Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 75: Phần kết (2)




Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đó, nụ cười của Lý Tri Viện ngưng đọng trên gương mặt, thư ký đứng sau lưng cô ta đã lui ra ngoài và đóng cửa lại, sau âm thanh cửa đóng lại, cô ta lập tức hỏi:

“Sao cậu lại ở đây?”

Tiết Cảnh Bái nhếch khóe môi, tay đang gõ chữ rời khỏi bàn phím, đưa tay đẩy nhẹ cái bàn, bánh xe trượt trên thảm không phát ra âm thanh lớn lắm, anh ta đứng lên, thuận tay đóng laptop lại, sau đó cầm lấy, ngồi xuống hàng ghế phía sau bàn hội nghị.

“A, cũng giống tiền bối thôi, đều là đến vì tiết mục mới.”

Bên tai Lý Tri Viện cảm giác có âm thanh điên cuồng như đánh trống trận, tay vô thức siết chặt túi tài liệu một cách cảnh giác, gương mặt cô ta cũng không còn nụ cười, nhìn chằm chằm Tiết Cảnh Bái vừa nhìn thấy cô ta đã lùi ra sau, nói:

“Là sao?”

Tiết Cảnh Bái ngồi xuống chỗ của mình, vẻ mặt thản nhiên rồi nhún vai, nói:

“Trước đây chẳng đã bảo nhất định sẽ tận mắt xem xem tiền bối đã thành công như thế nào mà, thực hiện lời hứa mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Lý Tri Viện rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ngoài đám nhóc thuộc team của cô ta, cô ta chưa từng nói với bất kỳ ai rằng mình sẽ đến tìm lãnh đạo bệnh viện, thậm chí lúc cô ta nói với họ cũng là lúc đã lên xe rồi mới thông báo.

Tiết Cảnh Bái ban nãy không ở trong đài, nói là đi thu thập tư liệu cho bản tin tối mà? Tại sao lúc này lại xuất hiện trước trong phòng hội nghị?

Vì có một nỗi khát khao mãnh liệt muốn kiểm soát mọi thứ nên chuyện mà cô ta sợ nhất chính là sự việc mất đi kiểm soát, cô ta loáng thoáng cảm thấy gặp Tiết Cảnh Bái ở nơi này có nghĩa là có thứ gì đó mà cô ta không ngờ đến, thế là không còn nói năng hòa nhã như bình thường mà thẳng thắn nhướn mày chất vấn:

“Ai bảo cậu đến đây???”

Chưa đợi Tiết Cảnh Bái trả lời, cửa phòng hội nghị phía sau mở ra, một giọng nói trầm tĩnh, bình thản nhưng mang đầy khí phách cất lên:

“Là tôi.”

Lý Tri Viện ngoảnh lại, nhìn thấy người đến thì sững sờ.

Là Triệu Tế Thành.

Từ trước lúc cô ta vào đây đã nhờ người xác nhận, nói rằng anh vốn không hề rời khỏi phòng nghỉ một bước, anh cũng tuyệt đối không thể nào trong một thời gian ngắn từ phòng cấp cứu đi thẳng đến tầng 5 tòa nhà văn phòng được.

Trừ phi!

Trừ phi ban nãy, anh ngồi ở trong văn phòng đối diện!

Triệu Tế Thành mặc áo blouse trắng, gương mặt không có vẻ gì là mệt mỏi, thần sắc trấn tĩnh, ánh mắt tinh anh, không hề có chút thảm hại nào, chẳng giống một người đang đứng ở đầu sóng ngọn gió. Một câu khẳng định “là tôi” không mang bất kỳ cảm xúc nào trong đó, giống như đang thuật lại một sự việc, nhưng ngữ điệu đó lại khiến Lý Tri Viện thấy lưng lạnh toát.

Triệu Tế Thành đi về bên kia phòng hội nghị, dùng ánh mắt chào hỏi Tiết Cảnh Bái, kéo ghế chỗ ban nãy anh ta ngồi, đưa tay làm động tác mời rồi nói:

“Phóng viên Lý, mời cô ngồi.”

Lý Tri Viện bỗng thấy không ổn, vẻ ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cô ta kéo ghế rồi ngồi xuống, nhìn Triệu Tế Thành, hắng giọng mấy cái mà lại không biết phải nói gì:

“Anh… anh…”

“Nghe nói phóng viên Lý hôm nay đến đây có mang theo bản kế hoạch tiết mục, tôi có thể xem thử không?”

Lý Tri Viện vẫn chưa hoàn hồn, cô ta không thể nhanh chóng xử lý tình hình này, tim đập nhanh khiến cô ta cảm thấy miệng lưỡi khô rát, cô ta hít vào thở ra mấy lần để cố gắng bình tĩnh trở lại, cúi đầu mở túi hồ sơ ra, đặt lên trên bàn, rồi lập tức định thần nhận ra suýt thì bị dắt mũi nên nghiêm túc nói:

“Chờ lãnh đạo của bác sĩ Triệu đến rồi cùng xem nhé.”

Vừa dứt câu thì sau lưng có một luồng gió lướt qua cùng với tiếng bước chân vội vã, Lý Tri Viện vội vã ngoảnh đầu lại vẻ cảnh giác, thì thấy một người mặc áo blouse trắng nhào tới trước mặt mình, hét to một câu: “Trời ơi!”

Người này như bị vấp vào chân chính mình, nằm rạp lên bàn.

Cú “ngã” này của Đoàn Thanh khiến Lý Tri Viện giật bắn ngườ, vội vàng tránh sang một bên, nhìn thấy tay anh ta lúc đập xuống bàn đã đẩy luôn tập hồ sơ trên bàn về phía Triệu Tế Thành ngồi đối diện.

Anh đưa tay ra, giữ chặt tập hồ sơ lại.

Không ổn!

Lý Tri Viện cảm thấy không lành, nhưng vì đã bị Triệu Tế Thành lấy được rồi, cô phẫn nộ nhìn Đoàn Thanh vừa bước vào đã gây sự kia, anh ta phủi phủi tay đứng dậy, trề môi với Lý Tri Viện và nói:

“Ai chà, thật là ngại quá. Trượt chân, trượt chân thôi.”

“Cậu đang làm gì thế hả???”

Lý Tri Viện giận dữ chất vấn, Đoàn Thanh hoàn toàn như không nghe thấy gì, anh ta bước nhanh đến sau lưng sư phụ, tay đút túi, cười hì hì:

“Xem kịch thôi.”

Triệu Tế Thành gập bản kế hoạch lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn và đẩy về trước mặt Lý Tri Viện, cũng không muốn vòng vo thêm mà nhìn cô ta, giọng vẫn bình thường:

“Trong tiết mục của phóng viên Lý, cô hy vọng tôi diễn một vai như thế nào?”

Vẫn chưa đợi Lý Tri Viện trả lời, giọng anh bỗng trở nên lạnh băng, tiếp tục:

“Một bác sĩ vì hẹn hò với một người nổi tiếng mà không còn bình thường nữa, một lời buộc tội không cần thiết vì bị nhiễm yếu tố tìn.h dục mà khiến người ta phải nhức mắt, một cái chết trong y học mà xác xuất ngoài ông trời ra không ai có thể giải thích được, phóng viên Lý tổng hợp lại những yếu tố này là vì nguyên nhân gì?”

Lý Tri Viện ngừng thở, thoắt nhiên bị hỏi đến đờ người, cô ta căn bản không hề suy nghĩ xem Triệu Tế Thành biết mọi chuyện từ đâu, đối mặt với ba người này, đặc biệt là ánh mắt của Triệu Tế Thành khiến cô ta có phần sợ hãi, vì đúng là cô ta đuối lý thật nên vô thức thấy sợ sệt, nhưng cô ta vẫn không muốn lùi bước nên khựng lại một lúc rồi giả vờ bình tĩnh, nói:

“Vì hiệu quả của tiết mục! Bác sĩ Triệu, ban đầu tôi phỏng vấn Tưởng Tiểu Minh là vì cô bé bảo rằng có câu chuyện muốn kể, thế thì là một phóng viên, nhiệm vụ của tôi là lắng nghe và ghi chép câu chuyện, tôi không làm sai điều gì chứ?! Bây giờ để hưởng ứng tiếng gọi của mọi người, tôi đến để thành tâm mời anh tham gia tiết mục để nói lên sự thật và chân tướng câu chuyện, cho anh một cơ hội trả lời công bằng, có vấn đề gì không?”

“Phụt” một tiếng, cô ta nghe thấy có người cười khẽ, cô ta giận dữ trợn mắt, nhìn nụ cười như đang xem kịch hay của Tiết Cảnh Bái, vô thức tưởng rằng mọi chuyện lúc này là do anh ta đang âm thầm dàn dựng, thế là phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào anh ta và nói:

“Cậu cười cái gì?”

“Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm hả tiền bối, cố gắng xoay chuyển tình thế không có tác dụng đâu.”

Tiết Cảnh Bái có lẽ không thể chịu nổi việc cô ta ù ù cạc cạc không biết gì còn ra sức diễn kịch như vậy, thế là cười nói bằng giọng điệu giễu cợt chỉ xuất hiện khi đối mặt với đối thủ lâu năm.

“Túi hồ sơ kia trong túi xách của cô, là bản ghi chép điều trị và phó bản của phiếu chẩn đoán năm đó đúng không.”

Triệu Tế Thành thờ ơ liếc nhìn túi xách cô ta giấu trong lòng, giọng nói nhẹ bẫng lại như một cú đấm giáng mạnh vào tim Lý Tri Viện, lần này cô ta lặng thinh vì biết rằng, nếu ngay cả điều này mà Triệu Tế Thành cũng đã nói ra…

Chứng tỏ từ trước đó rất lâu, khi cô ta mới liên hệ với Tiển Diên, có thể anh đã biết rồi.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Khi Lý Tri Viện dẫn dụ đám phóng viên giải trí, dùng weibo đăng tấm hình giả hẹn hò giữa Quan Độ và Nhan Cửu trong buổi phỏng vấn tạ trường quay, lúc anh xử lý vết thương cho Nhan Cửu đã từng nói, trước khi tan ca, anh bị gọi đến văn phòng Viện trưởng.

Khi Triệu Tế Thành vào trong, nhìn thấy Tiển Diên khóc nức nở tới mức mắt đỏ hoe, và cả Viện trưởng Tiển mặt mày tái xanh, đã loáng thoáng cảm nhận được có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.

Tiển Diên thực sự đã đi lấy hồ sơ từ phòng hồ sơ, nhưng lập tức bị bố cô ta phát hiện, ban đầu còn tưởng cô ta không cam tâm việc Triệu Tế Thành đã có bạn gái, vốn định giáo dục cô ta đừng nên đeo bám dai dẳng nữa, về sau mới nghiêm mặt nói chưa được mấy câu, Tiển Diên đã khai ra chuyện Lý Tri Viện tìm đến cô ta để làm gì.

Bị mắng cho một trận là không có não, còn bị khoa Ngoại thần kinh hù dọa về hậu quả đáng sợ, Tiển Diên từ nhỏ đến lớn luôn được nâng như trứng hứng như hoa, chưa từng bị người bố cưng chiều mắng mỏ như vậy bao giờ, nỗi sợ hãi vượt quá mọi cảm xúc khác nên đã khóc một trận trong văn phòng.

Viện trưởng Tiển tuy ban đầu tức giận vì Triệu Tế Thành làm mất mặt con gái cưng của mình, đúng lúc khoa cấp cứu cần người nên thuận nước đẩy thuyền điều anh sang bên đó, nhưng chuyện này là chuyện lớn, ông rất tiếc nuối nhân tài nên mới đặc biệt gọi anh tới đây, trực tiếp nhắc nhở anh rằng có người đang âm thầm điều tra anh, bảo anh phải chú ý cẩn thận.

Ngoài trọng đãi người tài, đương nhiên viện trưởng Tiển cũng có nỗi niềm riêng.

Chuyện này nếu không muốn liên lụy tới đứa con gái cưng của ông ta, dẫn tới sai lầm lớn hơn, thì bắt buộc ngay từ đầu phải để Triệu Tế Thành tha thứ cho cô ta.

Lý Tri Viện không tiết lộ nhiều với Tiển Diên về ý đồ của cô ta, nhưng quả thực từng bày tỏ muốn có một số tài liệu nào đó.

Lúc đó lần đầu tiên Triệu Tế Thành nghe thấy cái tên Lý Tri Viện, nên đã lưu tâm đến.

“Tôi… chuyện này… dù sao cũng phải mời, trước khi mời phải điều tra mọi thứ, chuyện này là chuyện rất bình thường trong nghề phóng viên của chúng tôi, tôi không rõ tại sao anh lại nói điều này.”

“Được, vậy chuyện đó nếu phóng viên Lý bảo là bình thường thì có thể tạm thời gác lại, không nhắc đến.”

Khóe môi Triệu Tế Thành bỗng xuất hiện một nụ cười, anh đứng lên, giọng nói kìm nén rất trầm như một tử thần đang đi tìm linh hồn vậy, những lời anh nói ra khiến Lý Tri Viện run lẩy bẩy.

“Hôm nay gọi điện cho Tưởng Tiểu Minh, cô bé có nghe máy không?”

Lý Tri Viện trong tích tắc nhớ lại hiện tượng bất thường là trước đó gọi điện mấy lần cho cô bé mà không ai nghe, về sau mới hồi âm, mắt mở to mà không nói được lời nào, đợi anh tiếp tục.

Nhưng lời anh nói đã dừng ở đó, giây sau, Đoàn Thanh vỗ đầu một cái như sực nhớ ra, lấy điện thoại mở một tấm hình ra, đưa đến trước mặt cô ta rồi nói:

“Này! Sư phụ mà không nhắc đến người này thì tôi cũng quên mất! Lâm Thừa Viễn, ồ, phóng viên Lý biết chứ, anh cảnh sát bạn thân của sư phụ tôi, nhận được tin báo của một công dân tên Nhiếp Tinh Thần, đến một khách sạn nào đó đưa một thiếu nữ lầm đường lỡ bước về đồn cảnh sát để điều tra rồi.”

Cái… cái gì???

Lý Tri Viện thoáng giật mình, Tưởng Tiểu Minh sau đó gọi cho cô ta, cô ta không nghe rõ giọng điệu thế nào, đương nhiên không biết lúc đó cô bé đã bị bắt, gọi điện lại cho cô ta dưới ánh mắt trông chừng của Lâm Thừa Viễn.

Đoàn Thanh nhân lúc đang nói chuyện đã lấy điện thoại trong túi ra, thuận tiện lấy thứ mà Tiển Diên ban nãy đưa cho anh đặt lên bàn.

Triệu Tế Thành cũng lấy ra một tờ chi phiếu được gấp thẳng thớm từ túi áo ra, mở rộng ra, mỉm cười rồi nói:

“Lúc cô bé ra viện đã để lại cho tôi tờ chi phiếu này, số thẻ ngân hàng y hệt với tấm chi phiếu hôm nay cô đưa cho Tiển Diên, chuyện đã đến nước này có cần tôi nói tiếp không?”

Lượng thông tin cùng cảm giác nghẹt thở ập đến bất ngờ, đối mặt với ba người, ồ không, au mà biết sau lưng Triệu Tế Thành còn có bao nhiêu người đang giúp anh, khiến Lý Tri Viện đột ngột cảm thấy cánh tay trái tê dại, toàn thân toát mồ hôi lạnh liên tục, cảm giác choáng váng vì thức đêm trường kỳ và sự căng thẳng dồn lại từ ban nãy lúc này cùng lúc bao vây, cảm xúc lên xuống dữ dội, lồng ngực cô ta bỗng thắt lại, hàng lông mày nhíu chặt, sau đó cứ thế gục xuống bàn phòng họp.

Ngất xỉu rồi?!

Đoàn Thanh nhướn mày.

Wow, tố chất tâm lý này???

Hả? Hình như không phải giả vờ? Trông giống như…

Ngất xỉu thật???

Đoàn Thanh vẻ mặt hoang mang:

“Này? Sao lại ngất rồi??? Biết chọn đúng lúc thế???”

Anh ta vừa hỏi vừa nhìn Triệu Tế Thành, Tiết Cảnh Bái đứng sau cũng thu lại nụ cười, đứng dậy, Triệu Tế Thành lập tức đi đến cạnh cô ta, xem xét kỹ tình trạng rồi nhìn Đoàn Thanh và nghiêm túc nói:

“Tình hình này không chậm trễ được, bây giờ đưa cô ta đến phòng cấp cứu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.