Khương Mộ Vân bật khóc, một hơi chạy đi ba bốn km, chạy ra đường phố đông nghịt người, bắt đầu đi lang thanh không có mục đích.
Bất tri bất giác cô đã đi đến cạnh con sông Doanh bên cạnh học viện âm nhạc.
Chạng vạng, trời chiều còn đang đọng trên núi thiếu nữ say ngủ ở phía tây, chậm chạp không chịu hạ xuống, ánh sáng đã nhuốm đỏ nửa trời, mặt sông được bao phủ bởi ánh nắng chói chang.
Khương Mộ Vân đứng trên bãi cỏ dưới chân cầu, ngơ ngác nhìn dòng sông nửa đỏ nửa xanh.
Có một khoảng thời gian khi cô còn bé, gia đình bọn cô sống ở trong tiểu khu ở phía sau lưng, nơi này rất gần với học viện âm nhạc, Khương Nhuận Sinh thời đó có thể vừa đi bộ cũng có thể vừa đi làm.
Vào thời điểm đó, gia đình ba người bọn họ thích đi dạo ở đây sau bữa tối, một tay cô nắm tay Khương Nhuận Sinh, một tay nắm tay Diệp Trân Ny, nắm tay họ chơi trò chơi phóng tên lửa.
“Hành khách thân yêu, vui lòng thắt chặt dây an toàn, tên lửa của chúng ta sắp phóng rồi.” Giọng nói Diệp Trân Ny vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
“Một, hai, ba, phóng đây!” Khương Nhuận Sinh ra lệnh một tiếng. Khương Mộ Vân dùng hết sức đá châm, nương theo bước của bố mẹ chạy hai bước, cô phóng đi rất xa, rồi bay rất xa. Tiếng cười ròn rã vui sướng cũng truyền ra xa.
Khi đó, bất kể ai thấy cảnh này, cũng sẽ phải cảm khái một tiếng: “Thật là một gia đình hạnh phúc mà!”
Ngày ấy nơi đây có thảm cỏ xanh mướt, trên đó còn có những chiếc hoa nhỏ có màu sắc sặc sỡ, như thể những ngôi sao đầy đủ màu lấp lánh trên bầu trời xanh.
Nhưng hôm nay, khi Khương Mộ Vân lại tới đây thêm lần nữa, bãi cỏ vẫn xanh um như trước, cỏ xanh vẫn thơm như trước, nhưng những bông hoa nhỏ ấy dường như không còn rực rỡ nữa mà trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.
“Khương Mộ Vân!” Có người gọi cô từ phía sau, rồi vai cô bị người ta vỗ nhẹ.
Khương Mộ Vân mờ mịt quay đầu lại, thời điểm cô nhìn thấy cậu ấy, nước mắt lại như đê vỡ, mãnh liệt trào ra.
Cậu thiếu niên trước mắt cao gầy, cậu mặc áo sơ mi trắng đã hoen vàng cùng với chiếc quần đen, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt sạch sẽ trong suốt.
Vừa nhìn thấy Tân Thần, Khương Mộ Vân nhớ ngay đến Khương Nhuận Sinh, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Cậu, cậu làm sao vậy?” Chân tay Tân Thần luống cuống.
Khương Mộ Vân đưa tay lau nước mắt hỏi cậu chàng: “Cậu có khăn giấy không?”
Cô lao ra khỏi cửa mà không mang theo điện thoại, tiền bạc cũng không mang theo luôn, vì vậy cô cắn răng đến một siêu thị nhỏ để hỏi xem có ai đó có thể cho cô một túi khăn giấy, rồi túi khăn giấy đó cũng đã dùng hết, nên cô quyết định không khóc nữa, nhưng khi vừa nhìn thấy Tân Thần một cái, thì cô lại không kìm được.
“Có, tôi có.” Tân Thần xoay túi đeo lưng của mình, lấy một nửa túi khăn giấy chưa dùng đưa cho Khương Mộ Vân.
“Cảm ơn.” Khương Mộ Vân nhận lấy, cô lấy một tờ ra để xì mũi, xì xong còn dùng sức xoa mũi, lại lấy thêm một tờ để lau khô nước mắt trên mặt.
Khương Mộ Vân trả lại phần còn lại cho Tân Thần, cô hỏi cậu: “Bây giờ cậu có thể mời tôi ăn cơm không? Tôi đói bụng quá.”
Tân Thần tiếp nhận túi khăn giấy bỏ vào túi đeo lưng của mình, tỏ vẻ cực ngượng ngùng: “Tôi cũng muốn mời cậu đi ăn tối lắm, nhưng bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng cần phải đi rồi.”
“Cậu đi đâu vậy?” Khương Mộ Vân hỏi.
“Có một đội người mời tôi đến diễn tấu.” Tân Thần thành thật trả lời.
“Đấy là đi làm công hả?” Khương Mộ Vân biết có rất nhiều sinh viên của học viện âm nhạc sẽ kiếm tiền bằng cách diễn tấu trong các nhà hàng cao cấp hoặc là diễn tấu trong hôn lễ.
Tân Thần gật đầu: “Cho nên xin lỗi cậu nhiều, cậu có thể chờ tôi trở lại không?”
“Tôi đi với cậu nha.” Khương Mộ Vân nói.
Tân Thần hơi sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, lúm má đồng tiền bên má phải như ẩn như hiện: “Được.”
“Vậy thì đi thôi, tôi không thể đến muộn được.” Tân Thần nói, giơ cổ tay lên nhìn mặt đồng hồ đeo tay.
“Chờ một chút.” Khương Mộ Vân lại lau nước mắt ở khóe mắt, giơ tay vén mớ tóc mai bay loạn ra sau tai, hỏi cậu: “Cậu thấy tôi như thế nào?”
Tân Thần nhìn cô, dưới trời chiều êm dịu, đuôi mắt cô nàng đỏ đỏ, viền mắt cũng có hơi chút đỏ, chóp mũi ửng hồng, da thịt trắng noãn tựa sứ sáng, khuôn mặt nhỏ xinh xắn đáng yêu không thể tả.
“Nhìn tôi trông có chật vật quá không?” Khương Mộ Vân thấy cậu mãi mà không trả lời mình, hoài nghi hỏi.
Tân Thần lấy lại tinh thầy, khoát tay lia lịa, lắp ba lắp bắp: “Không, rất đẹp, cậu rất đẹp.”
Khương Mộ Vân cười khúc khích, hôm nay quả là một ngày kinh khủng, cơ mà tâm trạng lúc này của cô đã cảm thấy tốt hơn một chút.
Địa điểm tổ chức hôn lễ nằm gần học viện âm nhạc, chỉ mất mười phút đi bộ là sẽ đến đó, nhưng Tân Thần sợ đến muộn, nên đi đường rất nhanh.
Khương Mộ Vân giữa trưa không ăn cơm, xong lại đi bộ cả một buổi trưa, lúc này ráng lắm mới có thể đuổi kịp bước chân của Tân Thần, Tân Thần thì không nhận thấy sự trầy trật của cô.
Ở lối vào khách sạn có một đôi tân hôn, phù rể phù dâu bố mẹ hai bên gia đình đang tươi cười tiếp khách.
Còn có cả một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trong bộ vest và giày da đang đứng nhìn xung quanh, thấy Tân Thần từ xa, vừa vẫy tay vừa đi tới.
“Trịnh tổng, ngại quá, cháu đến chậm rồi.” Tân Thần bước nhanh hai bước để nghênh đón.
Nét mặt Trịnh tổng thoáng có hơi lúng túng, ông cười nói: “Không sao hết, nhưng mà tôi gọi điện cho cậu mà sao cậu lại không nhận điện thoại vậy? Chuyện là thế này, cô dâu tạm thời đổi ý rồi, cô ấy muốn hợp tấu đàn dương cầm và đàn violon, sỡ dĩ tôi gọi điện thoại cho cậu là muốn bảo cậu không phải đến nữa…”
Tân Thần ngẩn người, chỉ ngơ ngác ‘À’ một tiếng, xong cũng chẳng nói gì nữa.
“Tân Thần, thật sự xin lỗi cậu, lần sau có cơ hội tôi nhất định sẽ tìm cậu.” Trịnh tổng mở lời xin lỗi.
Tân Thần đang muốn nói gì đó thì Khương Mộ Vân giật nhẹ tay áo cậu, tự mình bước đến, cô nàng dương môi cười: “Trịnh tổng, bọn cháu có thể hợp tấu đàn violon và đàn dương cầm. Cậu ấy là người chơi đàn dương cầm, còn cháu là người chơi đàn violon. Hơn nữa mức phí của bọn cháu vẫn như cũ, ngài có thể suy nghĩ thêm xem có muốn đổi người không.”
Trịnh tổng ngẩng đầu nhìn Khương Mộ Vân, đôi mắt nhỏ đột nhiên sáng bừng lên: “Cháu, cháu không phải là…”
“Trịnh tổng, thế nào? Ngài có cần bọn cháu biểu diễn trước một lượt rồi mới đưa quyết định không?” Khương Mộ Vân cắt ngang lời ông, cười híp mắt hỏi.
Trịnh tổng khoát tay: “Không cần, không cần, hai đứa đi theo tôi.”
Ông vừa dẫn Tân Thần và Khương Mộ Vân vào đại sảnh, vừa gọi điện cho người bên kia.
“Bọn cháu cứ đợi trước ở chỗ này, đúng 7:30 sẽ bắt đầu hôn lễ.” Trịnh tổng đưa bọn họ đến một căn phòng giống như cánh sau của sân khấu, ông nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ: “Chờ đến khoảng 7 giờ 25, người dẫn chương trình của chúng tôi sẽ đưa mấy đứa lên diễn tấu ở trên đài đại sảnh, cô cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng nghe chỉ lệnh của người dẫn chương trình để bắt đầu màn biểu diễn là được.”
“Tôi thấy cháu không mang theo đàn, lát nữa tôi sẽ sai người mang đàn qua đây.” Trịnh tổng lúc này trông có vẻ hòa ái lạ thường.
“Cháu muốn đến WC trước.” Khương Mộ Vân nói.
Trịnh tổng cười ha hả nói: “Được, tôi dẫn cháu đi.”
“Tân Thần, cậu chờ tôi một xíu nhé.” Khương Mộ Vân nói một tiếng với Tân Thần, nói xong liền ra khỏi phòng nghỉ đi theo Trịnh tổng.
Khương Mộ Vân đi vào phòng WC trước, cô đi ra bồn rửa tay, vặn vòi nước, rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt không tốt lắm, hai mắt còn hơi sưng đỏ.
Lúc này có một nữ phục vụ đẩy cửa tiến vào: “Cô Khương, Trịnh tổng của chúng tôi đã nhờ tôi đưa cái này cho cô, cô xem có phải là thứ cô cần không.”
Khương Mộ Vân nghiêng người hỏi: “Sao cô lại biết tôi họ Khương?”
“Trịnh tổng nói cho tôi biết ạ.” Nữ nhân viên đưa túi mỹ phẩm màu đen trên tay cho cô.
Khương Mộ Vân nhận lấy: “Cảm ơn, phiền cô thay tôi gửi lời cảm ơn đến Trịnh tổng nhé.”
Một lát sau, Khương Mộ Vân về tới phòng nghỉ.
Tân Thần ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng bất an, cậu thấy Khương Mộ Vân mở cửa đi vào, liền vội vàng đứng lên, bắt gặp gương mặt của cô thì hơi sững sờ trong chốc lát.
“Thì ra cậu chơi đàn violon. Bài hát lát nữa chúng ta chơi là bài Hôn lễ trong mộng, bài này chơi cũng không khó nhưng chúng ta chưa hợp tấu với nhau bao giờ, không biết lúc đấy có xảy ra vấn đề gì không.” Tân Thần lo lắng nói, tốc độ nói có chút nhanh.
“Không sao đâu. Bài hát này tôi thuộc làu rồi.” Khương Mộ Vân an ủi.
“Nguyên nhân chủ yếu là cả hai không tập luyện với nhau, tôi…” Lông mày Tân Thần vặn hết lại, cậu có yêu cầu rất cao với màn biểu diễn của mình, cho dù là biểu diễn trong hôn lễ cậu cũng muốn nó phải hoàn hảo nhất có thể.
Khương Mộ Vân tiến lên một bước, đưa tay vén tóc mai ra sau tai, lẳng lặng nhìn cậu: “Tôi biết cậu theo đuổi diễn tấu, nhưng mà hãy tin tưởng tôi, dù cho đây là màn diễn tấu đơn giản trong một buổi hôn lễ, hay là màn diễn tấu trên trường thi thì mong cậu hãy tin tưởng tôi.”
Tân Thần đối mặt với đôi mắt trong veo long lanh của cô, cậu không thể nghĩ thêm gì nữa, cứ ngờ nghếch gật đầu.
Khương Mộ Vân Cầm cây đàn do Trịnh tổng mang đến, cô muốn chuẩn bị một chút.
Có tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa bước vào: “Quấy rầy rồi, cô dâu chú rể sắp vào đại sảnh rồi. Đây là tây trang mà cô cậu muốn.”
Khương Mộ Vân đi tới, nhận lấy tây trang, gật đầu nhẹ với đối phương: “Được rồi, cảm ơn.”
Cô cầm bộ tây trang màu đen đưa cho Tân Thần: “Đồ tôi tìm Trịnh tổng mượn, cậu thử xem, chắc cũng vừa người đấy.”
Tân Thần yên lặng tiếp nhận, tây trang rất nặng, chắc giá của nó cũng không rẻ. Trong lòng của cậu càng thấy quỷ dị, cậu đã từng tiếp xúc với Trịnh tổng hai lần, biết rõ Trịnh tổng cũng không phải loại người dễ nói chuyện như vậy, dường như mỗi lần Trịnh tổng đối mặt với Khương Mộ Vân đều vô cùng khách khí dễ nói chuyện.
“Đang nghĩ gì vậy?” Khương Mộ Vân cầm chiếc đàn lên.
Tân Thần vội vã mặc bộ tây trang, không ngờ nó lại vừa vặn người cậu: “Đi thôi.”
“Chờ một chút.” Khương Mộ Vân buông đàn, tiến lên giúp cậu sửa cổ áo tây trang, nhẹ nhàng nói: “Cổ áo còn chưa lộn lên nè.”
Mùi thơm thanh nhã trên người cô quanh quẩn bên chóp mũi cậu, tim Tân Thần đập thình thịch, cả người căng thẳng.
“Được rồi, đi thôi.” Khương Mộ Vân cầm đàn, cười một tiếng.
“Ừm.” Tân Thần thở sâu, chẳng biết tại sao cậu lại khẩn trương, ngay cả lúc cậu tham gia thi đấu cũng không khẩn trương như này.
“Lát nữa, chúng ta hãy cúi chào trên sân khấu nha, làm cùng ý.” Khương Mộ Vân vừa đi vừa nói.
“Được.” Tân Thần tán thành.
Hai người dắt tay nhau bước về phía trước trung tâm sân khấu, cả hai rất ăn ý cúi mình chào người, xong xuôi hết mới bước đến bên cây đàn dương cầm.
Tân Thần đi vòng qua sau cây đàn dương cầm, cậu ngồi trên ghế chơi đàn, theo thói quen cậu nhắm mắt đưa hai tay ra nhẹ nhàng vuốt các phím đàn.
Khương Mộ Vân đứng ở trước dương cầm, mái tóc nhẹ rơi xuống, cô đặt chiếc đàn violon trên xương quai xanh bên trái của mình, nhìn về phía Tân Thần, đúng lúc Tân Thần cũng mở mắt, nhìn về phía cô.
Khương Mộ Vân gật đầu với cậu.
Tân Thần cũng gật đầu, sau đó đầu ngón tay hạ xuống, giai điệu nhẹ nhàng êm tai vang lên, Khương Mộ Vân nhìn cậy, chờ nhịp tiết tấu kia vang lên mới nhẹ nhàng kéo dây đàn, chậm rãi tiến vào, âm sắc rực rỡ thanh nhã thoáng cái đã lọt vào tay của các khách mời có mặt.
Cùng lúc đó, cô dâu chú rể cũng bước vào.
Nhưng ánh mắt của mọi người vẫn còn tập trung ở trên đài, nói thật thì là do hình ảnh của cặp thiếu nam thiếu nữ quá mức xuất chúng, một khúc hợp tấu vô cùng ăn ý êm tai.
Sau đó khúc nhạc cũng đã kết thúc, cô dâu và chú rể cũng bước ra giữa sân khấu.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cô dâu chú rể cũng vỗ tay vô cùng tán thưởng, Tân Thần đang muốn đứng dậy, thì cô dâu đột nhiên nói: “Chờ một chút, tôi có thể làm phiền hai vị diễn tấu thêm một khúc nữa không? Hai người chơi đàn thực sự rất hay.”
“Đúng vậy, chơi thêm một khúc nữa đi, hai người đánh đàn nghe hay.” Tân khách dưới đài cũng cao giọng hô hoán.
Khương Mộ Vân và Tân Thần liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy ý nghĩa còn đang dang dở trong mắt đối phương.
“Canon[1], được không?” Khương Mộ Vân hỏi, cô nhớ rõ Tân Thần rất thích bài hát này.
“Được.” Đôi mắt Tân Thần lóe lên tia sáng, tia sáng đó lóe lên một tia lửa, tâm tình vui sướng trong mắt như đứa trẻ thơ ngây, không chút che giấu.
Hai người phối hợp càng lúc ăn ý trong màn canon kế tiếp, cũng không lấy ai làm chủ, khi thi đàn dương cầm làm nhạc đệm cho đàn violon, khi thì đàn violon làm nhạc đệm cho đàn dương cầm, có lúc hai bộ âm như đang cạnh tranh so tài với nhau, cũng có lúc hòa vào làm một như thể đang nhảy múa, giống như tiếng trời vậy, chữa lành lòng người.
Âm nhạc hay thực sự có thể chạm vào lòng người, toàn bộ hiện trường hôn lễ lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người tập trung hết ở trên vũ đài, họ còn đang đắm chìm trong tiếng nhạc xúc động, thậm chí còn có người lệ nóng doanh tròng.
**
Gió đêm dịu dàng thổi qua, ánh đèn hai bên đường ấm áp chiếu sáng.
Khương Mộ Vân đã uống chút rượu vang đỏ, đã thế còn muốn đi ở trên lề đường, cũng may lề đường còn rộng, khả năng giữ thăng bằng của cô cũng ổn, không đến mức đi cong đi vẹo.
Nhưng Tân Thần vẫn rất lo lắng, cậu ở bên cô, dang tay bảo vệ cô, cậu muốn trực tiếp nắm tay cô, rồi lại do dự, nói chung cậu không thể lấy hết dũng khí.
Cô xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, thiện lương như vậy, thì sao cậu lại xứng đôi với cô được, cậu không nên si tâm vọng tưởng, không nên làm con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Cuối cùng Tân Thần buông tay xuống, nhanh chóng nắm chặt tay, tâm trạng hụt hẫng đến mức không chịu nổi.
Ngay khi Tân Thần tuyệt vọng phân tâm, Khương Mộ Vân bỗng trượt chân một cái, cơ thể không cách nào giữ thăng bằng được, Tân Thần vô thức vươn tay, cho nên nhất định phải nắm chặt tay cô.
“Tân Thần, tôi muốn hỏi cậu một chuyện?” Có lẽ là do Khương Mộ Vân uống rượu nên gương mặt cô hiện vài vệt màu hồng nhạt, ánh mắt có chút mơ màng.
Tân Thần chống lại ánh mắt của cô: “Cái gì?”
“Cậu nghĩ tôi say à?” Khương Mộ Vân hỏi.
Tân Thần nghiêm túc suy tư một lúc: “Chắc cậu không say, tôi chưa thấy người nào say rượu đi trên thẳng trên lề đường lâu như vậy.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy á.” Khương Mộ Vân cười, đôi mắt cong cong: “Vậy tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu, cậu nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi.”
Khương Mộ Vân mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười.
Tân Thần mỉm cười: “Ừm.”
“Cậu có nguyện ý, cùng tôi, ở bên nhau không?” Tiếng nói trong veo của Khương Mộ Vân rơi vào giữa gió đêm nóng ướt.
Say mê choáng váng, Tân Thần tròn mắt ngờ vực, cậu tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
“Cho cậu ba giây suy nghĩ, tôi đếm tới ba nha.” Khương Mộ Vân cười tủm tỉm nhìn cậu, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một!”
“Nguyện ý!” Khi Tân Thần vừa nghe từ ‘một’ cái liền lo lắng hô lên tiếng lòng của mình.
Dù cho đây là một giấc mộng, là mộng thoáng qua, nhưng cậu cũng muốn mơ tưởng một chút!
“Cảm ơn! Cảm ơn sự nguyện ý của anh.” Khương Mộ Vân nói rồi giang hai tay ôm lấy cổ Tân Thần.
Tân Thần giang tay ôm lại cô, sau đó cậu mới có cảm giác đây là sự thật, nước mắt ấm áp làm ướt cổ của cậu.
Cậu không biết tại sao Khương Mộ Vân lại khóc, nhưng cậu biết tâm trạng của cô ngày hôm nay không tốt, có thể là do cô nhất thời yếu đuối, có thể là do men say và có thể cô sẽ đối ý vào ngày mai, nhưng không sao hết, cậu cam tâm tình nguyện sa vào.
Hậu phương cách đó không xa, Mạnh Triều Huy dừng bước, một tay cậu đỡ lấy chiếc cây nhỏ bên cạnh, một tay bưng kín ngực, túi quà trong tay rơi xuống đất.
Tim cậu tự nhiên thấy đau và cực kỳ ngột ngạt, cậu ôm chặt lồng ngực mình, từ từ ngồi xổm xuống.
Mạnh Triều Huy ơi Mạnh Triều Huy, mày có tật xấu gì vậy, mày có bệnh hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, cô gái kia là người như thế nào? Thô lỗ; không có lễ độ; mắt kém, cực kỳ kém; thích ai thì thích nhưng sao mày cứ thích cô ta vậy? Quay về, lập tức quay về, có nghe không?
Trong lòng Mạnh Triều Huy hung hăng mắng mình.
_Chú thích:
[1] Canon: một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,…)