Sớm Tối

Chương 52: Ngoại Truyện 2




Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, chim nhỏ chiêm chiếp líu lo ngoài cửa sổ, tiếng nước chảy róc rách như tiếng nhạc đẹp, hương hoa hồng vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

Sợ cô bị thương nên tối qua Mạnh Triều Huy chỉ làm cô hai lần, cô mềm mại ám áp, và anh đã được thể nghiệm niềm vui sướng mà trước nay mình chưa có.

“Em xem sẽ biết, quà của em vẫn còn ở trong phòng.” Mạnh Triều Huy nói rồi kéo Khương Mộ Vân vào phòng.

Mạnh Triều Huy tỉnh lại trước, anh nhìn sang bên cạnh, Khương Mộ Vân đang nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay ôm eo anh ngủ say.

Có lẽ là quá hạnh phúc, nên anh có cảm giác hạnh phúc này không chân thực, nửa đêm anh tỉnh giấc hai lần, lần nào cũng phải đưa tay kiểm tra xem cô có ở bên cạnh mình hay không, kiểm tra xong thì nhanh chóng ôm cô vào lòng, cô thì lại không khách khí cọ cọ anh, làm anh suýt chút nữa không cầm được lòng, nhưng cuối cùng anh không nỡ làm cô tỉnh, cũng sợ cô chịu không nổi.

Mạnh Triều Huy dương môi cười tươi, anh nhét cánh tay trần của cô vào trong chăn, nhẹ nhàng xoay người đối diện với cô, tay anh đỡ đầu, tay còn lại vén vài lọn tóc lòa xòa bên má cô ra phía sau tay.

Khương Mộ Vân đẩy cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời tươi sáng, trong không khí có mùi thơm của cỏ cây, trong sân có trồng hoa thược dược, dong riềng đỏ cũng vừa hay nở, trước sân có một gian chòi nghỉ mát nhỏ, là thiết kế đình ba nóc rất độc đáo.

Sau trận thân mật tối qua, Khương Mộ Vân mệt không chịu được, cũng đau đến mức nhe răng, nhưng cũng có thể trải qua được niềm vui sướng cực hạn.

Đôi mi thanh tú giãn ra, bờ môi hồng nhạt hình như còn có một nụ cười nho nhỏ, tâm trạng Mạnh Triều Huy cực kỳ vui vẻ, xem ra cô cũng vui vẻ vào đêm qua.

Khương Mộ Vân đã ôm bụng tò mò với những mô hình thủ công này từ rất lâu rồi, cô hỏi anh: “Anh tìm được những thứ này ở đâu vậy?”

Mạnh Triều Huy buông cô ra, anh dựa vào vách tường bên cạnh, hàng mi dày rủ xuống che đi nỗi buồn trong mắt mình, chuyện đã qua lâu như vậy rồi nhưng khi nghĩ lại anh vẫn thấy đau lòng: “Buổi tối hôm đó, tôi trơ mắt nhìn em nhào vào lòng tên bạn trai cũ, thiếu chút nữa tôi ném cái đình này đi rồi.”

Nghĩ đến tối hôm qua, anh bảo cô gọi anh là “Ca ca”, lúc đầu cô ngậm miệng không chịu gọi, nhưng có lẽ là do anh tiến công mạnh quá nên cô không chịu được, cuối cùng cũng mở miệng gọi anh là “Ca ca”, nghe cực kỳ êm tai.

Ở bệ sau có khắc một hàng chữ nhỏ: Mộ à, sinh nhật vui vẻ, thích em năm thứ ba. Ký tên: Triều.

Khương Mộ Vân tắm xong đi ra, Mạnh Triều Huy nghiêng người dựa cửa, cô bừa đi ra anh liền vươn tay ôm cô vào lòng, còn cọ xát gáy cô: “Em thơm quá.”

Sợ cô bị thương nên tối qua Mạnh Triều Huy chỉ làm cô hai lần, cô mềm mại ám áp, và anh đã được thể nghiệm niềm vui sướng mà trước nay mình chưa có.

Khương Mộ Vân cũng giúp Mạnh Triều Huy đeo đồng hồ, mặt số bạch kim sạch sẽ tôn lên vẻ tự phụ ưu nhã của anh.

Có lẽ là quá hạnh phúc, nên anh có cảm giác hạnh phúc này không chân thực, nửa đêm anh tỉnh giấc hai lần, lần nào cũng phải đưa tay kiểm tra xem cô có ở bên cạnh mình hay không, kiểm tra xong thì nhanh chóng ôm cô vào lòng, cô thì lại không khách khí cọ cọ anh, làm anh suýt chút nữa không cầm được lòng, nhưng cuối cùng anh không nỡ làm cô tỉnh, cũng sợ cô chịu không nổi.

Cao khoảng bốn mươi đến năm mươi cm, trên tiểu đình còn có một câu đối: “Gió mát trăng sáng vốn vô giá, nước xa gần núi đều có tình”, câu đối đã miêu tả tình bạn sâu sắc chân thành giữa Dương Tu và Tô Thức.

Mạnh Triều Huy tiến tới hôn lên trán cô một chút, sau đó lại hôn lên chóp mũi cô, sau cùng lại dời xuống đôi môi kia.

Mạnh Triều Huy không nhịn cười được, mặt mày hào hứng, cũng nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô, ôm cô thật chặt, gần như muốn dung nhập cô vào cơ thể, muốn biến cô thành máu xương của mình.

Bảy năm trước cô nhìn mình trong gương chỉ thấy hoảng loạn, cô giận mình giống với hoa ăn thịt vô tình tàn phá một bông hoa mềm mại khác; mà cô lúc này lại thấy mình giống một bông hoa được mưa dầm thấm ướt cả một đêm, nở rộ tươi đẹp rung động lòng người.

Khương Mộ Vân bị hôn tỉnh, cô từ từ mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, cô giơ hay tay che mặt mình, lầm bẩm nói: “Em chưa đánh răng rửa mặt, không được nhìn em, cũng không được hôn em.”

Khương Mộ Vân lại bắt đầu mê trai, sau đó bản lĩnh mất sạch để Mạnh Triều Huy hôn lên môi cô thật sâu, hôn đến mức hô hấp của hai người dần hỗn loạn, anh còn nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: “Sao rồi?”

Mạnh Triều Huy cười nói: “Em sợ cái gì, ở trong mắt tôi em là đẹp nhất.”

Mạnh Triều Huy lúc này mới quyến luyến buông cô ra, anh vào phòng tắm rồi lại thỏ đầu ra dặn: “Tôi tắm nhanh lắm.”

“Lừa đảo, em còn lâu mới tin anh nhé.” Tối hôm qua Khương Mộ Vân mới biết mình bị lừa, còn bị lừa đến tận bảy năm.

Mạnh Triều Huy lại đi đến trước tủ kính và lấy ra thêm một chiếc mô hình ngẫu nhiên – “Thương Lãng Đình”, đây là một trong thập đại đình nổi tiếng hàng đầu thời Trung Quốc cổ đại.

Sau trận thân mật tối qua, Khương Mộ Vân mệt không chịu được, cũng đau đến mức nhe răng, nhưng cũng có thể trải qua được niềm vui sướng cực hạn.

Đêm nay dường như quay trở lại bảy năm trước, toàn bộ quá trình là Khương Mộ Vân chủ động, hoàn thành những gì cô muốn làm đêm đó, làm những thứ mình chưa hoàn thành.

Tuy cơ thể anh đã khá lên nhiều nhưng Khương Mộ Vân vẫn lo lắng lắm, cứ lăn qua lăn lại như vậy ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết xử lý sao.

Mạnh Triều Huy ôm cô đi tắm, cô ôm cổ anh, lười biếng dựa vào vai anh, trong lúc vô thức liếc nhìn mặt ga chiếc giường, chỉ thấy trên đó có một vệt máu đỏ tươi.

Mạnh Triều Huy tỉnh lại trước, anh nhìn sang bên cạnh, Khương Mộ Vân đang nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay ôm eo anh ngủ say.

Sau đó Mạnh Triều Huy lại ôm cô vào phòng tắm, Khương Mộ Vân rất sợ anh lại làm trong phòng tắm giống tối hôm qua, nên cô đuổi anh ra ngoài nhất quyết tự tắm một mình.

Cô lập tức hiểu ra bảy năm trước cô vốn chưa làm gì anh cả.

Cô mang hộp quà đến gian đình, ngồi xuống mở hộp bên trong là chiếc đồng hồ Patek Philippe.

Sau khi được trải nghiệm cảm giác khó tả kia, cô càng thêm vững tin, bảy năm trước cô mới chỉ nếm được chút da lông, căn bản chưa từng chính thức làm anh.

Cô dùng nắm đấm nhỏ đánh anh, chỉ tiếc lúc đó cô mềm mại không còn sức lực, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống như bạn nhỏ đang làm nũng: “Anh là kẻ lừa đảo, hay cho câu bảo bảo ngoan ngoãn, rõ ràng là một con sói đuôi to!”

Mạnh Triều Huy lúc này mới dương môi cười, đôi mắt sâu hoắm như rực sáng lên, rõ ràng anh mới vừa ngủ dậy, chưa súc miệng, cũng chưa rửa mặt mà sao lại đẹp trai như vậy.

Mạnh Triều Huy ôm chặt lấy cô, còn cúi đầu chặn miệng cô, hôn lấy hôn để, cười khẽ nói nhỏ: “Bé ngốc, chính em còn không biết à, kỳ thực con sói đuôi to này đã đánh chủ ý lên em từ rất lâu rồi…”

Lúc này Mạnh Triều Huy liền vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô từ phía sau, hôn lên phần gáy trắng nõn: “Thế nào, hối hận rồi à?”

Mạnh Triều Huy lấy mô hình kiến trúc kia “Túy Ông Đình” ra rồi nói: “Tôi rất vui vì em chưa quên nó, khi đó tôi thấy em rất thích nhưng không mua được nên tôi lên trên taobao mua nguyên liệu để làm cho em một cái giống thế. Vốn muốn tặng em sau kỳ quân huấn.”

Khương Mộ Vân bật cười: “Sao anh dính người thế hả?”

“Thích không?” Khương Mộ Vân nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn, anh chỉ thấy đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp tràn đầy chờ mong.

Khương Mộ Vân nghe giọng anh có gì là lạ, buồn buồn, hình như có chút khổ sở, thế là cô đành phải xoay người ôm mặt chủ động hôn lên môi anh: “Không hối hận, thỏ trắng nhỏ chỉ thích sói đuôi to.”

Ngoại truyện 2.

Mạnh Triều Huy lúc này mới dương môi cười, đôi mắt sâu hoắm như rực sáng lên, rõ ràng anh mới vừa ngủ dậy, chưa súc miệng, cũng chưa rửa mặt mà sao lại đẹp trai như vậy.

Biên tập:

Ai ya, cô còn quên không tặng món quà cô chuẩn bị cho Mạnh Triều Huy rồi.

Khương Mộ Vân lại bắt đầu mê trai, sau đó bản lĩnh mất sạch để Mạnh Triều Huy hôn lên môi cô thật sâu, hôn đến mức hô hấp của hai người dần hỗn loạn, anh còn nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: “Sao rồi?”

Lúc này Mạnh Triều Huy liền vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô từ phía sau, hôn lên phần gáy trắng nõn: “Thế nào, hối hận rồi à?”

Khương Mộ Vân hơi nhón chân, hôm qua anh đã nắm hết điểm bí mật của cô rồi.

“Em yêu anh Triều Huy à. Thật ra em đã yêu anh từ rất lâu rồi, nhưng em không hề biết điều đó. Tha lỗi cho sự chậm chạp của em anh nhé.” Khương Mộ Vân ghé vào người Mạnh Triều Huy, ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh, nhẹ nhàng nói.

Đôi mi thanh tú giãn ra, bờ môi hồng nhạt hình như còn có một nụ cười nho nhỏ, tâm trạng Mạnh Triều Huy cực kỳ vui vẻ, xem ra cô cũng vui vẻ vào đêm qua.

“Vẫn còn ổn lắm.” Hai má Khương Mộ Vân không tự chủ được mà đỏ lên.

Khương Mộ Vân hỏi: “Vậy tại sao anh không tặng nó cho em?”

Mạnh Triều Huy vén chăn đắp lên hai người: “Thế thì may rồi, vậy chúng ta bắt đầu vận động buổi sáng nhé, bớt chạy bộ lại.”

Buổi tối, hai người quay về nhà Mạnh Triều Huy.

Khương Mộ Vân hào hứng cầm lên, sở dĩ cô ấy chọn chiếc đồng hồ đó cho Mạnh Triều Huy là vì cô vô cùng thích mẫu đồng hồ nữ của chiếc đó, cô cười vui vẻ: “Trời ạ, anh đúng là con giun trong bụng em.”

Khương Mộ Vân không kịp kháng nghị thì đã bị chặn miệng.

Vận động buổi sáng mất hơn bốn mươi phút.

Sau đó Mạnh Triều Huy lại ôm cô vào phòng tắm, Khương Mộ Vân rất sợ anh lại làm trong phòng tắm giống tối hôm qua, nên cô đuổi anh ra ngoài nhất quyết tự tắm một mình.

Khương Mộ Vân hiếu kỳ: “Anh cũng định tặng em một cái đồng hồ hả?”

Mạnh Triều Huy lại hôn cô, trong đôi mắt sâu kia tràn đầy ý cười: “Ừ, có em là đủ rồi.”

Khóe môi Mạnh Triều Huy hơi nhếch lên: “Được, nhưng em phải bồi thường cho tôi nhé.”

Tuy cơ thể anh đã khá lên nhiều nhưng Khương Mộ Vân vẫn lo lắng lắm, cứ lăn qua lăn lại như vậy ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết xử lý sao.

Đuổi anh đi rồi Khương Mộ Vân mới cởi áo tắm, cô nhìn mình trong gương chỉ thấy những đóa hoa nở rộ trên người, trong lòng thấy ngọt ngào mà cũng rất e thẹ, tâm trạng khác hẳn bảy năm trước.

Khương Mộ Vân ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi mỏng đẹp đẽ của anh, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân đặt dấu hôn lên đó.

Mạnh Triều Huy tiến tới hôn lên trán cô một chút, sau đó lại hôn lên chóp mũi cô, sau cùng lại dời xuống đôi môi kia.

Bảy năm trước cô nhìn mình trong gương chỉ thấy hoảng loạn, cô giận mình giống với hoa ăn thịt vô tình tàn phá một bông hoa mềm mại khác; mà cô lúc này lại thấy mình giống một bông hoa được mưa dầm thấm ướt cả một đêm, nở rộ tươi đẹp rung động lòng người.

Biên tập: Nhã.

Khương Mộ Vân tắm xong đi ra, Mạnh Triều Huy nghiêng người dựa cửa, cô bừa đi ra anh liền vươn tay ôm cô vào lòng, còn cọ xát gáy cô: “Em thơm quá.”

“Giấu gì vậy hả?” Mạnh Triều Huy sải bước đi qua, nhất quyết cứ chen vào ghế cô ngồi, còn không cho cô đi cuối cùng cô bị anh ôm ngồi trên đùi anh.

“Anh nhanh đi tắm đi, em đói rồi, tắm xong em muốn ăn cái gì đó ngon ngon.” Khương Mộ Vân làm nũng nói.

Mạnh Triều Huy cười nói: “Em sợ cái gì, ở trong mắt tôi em là đẹp nhất.”

_

Mạnh Triều Huy lúc này mới quyến luyến buông cô ra, anh vào phòng tắm rồi lại thỏ đầu ra dặn: “Tôi tắm nhanh lắm.”

Mạnh Triều Huy vén chăn đắp lên hai người: “Thế thì may rồi, vậy chúng ta bắt đầu vận động buổi sáng nhé, bớt chạy bộ lại.”

“Anh xấu quá, vì sao anh không nói cho em biết sớm hơn hả, oa oa oa, tim em đau quá…” Khương Mộ Vân vừa nghĩ tới, trong đêm khuya anh dùng đôi bàn tay thon dài xinh đẹp này âm thầm làm những mô hình kiến trúc này cho cô, gỗ thô chắc chắn sẽ đâm vào da thịt, dao sắc có thể làm xước tay anh… Cô cảm thấy khó chịu.

Khương Mộ Vân bật cười: “Sao anh dính người thế hả?”

Mạnh Triều Huy đặt tay lên eo cô, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Thích chứ, chỉ cần em cho, tôi thích hết.”

“Ai bảo em chạy lâu như vậy, tôi muốn tính thêm lãi.” Mạnh Triều Huy cười nói.

Nghĩ đến tối hôm qua, anh bảo cô gọi anh là “Ca ca”, lúc đầu cô ngậm miệng không chịu gọi, nhưng có lẽ là do anh tiến công mạnh quá nên cô không chịu được, cuối cùng cũng mở miệng gọi anh là “Ca ca”, nghe cực kỳ êm tai.

Vận động buổi sáng mất hơn bốn mươi phút.

Khương Mộ Vân bị hôn tỉnh, cô từ từ mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, cô giơ hay tay che mặt mình, lầm bẩm nói: “Em chưa đánh răng rửa mặt, không được nhìn em, cũng không được hôn em.”

Khương Mộ Vân: “…”

Mạnh Triều Huy ôm cô đi tắm, cô ôm cổ anh, lười biếng dựa vào vai anh, trong lúc vô thức liếc nhìn mặt ga chiếc giường, chỉ thấy trên đó có một vệt máu đỏ tươi.

Khương Mộ Vân đẩy cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời tươi sáng, trong không khí có mùi thơm của cỏ cây, trong sân có trồng hoa thược dược, dong riềng đỏ cũng vừa hay nở, trước sân có một gian chòi nghỉ mát nhỏ, là thiết kế đình ba nóc rất độc đáo.

Cô rất thích những tòa kiến trúc nhà vườn cổ kính độc đáo, đình huyền lệ, nhớ lại những thiết kế trước của tập đoàn Triều Vân thì hình như có trang viên Nam Sơn.

Khương Mộ Vân đưa quà cho anh rồi cúi gục đầu xuống, đỏ mặt, sẵng giọng: “Tối hôm qua nóng ruột quá nên em chưa kịp đưa quà cho anh.”

Xem ra trang viên này là do chính tay Mạnh Triều Huy thiết kế, khó trách căn phòng có vị trí đẹp nhất lại tên là “Mộ Vân”, tâm tư của anh thật sự dồn hết cho cô, sao trước đây cô lại mù quáng lại nhắm mắt làm ngơ lâu như vậy nhỉ?

Cô lập tức hiểu ra bảy năm trước cô vốn chưa làm gì anh cả.

Ai ya, cô còn quên không tặng món quà cô chuẩn bị cho Mạnh Triều Huy rồi.

Khương Mộ Vân chợt nhớ tới chuyện quà cáp, cô vội chạy về phòng lấy túi lôi ra một hộp quà tinh xảo, cảm thấy hơi thấp thỏm, cô không biết liệu Mạnh Triều Huy có thích không.

Cô mang hộp quà đến gian đình, ngồi xuống mở hộp bên trong là chiếc đồng hồ Patek Philippe.

Lỗ tai Khương Mộ Vân đỏ lên, cố ý nói: “Vậy anh có cần quà nữa không?”

Cô mới đi làm, ở bên Mỹ cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, cũng may có Lương Lượng gửi trước tiền lương và tiền thưởng hai tháng cho cô nên cô mới mua được chiếc đồng hồ này.

Mạnh Triều Huy không nhìn quà chỉ vươn tay nâng cằm cô lên, hôn một cái lên môi cô cười bảo: “Em là món quà tốt nhất.”

Để “thể hiện” được niềm yêu mến của mình, cô giờ đã trở thành kẻ nghèo không xu dính túi.

“Lừa đảo, em còn lâu mới tin anh nhé.” Tối hôm qua Khương Mộ Vân mới biết mình bị lừa, còn bị lừa đến tận bảy năm.

Phía sau có tiếng bước chân, Khương Mộ Vân vội vàng đóng nắp hộp giấu đồ sau lưng.

“Giấu cái gì vậy?” Mạnh Triều Huy lại hỏi cô.

“Giấu gì vậy hả?” Mạnh Triều Huy sải bước đi qua, nhất quyết cứ chen vào ghế cô ngồi, còn không cho cô đi cuối cùng cô bị anh ôm ngồi trên đùi anh.

“Giấu cái gì vậy?” Mạnh Triều Huy lại hỏi cô.

Khương Mộ Vân đưa quà cho anh rồi cúi gục đầu xuống, đỏ mặt, sẵng giọng: “Tối hôm qua nóng ruột quá nên em chưa kịp đưa quà cho anh.”

Mạnh Triều Huy dương môi cười tươi, anh nhét cánh tay trần của cô vào trong chăn, nhẹ nhàng xoay người đối diện với cô, tay anh đỡ đầu, tay còn lại vén vài lọn tóc lòa xòa bên má cô ra phía sau tay.

Mạnh Triều Huy không nhìn quà chỉ vươn tay nâng cằm cô lên, hôn một cái lên môi cô cười bảo: “Em là món quà tốt nhất.”

Lỗ tai Khương Mộ Vân đỏ lên, cố ý nói: “Vậy anh có cần quà nữa không?”

“Cần, đương nhiên cần rồi.” Mạnh Triều Huy ôm cô mở quà, cầm lấy chiếc đồng hồ, cong môi cười: “Chúng ta quả nhiên là một đôi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngay cả quà mà cũng giống nhau đến thế.”

Khương Mộ Vân hiếu kỳ: “Anh cũng định tặng em một cái đồng hồ hả?”

“Em xem sẽ biết, quà của em vẫn còn ở trong phòng.” Mạnh Triều Huy nói rồi kéo Khương Mộ Vân vào phòng.

Mạnh Triều Huy mở ngăn kéo lấy ra một hộp quả, mở ra, bên trong cũng là một chiếc đồng hồ Patek Philippe, nhìn kiểu dáng đồng hồ này và chiếc đồng hồ cô tặng anh đích thị là mẫu đôi.

Khương Mộ Vân hào hứng cầm lên, sở dĩ cô ấy chọn chiếc đồng hồ đó cho Mạnh Triều Huy là vì cô vô cùng thích mẫu đồng hồ nữ của chiếc đó, cô cười vui vẻ: “Trời ạ, anh đúng là con giun trong bụng em.”

Nói rồi anh vừa đưa tay đếm nhỏ: “Một, hai… Bảy món quà sinh nhật đều ở chỗ này.”

Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, chim nhỏ chiêm chiếp líu lo ngoài cửa sổ, tiếng nước chảy róc rách như tiếng nhạc đẹp, hương hoa hồng vẫn còn thoang thoảng trong không khí.

Mạnh Triều Huy lấy chiếc đồng hồ giúp cô đeo vào, mặt đồng hồ màu vàng hồng yên vị trên cổ tay mảnh khảnh của cô, làm cho làn da trắng nõn của cô càng thềm phát sáng.

Khương Mộ Vân cũng giúp Mạnh Triều Huy đeo đồng hồ, mặt số bạch kim sạch sẽ tôn lên vẻ tự phụ ưu nhã của anh.

“Thích không?” Khương Mộ Vân nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn, anh chỉ thấy đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp tràn đầy chờ mong.

“Yêu cầu anh thấp thế.” Khương Mộ Vân híp mắt cười.

Mạnh Triều Huy đặt tay lên eo cô, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Thích chứ, chỉ cần em cho, tôi thích hết.”

“Yêu cầu anh thấp thế.” Khương Mộ Vân híp mắt cười.

Mạnh Triều Huy lại hôn cô, trong đôi mắt sâu kia tràn đầy ý cười: “Ừ, có em là đủ rồi.”

Buổi tối, hai người quay về nhà Mạnh Triều Huy.

Khương Mộ Vân chợt nhớ tới chuyện quà cáp, cô vội chạy về phòng lấy túi lôi ra một hộp quà tinh xảo, cảm thấy hơi thấp thỏm, cô không biết liệu Mạnh Triều Huy có thích không.

“A Mộ, em theo tôi ra đây.” Mạnh Triều Huy dắt Khương Mộ Vân tới phòng sách, đứng ở trước tủ kính.

Khương Mộ Vân đã ôm bụng tò mò với những mô hình thủ công này từ rất lâu rồi, cô hỏi anh: “Anh tìm được những thứ này ở đâu vậy?”

Mạnh Triều Huy mở cửa tủ kính: “Tìm đâu mà tìm, đều là đồ tôi tự làm cả.”

Khương Mộ Vân: “…”

Anh ôm eo cô từ phía sau, anh tựa đầu vào hõm vai cô, giọng nói trầm thấp mà du dương: “Thật ra những thứ này là quà sinh nhật tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho em.”

Để “thể hiện” được niềm yêu mến của mình, cô giờ đã trở thành kẻ nghèo không xu dính túi.

Nói rồi anh vừa đưa tay đếm nhỏ: “Một, hai… Bảy món quà sinh nhật đều ở chỗ này.”

Khương Mộ Vân hơi há miệng, nhất thời không nói nên lời.

Mạnh Triều Huy lấy mô hình kiến trúc kia “Túy Ông Đình” ra rồi nói: “Tôi rất vui vì em chưa quên nó, khi đó tôi thấy em rất thích nhưng không mua được nên tôi lên trên taobao mua nguyên liệu để làm cho em một cái giống thế. Vốn muốn tặng em sau kỳ quân huấn.”

“A Mộ, tôi chưa từng trách em, không có tha thứ hay không tha thứ. Tôi cũng rất yêu em, hơn nữa lần bồi thường này của em làm tôi rất hài lòng.” Mạnh Triều Huy dùng sức ôm chặt lấy cô, khiến cho nơi đó càng thêm thân mật, càng thêm chặt chẽ hơn.

Khương Mộ Vân hỏi: “Vậy tại sao anh không tặng nó cho em?”

Mạnh Triều Huy buông cô ra, anh dựa vào vách tường bên cạnh, hàng mi dày rủ xuống che đi nỗi buồn trong mắt mình, chuyện đã qua lâu như vậy rồi nhưng khi nghĩ lại anh vẫn thấy đau lòng: “Buổi tối hôm đó, tôi trơ mắt nhìn em nhào vào lòng tên bạn trai cũ, thiếu chút nữa tôi ném cái đình này đi rồi.”

Trong lòng Khương Mộ Vân có hơi nhói, cô đến gần anh, hai tay ôm mặt anh, bắt gặp đôi mắt sâu hoắm kia: “Xin lỗi nhé, thời đó em còn nhỏ, mắt còn kém. Anh đừng khổ sở nữa nha?”

Cô rất thích những tòa kiến trúc nhà vườn cổ kính độc đáo, đình huyền lệ, nhớ lại những thiết kế trước của tập đoàn Triều Vân thì hình như có trang viên Nam Sơn.

Khóe môi Mạnh Triều Huy hơi nhếch lên: “Được, nhưng em phải bồi thường cho tôi nhé.”

“Bồi thường thế nào?” Còi báo động của Khương Mộ Vân lại vang lên.

Mạnh Triều Huy chớp mắt: “Lát nữa lại nói.”

Cô dùng nắm đấm nhỏ đánh anh, chỉ tiếc lúc đó cô mềm mại không còn sức lực, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống như bạn nhỏ đang làm nũng: “Anh là kẻ lừa đảo, hay cho câu bảo bảo ngoan ngoãn, rõ ràng là một con sói đuôi to!”

Mạnh Triều Huy lại đi đến trước tủ kính và lấy ra thêm một chiếc mô hình ngẫu nhiên – “Thương Lãng Đình”, đây là một trong thập đại đình nổi tiếng hàng đầu thời Trung Quốc cổ đại.

Cao khoảng bốn mươi đến năm mươi cm, trên tiểu đình còn có một câu đối: “Gió mát trăng sáng vốn vô giá, nước xa gần núi đều có tình”, câu đối đã miêu tả tình bạn sâu sắc chân thành giữa Dương Tu và Tô Thức.

Ở bệ sau có khắc một hàng chữ nhỏ: Mộ à, sinh nhật vui vẻ, thích em năm thứ ba. Ký tên: Triều.

Khương Mộ Vân cầm mô hình nhỏ này trong tay, nhưng nó lại nặng như tạ. Ở đây tổng cộng có bảy ngôi đình nhỏ, ngoại trừ Túy Ông Đình, Thương Lãng Đình, còn có Đào Nhiên Đình, Ái Văn Đình, Hồ Tâm Đình, Lan Đình, Trầm Hương Đình, dù lớn hay nhỏ thì tay nghề đều rất tinh xảo, những thứ này đã tốn rất nhiều tâm huyết và thời gian của anh.

Lòng của Khương Mộ Vân tràn ngập vui sướng, cũng có cả hổ thẹn hối hận, nước mắt không báo trước rơi xuống. Mạnh Triều Huy lập tức luống cuống, dùng tay lau nước mắt cho cô: “A Mộ, em làm sao vậy? Sao em lại khóc thế?”

“Anh xấu quá, vì sao anh không nói cho em biết sớm hơn hả, oa oa oa, tim em đau quá…” Khương Mộ Vân vừa nghĩ tới, trong đêm khuya anh dùng đôi bàn tay thon dài xinh đẹp này âm thầm làm những mô hình kiến trúc này cho cô, gỗ thô chắc chắn sẽ đâm vào da thịt, dao sắc có thể làm xước tay anh… Cô cảm thấy khó chịu.

“A Mộ, em đừng thấy nặng nề khi tôi làm những thứ này cho em, tôi chỉ muốn nói cho em biết cho dù em ở đâu, đang làm cái gì, thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em không để em thấy cô đơn, năm nay sau này cũng như thế. Mỗi năm tôi sẽ làm cho em một cái đình, nếu làm đình chán rồi thì tôi sẽ làm cho em một tòa cổ tháp…” Mạnh Triều Huy ôm cô vào lòng, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô.

Khương Mộ Vân ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi mỏng đẹp đẽ của anh, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân đặt dấu hôn lên đó.

Cô dùng sức hôn, không có bất kỳ kết cấu nào, nhưng lại rất nhiệt liệt cấp bách, giống với năm mười tám tuổi.

Mạnh Triều Huy không nhịn cười được, mặt mày hào hứng, cũng nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô, ôm cô thật chặt, gần như muốn dung nhập cô vào cơ thể, muốn biến cô thành máu xương của mình.

Đêm nay dường như quay trở lại bảy năm trước, toàn bộ quá trình là Khương Mộ Vân chủ động, hoàn thành những gì cô muốn làm đêm đó, làm những thứ mình chưa hoàn thành.

“Em yêu anh Triều Huy à. Thật ra em đã yêu anh từ rất lâu rồi, nhưng em không hề biết điều đó. Tha lỗi cho sự chậm chạp của em anh nhé.” Khương Mộ Vân ghé vào người Mạnh Triều Huy, ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh, nhẹ nhàng nói.

Cô mới đi làm, ở bên Mỹ cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, cũng may có Lương Lượng gửi trước tiền lương và tiền thưởng hai tháng cho cô nên cô mới mua được chiếc đồng hồ này.

“A Mộ, tôi chưa từng trách em, không có tha thứ hay không tha thứ. Tôi cũng rất yêu em, hơn nữa lần bồi thường này của em làm tôi rất hài lòng.” Mạnh Triều Huy dùng sức ôm chặt lấy cô, khiến cho nơi đó càng thêm thân mật, càng thêm chặt chẽ hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.