên nói thêm gì nữa: “Được rồi, nếu anh không thích thì thôi vậy. Em buồn ngủ quá, cúp máy trước nha.”

“Được, em ngủ ngon nhé.” Tân Thần hình như đang thở phào nhẹ nhõm.

_Chú thích:

[1] đứng ở trên cao cúi mắt nhìn kẻ dưới =)) đại ý là dị á.

[2] ý chỉ người con gái chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

_

Nhã: Xin phép đính chính =)) những từ tiếng anh trong thoại là của tác giả viết nhé mọi người. Không phải do em chen vào đâu. Năm nay yêu đương cũng khó khăn quá trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.