Lý Ngạn Lâm thân là phó tổng công ty bất động sản đang đóng vai trò trọng tài, hắn cũng biết điều đưa súng phát lệnh cho Mạnh Triều Huy, Mạnh Triều Huy nhận lấy, đảm nhiệm vai trò trọng tài.
Nương theo tiếng súng, Khương Mộ Vân lao lên như mũi tên rời cung, sức bật của cô rất mạnh, thoáng cái đã vượt lên dẫn đầu với các thí sinh khác, cô duy trì vị trí dẫn đầu suốt chặng đường, dễ dàng giành được chiến thắng trong trận đấu.
Mạnh Triều Huy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng may Lương Lượng kịp thời đặt tay đè vai anh lại, còn nói nhỏ bên tai anh: “Đừng làm quá, chú ý hình tượng.”
Mạnh Triều Huy chỉ đành đổi thành vỗ tay, vỗ đến mức lòng bàn tay rát đau: “Tuyệt vời, rất tuyệt vời!”
Sau trận tranh tài, Khương Mộ Vân được Mạnh Triều Huy gọi lên khán đài nghỉ ngơi.
Mạnh Triều Huy vặn nắp chai nước rồi đưa cho cô: “Phong thái trợ lý Khương vẫn như xưa.”
Cho dù là đường đua 50 mét hay nhảy cao thì Khương Mộ Vân luôn giành chức vô địch, hoặc là chạy như bay, hoặc là nhẹ như lông hồng, dẫn tới có rất nhiều nhân viên nam trong tập đoàn cổ vũ rèo ho hết mình.
Thậm chí anh còn nghe được vấn đề họ nghị luận: “Nhìn vẻ ngoài của trợ lý Khương tui còn tưởng cô ấy là kiểu ít nói mong manh, nhưng thật ra tui đã lầm, trợ lý Khương là kiểu người có thể chạy có thể nhảy, cô ấy chính là kiện tướng vận đống đó.”
“Tự nhiên tui nghĩ đến một câu thơ cực kỳ phù hợp với kiểu con gái như trợ lý Khương, tĩnh nhược xử tử, động như thỏ chạy[1].”
“Không biết trợ lý Khương có bạn trai chưa nhì?”
“Trợ lý Khương xinh đẹp như vậy ưu tú như thế thì sao lại không có bạn trai được.”
“Khó nói lắm, không phải cô ấy mới từ Mỹ về à, nói không chừng là danh hoa vô chủ.”
…
Mạnh Triều Huy nghe xong thì cảm thấy vô cùng tự hào, mấy cậu làm gì có cửa nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang của mây nhỏ nhà tôi khi ẻm quật ngã dê xồm hai ba lần; nhưng cũng tức lắm, dám đánh chủ ý lên vợ anh, có phải mấy tên này tính dọn đồ xéo khỏi đây không.
“Anh nghĩ gì đấy?” Khương Mộ Vân thấy vẻ mặt Mạnh Triều Huy có chút kỳ quái, chốc thì sáng như mặt trời chốc thì lại âm u.
Mạnh Triều Huy bỗng nhiên kéo tay Khương Mộ Vân, còn câu môi cười: “Tôi đang nghĩ mình phải học tập từ trợ lý Khương.”
Khương Mộ Vân ngửa đầu uống một hớp nước, có vài giọt nước chảy xuống theo khóe miệng, cô hỏi: “Học cái gì?”
Mạnh Triều Huy vươn tay muốn sờ khóe miệng của cô, thay cô lau đi những giọt nước còn sót lại, nhưng ngón cái của anh lại không muốn rời đi, còn nhẹ nhàng vuốt v3 bờ môi cô, đôi mắt đen sáng hẳn lên: “Tập thể dục nhiều để nâng cao thể lực thôi, nếu không sẽ giống trợ lý Khương sẽ ăn không tiêu.”
“Anh đáng ghét quá.” Khương Mộ Vân đỏ mặt giận anh, cô quay đầu né tránh tay anh. Tuy bọn họ ngồi ở đây cách xa sân vận động, nhưng Khương Mộ Vân vẫn có chút lo lắng. Bây giờ cô vẫn chưa muốn công khai mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
“Nhưng mà tôi thích em.” Mạnh Triều Huy kéo tay cô rời khỏi khán đài, nghiêng đầu nhìn cô, yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt mềm mại của cô, khóe mắt đuôi lông mày hay nụ cười, thậm chí là giọng nói trầm thấp du dương.
Khương Mộ Vân bị anh nhìn đỏ mặt, cô cố trấn tĩnh, không dám nhìn anh, làm bộ nhìn trận thi đấu, trận đấu đang diễn ra rất sôi nổi, người đến người đi rất tưng bừng, nhưng xung quanh Khương Mộ Vân lại rất yên tĩnh, chỉ có nhịp tim đập của cô.
Cô rũ mắt xuống, ngón tay cô đan chặt vào ngón tay anh, đôi môi đầy đặn hơi cong lên, thấp giọng nói một câu: “Thật ra em cũng thích anh lắm, ghét bao nhiêu thì thích bấy nhiêu.”
Mạnh Triều Huy đang muốn nói gì thì có một bóng người đột nhiên chạy tới từ xa, người nọ hô to: “Trợ lý Khương, trợ lý Khương!”
Khương Mộ Vân vội vàng giãy ra khỏi tay Mạnh Triều Huy, cô nhìn sang, người gọi cô là Trịnh Văn Hữu người phụ trách hành chính của tổng bộ hành chính tập đoàn.
Năm nay Trịnh Văn Hữu mới tốt nghiệp đại học, mới vừa hai mươi hai tuổi, vẻ ngoài coi như cũng đẹp trai, là cái loại cười lên sẽ để lộ hàm răng trắng bóc là kiểu chàng trai tỏa sáng. Chàng trai siêng năng mà cũng rất kiên định, đầu óc linh hoạt, Khương Mộ Vân đã từng bàn giao công việc cho hắn, mà hắn cũng sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng, quan hệ giữa hai người tương đối thân thiết.
“A Trịnh bé, có chuyện gì không?” Khương Mộ Vân nhìn về phía hắn.
“Chị có biết đánh cầu lông không?” Trịnh Văn Hữu hỏi.
Khương Mộ Vân nói: “Biết chứ.”
Trịnh Văn Hữu vui đến mức chạy lên khán đài, và hắn cũng không để ý đến vẻ mặt u ám âm trầm của Mạnh Triều Huy, sự chú ý của hắn dành hết cho Khương Mộ Vân, nhìn cô giải thích: “Em đã tham gia nội dung cầu lông đôi nam nữ với Tào Đình Đình, nhưng khi vòng bán kết kết thúc, Tào Đình Đình bị bong gân nên không thể tham gia trận chung kết…”
Khương Mộ Vân hiểu ý hắn, đưa ly nước trong tay cho Mạnh Triều Huy đứng bên cạnh, cô đứng dậy: “Không thành vấn đề, tôi sẽ thay Tào Đình Đình tham gia.”
Dù sao cô cũng là một thành viên của tổng bộ hành chính của tập đoàn, vì vậy cô vẫn nên giữ vẻ vang cho toàn tập thể.
Mạnh Triều Huy cầm nước, trầm mặt nhìn Trịnh Văn Hữu mang Khương Mộ Vân đi, đối mặt với vết son môi mờ nhạt trên miệng bình, anh ngửa đầu uống nước sau đó đứng dậy đi theo.
Đại hội thể dục thể thao cho nhân viên thì các môn thể thao đồng đội thường phổ biến hơn và được mọi người quan tâm nhiều hơn.
Ba công ty con thuộc tập đoàn và tổng bộ tập đoàn hành chính, gộp lại chia làm bốn đội để thi đấu đồng đội, mọi người ai cũng có tinh thần đồng đội cao, bầu không khí trận đấu rất sôi nổi.
Nhân viên tổng bộ tập đoàn hành chính thấy Khương Mộ Vân đến tiếp viện liền vui mừng khôn xiết, họ vỗ tay hò hét: “Trợ lý Khương! Trợ lý Khương!”
Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Triều Huy cũng đi theo sau thì ai cũng thấy khẩn trương, nhất là khi thấy sắc mặt bất thiện của Mạnh Triều Huy, thoáng cái tiếng hò hét của mọi người yếu hẳn đi.
Khương Mộ Vân quay đầu lại, thấy Mạnh Triều Huy, dí dỏm cười nói: “Giám đốc Mạnh, ngài đến làm trợ uy cho đội nhóm của bọn tôi đúng không?”
Mạnh Triều Huy hết cách chỉ có thể nói: “Đúng vậy, đến trợ uy cho mấy người.”
Sĩ khí bên tổng bộ tập đoàn hành chính tăng vọt.
Khương Mộ Vân và Trịnh Văn Hữu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, họ phối hợp rất ăn ý, tay chân nhanh nhẹn, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai dành tỉ số 3:0 với tốc độ cực nhanh, cuối cùng thắng lợi.
Trịnh Văn Hữu không hổ là chàng trai vừa mới tốt nghiệp, sau khi chiến thắng trận đấu liền vén áo lau mồ hôi trước mặt mọi người, áo đã vén bên trong lộ ra mất khối múi săn chắc, làm nhân viên nữ có mặt tại đây phải thét liên tục.
Khương Mộ Vân cũng nhịn không được mà nhìn thêm một cái, cô muốn cười, khó trách cậu nhóc lại muốn vén áo lên, thì ra là do bản thân có chút vốn liếng.
Nói thật thì Trịnh Văn Hữu là một đối tác tốt, Khương Mộ Vân đã lâu không được vận động một cách thoải mái như vậy, cô đã chơi hết mình với trận đấu cầu lông lần này, lúc Trịnh Văn Hữu muốn đập tay ăn mừng cô cũng không từ chối.
Trịnh Văn Hữu cũng nhân cơ hội hỏi cô: “Trợ lý Khương, đợi lát nữa có nội dung hai người ba chân ý, em với chị hợp tác tiếp nhé?”
Khương Mộ Vân đang định đồng ý thì Mạnh Triều Huy đột nhiên xuất hiện giữa hai người, sắc mặt anh đen như đít nồi, giọng lạnh như băng: “Không phải cô nói muốn hợp tác với tôi sao?”
Khương Mộ Vân nghệt mặt ra, cô nói lúc nào vậy? Hơn nữa anh có bao giờ tham gia mấy cái sự kiện này đâu?
Lương Lượng cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, hắn cười bảo: “Đợi lát nữa có nội dung hai người ba chân, có giám đốc Mạnh của chúng ta, giám đốc Lý bên nhánh bất động sản, giám đốc Liễu bên nhánh thiết kế, và có giám đốc Tiền bên nhánh cố vấn tham gia nội dung, mọi người phải cùng nhau phấn đấu, tranh giành vinh dự!”
Nhóm nhân viên hô to nỗ lực, cả đám như thể được hút thuốc phiện.
Mỗi đội cử ra 20 nhân viên, hai người một tổ, vai kề vai, hai chân buộc vào nhau, sau đó cùng nhau tiến lên thực hiện cuộc chạy tiếp sức.
Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy bị buộc hai chân, đứng ở cuối hàng, bọn họ là đội cuối cùng.
“Không phải anh bảo không tham gia hoạt động sao?” Khương Mộ Vân nhẹ giọng hỏi ở bên tai anh.
Tròng mắt lạnh lùng của Mạnh Triều Huy liếc nhìn Khương Mộ Vân, mất hứng nói: “Làm sao, không muốn hợp tác với tôi à? Có phải muốn hợp tác với cậu em xinh trai hơn đúng không?”
Khương Mộ Vân buồn cười nhìn anh, cố ý nói: “Cậu em xinh trai cần cơ bụng có cơ bụng, cần tốc độ có tốc độ, là một đối tác tốt.”
Mạnh Triều Huy mặt càng đen hơn, tức giận không nói lời nào.
Khương Mộ Vân nhịn cười, len lén vươn ngón út móc lấy ngón út của anh, còn cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Mạnh Triều Huy lập tức bớt giận hơn phân nửa, hàm dưới căng thẳng dần thả lỏng, anh thành thật nắm chặt tay cô, ngón út của anh nghịch ngợm cào nhẹ lòng bàn tay cô.
Hai người bọn họ đứng ở phía sau cùng, ánh mắt của mọi người tập trung hết vào người trước sân khấu, không ai chú ý đến phía sau đội ngũ, giám đốc Mạnh lãnh khốc của bọn họ đang cười phơi phới vì tâm xuân.
Khi đến lượt của họ, Mạnh Triều Huy cũng không buông tay Khương Mộ Vân, mọi người cũng không ngạc nhiên, hai người nắm tay nhau có lợi cho việc duy trì cân bằng.
Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân cực kỳ ăn ý, tốc độ đi của họ vừa nhanh vừa ổn định, dường như hai người đang đi cùng một đôi chân.
Vốn họ chỉ đứng ở vị trí thứ ba, nhưng rất nhanh đã vượt qua cặp đôi thứ ba vươn lên đứng thứ hai, và trong năm mét cuối cùng họ đã vượt qua vị trí đầu tiên, giành lấy chiến thắng trong ba giây cuối cùng.
Mọi người ở tổng bộ tập đoàn hành chính hoan hô reo hò: “Giám đốc Mạnh! Giám đốc Mạnh! Trợ lý Khương! Trợ lý Khương!”
Cả ngày hôm nay Khương Mộ Vân cực kỳ vui mừng, quả nhiên vận động nhiều sẽ khiến cho thể xác và tinh thần mình thấy thoải mái.
Cô đổ mồ hôi khắp người, buổi tối về nhà lập tức tắm rửa, nằm trên giường toàn thân đau nhức cả người bủn rủn, nhưng cả người rất thoải mái.
Hiếm khi Mạnh Triều Huy không quấn lấy cô, còn thành thật thả cô về để nghỉ ngơi.
Cô nằm trên giường gửi tin nhắn Wechat cho Mạnh Triều Huy: 【 Ngày hôm nay em rất vui! 】
Mạnh Triều Huy lập tức trả lời lại cô: 【 Vì sao? Vì cậu em xinh trai kia à? 】
Khương Mộ Vân cười khúc khích, ra là anh còn đang xoắn xuýt vấn đề này, cô trả lời tin nhắn của anh: 【 Không phải, bởi vì anh, bởi vì mọi người, bởi vì hoạt động thể thao. 】
Mạnh Triều Huy: 【 Chủ yếu vẫn là vì tôi đúng không? 】
Khương Mộ Vân nằm lì trên giường, cười ngọt ngào, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình: 【 Vâng, bởi vì ngài Mạnh đã cổ vũ cho trợ lý Khương, bởi vì giám đốc Mạnh tham gia hoạt động với trợ lý Khương, cũng vì hai người đó giành được chiến thắng trong cuộc thi. 】
Mạnh Triều Huy: 【 Vì cái miệng ngọt của trợ lý Khương nên ngày mai tôi sẽ khen thưởng em một chút. 】
Khương Mộ Vân tò mò: 【 Khen thưởng gì vậy anh? 】
Mạnh Triều Huy: 【 Bí mật. 】Một lúc sau lại gửi thêm một tin nhắn: 【 Chúc trợ lý Khương ngủ ngon. 】
Khương Mộ Vân trả lời anh: 【 Chúc giám đốc Mạnh ngủ ngon. 】
Khương Mộ Vân đặt điện thoại lên tủ đầu giường, lúc chuẩn bị ngủ thì điện thoại lại kêu, cô đành lấy ra xem.
Mạnh Triều Huy: 【 Chúc mây nhỏ ngủ ngon. 】
Nhìn cách xưng hô, Khương Mộ Vân chợt nhớ tới bố, khi còn bé bố cô cũng hay gọi cô như này, bố sẽ hôn nhẹ lên má cô rồi nói với cô “Chúc mây nhỏ của bố ngủ ngon.”
Khương Mộ Vân cười ngọt ngào trả lời tin nhắn: 【 Chúc nhóc mít ướt ngủ ngon~. 】
Rồi cô gửi một cái emoji hôn gió sang cho anh.
Mạnh Triều Huy nhìn cái emoji hôn gió kia, thoáng cái tim đập rộn lên, không hiểu sao cả người lại khô nóng, chỗ nào đó trên người bắt đầu rục rịch.
Anh cố kìm ý muốn đi tìm cô lại, mạnh mẽ đứng dậy xuống giường, không được, anh phải đi tắm cho mát, nếu không sẽ không ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Mộ Vân cùng đi tập thể dục với Mạnh Triều Huy xong quay về tắm mới qua nhà anh.
Trong phòng ăn, Mạnh Triều Huy đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng không thấy người.
“Trợ lý Khương, mời em đến đây một chút.” Khương Mộ Vân đang muốn đi tìm anh thì nghe thấy anh đang gọi mình, giọng anh nghe còn kiểu rất nghiêm túc.
Nghe giọng anh phát ra từ phòng để đồ, Khương Mộ Vân liền đi qua đó, định bụng gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Mạnh Triều Huy đưa tay đỡ tay khung cửa, hẳn là anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp, ngọn tóc còn nước nhỏ giọt, thân dưới anh mặc quần tây dài đen, thân trên mặc một chiếc áo màu xanh chỉ cài vài cúc để hở, cô mơ hồ có thể nhìn được cơ ngực cơ bụng như ẩn như hiện.
Ánh mắt Khương Mộ Vân lơ đãng đảo qua lồ ng ngực anh, mặc dù đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng mặt cô vẫn không tự chủ được mà đỏ lên, cô vội tránh mắt, có hơi chột dạ lùi ra phía sau một bước, nhưng vắt gặp ánh mắt của anh vậy là cô đành hỏi: “Giám đốc Mạnh có gì phân phó không ạ?”
Mạnh Triều Huy vô cùng bất mãn với việc cô lùi lại một bước, lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, quay người bước hai bước, nói: “Em vào đi.”
Khương Mộ Vân không thể làm gì khác hơn là không thể làm gì khác ngoài việc đi vào: “Anh sao thế?”
Mạnh Triều Huy không quay đầu, bảo: “Đóng cửa lại.”
Khương Mộ Vân: “…” Trong nhà này chỉ có hai người họ, làm gì phải đóng cửa.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đóng cửa theo yêu cầu của anh.
Cửa vừa khép lại, toàn bộ không gian lập tức khác thường, hình như trở nên nhỏ hẹp chật trội hơn, má, cảm giác tồn tại của người đàn ông kia cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Mạnh Triều Huy xoay người lại, đôi mắt đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô nói: “Lại đây giúp tôi cài cúc áo.”
Khương Mộ Vân: “…” Gọi người ta đến xong bắt đóng cửa chỉ để cài cúc áo hộ?
“À.” Khương Mộ Vân tiến lên ba bước, cô đứng trước mặt anh nhìn vào lồ ng ngực kia, mặc dù ngực anh không phải loại dày nhưng ít nhiều cũng rõ ràng, đường cong hoàn mỹ, có cạnh có góc.
Tuy rằng cô đã xem qua sờ vào rất nhiều lần, nhưng lần nào tâm hồn thiếu nữ cũng loạn nhịp.
Khương Mộ Vân vươn tay giúp anh cài cúc áo, tay cô mới vừa chạm vào cúc trên áo, tự nhiên bị tay Mạnh Triều Huy nắm lấy, tay còn lại của anh đỡ lấy eo cô, còn nhẹ nhàng nhấn một cái, Khương Mộ Vân cũng nương theo đó mà tiến lên một bước, cô dính chặt vào người anh.
Nhịp tim Khương Mộ Vân nhảy loạn, máu nóng dâng trào, thoáng cái mặt nóng bừng, tai đỏ hỏn, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Anh làm gì vậy? Không phải bảo em cài nút áo sao?”
Mạnh Triều Huy cầm tay cô luồn vào trong quần áo của mình, anh đè tay cô ở chỗ cơ ngực, dẫn cô đi du tẩu khắp người, còn cúi đầu miệng thủ thỉ bên tai cô: “Sau này em không được nhìn người khác! Tôi cũng có, nếu có muốn xem thì xem của tôi. Hơn nữa, của tôi không chỉ nhìn mà còn có thể sờ.”
Dưới tay là cơ bắp vừa cứng vừa nóng, tay Khương Mộ Vân bắt đầu run lên, cô thấy chân mình sắp nhũn ra rồi.
“Cái… Cái này là khen thưởng mà anh nói hả?” Khương Mộ Vân không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ mình chịu không nổi sẽ nhào tới cưỡng bức anh. Chợt cô nhớ về đêm hôm cô chủ động ngồi trên người anh, cực kỳ vui sướng cũng cực kỳ điên cuồng, nhưng ngượng muốn chết.
“Ừm. Sao thế? Không hài lòng à?” Môi Mạnh Triều Huy suýt chút nữa thì hôn lên vành tai cô.
Khương Mộ Vân không khỏi run lên, cô nhắm mắt, trong lòng không ngừng nói với mình: Phải vững, nhất định phải vững, phải rụt rè, nhất định phải rụt rè.
“Hài lòng!” Cô nuốt nước bọt.
Mạnh Triều Huy vươn tay cởi hết những cúc áo đã cài sẵn, kéo tay cô đặt lên cơ bụng săn chắc của mình.
Khương Mộ Vân không thể không nhìn, eo bụng săn chắc, mắt cô rơi vào giữa lưng quần.
Hơi thở trên người anh quanh quẩn bên chóp mũi, hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, cô lại bị mê hoặc thêm lần nữa, tế bào trong cơ thể cô đang điên cuồng kêu gào, muốn anh, một lần nữa tay chân không chịu khống chế, cô ôm cổ anh, đôi môi đầy đặn đặt lên môi anh.
Sau sự việc đó, Khương Mộ Vân dần dần tỉnh táo lại, không nhịn được mà mắng ai kia trong lòng, nhóc mít ướt cái tên yêu nghiệt này quá quyến rũ rồi, huhuhu, quả thực là muốn đòi mạng cô mà.
_Chú thích:
[1] Đầy đủ là 静若处子, 动若脱兔 (Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố) có nghĩa là khi tĩnh thì yên lặng như thiếu nữ khuê các, khi động thì nhanh như thỏ trốn chạy.