Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 55: Tôi không đáng để cô phải thế này




Nhan Cửu vốn định chụp một tấm ảnh thức ăn trên bàn để gửi cho anh, nhưng ánh sáng trong phòng không tốt lắm, cô giơ điện thoại lên rồi từ bỏ.

Nhưng lập tức một bàn tay đưa ra, đón lấy điện thoại trong tay cô, mở chế độ selfie, lợi dụng cánh tay dài của mình mà chụp một tấm hình với Nhan Cửu và thức ăn trên bàn.

“Này, tấm hình này mà gửi cho bạn trai em thì sao nhỉ, ha ha.” Quan Độ nói như đùa giỡn.

Nhan Cửu nhìn tấm hình, chụp khá đẹp, nhưng dù cô và Quan Độ có quan hệ tốt đến mấy thì cô cũng sẽ không làm những việc có thể làm Triệu Tế Thành hiểu lầm.

Quan Độ xưa nay vốn không đứng đắn tí nào, anh ta bĩu môi, chìa tay ra rồi nói:

“A ha, bạn trai em là ai, anh tò mò quá, lần trước anh còn nhớ em thích… thích Tô tổng mà hả?”

Vẻ mặt Nhan Cửu méo xệch, cô khẽ ho một tiếng khỏa lấp sự ngại ngùng của mình, sau đó thì thầm:

“Sao anh lại biết…”

Quan Độ cho miếng cơm vào miệng, nói:

“Bí mật.”

Nhan Cửu bó tay với anh ta, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này khiến khơi gợi lại quãng thời gian có phần ngốc nghếch đó nữa, thế là nhanh chóng nhắn mấy chữ gửi cho Triệu Tế Thành.

……

Điện thoại rung lên hai tiếng, nhưng chủ nhân của nó không nhanh chóng cầm lên.

Y tá đứng cạnh nhìn thấy, Đoàn Thanh đang bôi thuốc cho Triệu Tế Thành cũng liếc thấy.

Nhưng trong phòng sơ cấp cứu rất yên tĩnh.

Triệu Tế Thành lúc này đã cởi áo blouse ra, tay áo sơ mi được xắn lên rất gọn gàng, anh ngồi ở chỗ bệnh nhân thường ngày vẫn ngồi, đặt cánh tay trái trước mặt Đoàn Thanh…

Bên trên có đến mấy vết cào, trong đó có hai vết vừa dài vừa sưng còn rỉ máu nữa, còn có một vết răng vô cùng chói mắt, tuy không bị xước da nhưng nhìn là biết ngay người cắn đã cắn rất mạnh.

Cánh tay anh rất trắng, nên vết máu đó vô cùng nổi bật, Đoàn Thanh sau khi dùng cồn sát khuẩn thì còn phải chích một mũi uốn ván cho sư phụ nữa, cũng may mà không bị cắn chảy máu, nếu không thì còn phải chích thêm mũi ngừa dại.

Anh ta lau vết thương giúp Triệu Tế Thành, trong đầu nhớ lại cảnh ban nãy…

Không ai ngờ được rằng cô gái kia tỉnh dậy lại phản ứng mạnh như thế, như một nạn nhân đang bị bức hại mà điên cuồng chống trả trước khi ngất đi, la hét, không cho ai đụng chạm.

Máy theo dõi cũng đang phát ra những tín hiệu sắc nhọn, cô gái vì giãy giụa kịch liệt khiến bác sĩ đang chữa trị cũng đành bó tay, đúng lúc này thì sư phụ không nói một lời, tiến lên ấn giữ cô ta lại.

Sau đó y tá nam cũng chạy sang giữ một bên tay cô ta, cô gái đó thấy không thể giãy giụa thì bắt đầu điên cuồng cào cấu cắn xé, muốn giằng thoát cánh tay trái đang bị Triệu Tế Thành giữ chặt.

Tình huống bất ngờ xảy ra này khiến Đoàn Thanh ngây người, y tá vội vàng chích một mũi an thần, sau đó mới khiến cô gái kia dần dần yên tĩnh.

Sau đó cánh tay sư phụ đã thành ra thế này...

Có thể do Đoàn Thanh hiếm khi ngồi ghế bác sĩ và Triệu Tế Thành ngoan ngoãn ngồi ghế bệnh nhân thế này, nên anh ta bất giác dặn dò:

“Sư phụ à, không phải em nói anh đâu, nhưng lỡ như có bệnh truyền nhiễm gì, anh làm thế này sẽ khiến Nhan Cửu lo lắng đó.”

Triệu Tế Thành lúc này đang chú ý màn hình điện thoại, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời “ừ”, Đoàn Thanh không cần nhìn cũng biết là Nhan Cửu, vì anh ta chú ý thấy trong mắt sư phụ thoáng một nụ cười làm dịu lại nét mặt rất nhiều.

“Mà, cô gái kia cũng thảm thật, nhìn phản ứng của cô ta chắc là bị hành hạ nhiều lắm…”

Triệu Tế Thành nghe Đoàn Thanh nói thế thì nụ cười biến mất ngay, trong mắt anh như phủ một lớp bụi mờ, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Đoàn Thanh không rõ câu chuyện của anh, nhưng anh ta biết được viện phí trong quãng thời gian này của cô gái kia đều do sư phụ trả.

Đây là chuyện hoàn toàn phá lệ mà Triệu Tế Thành chưa từng làm trước đây, ban đầu Đoàn hanh cho rằng chuyện yêu đương ảnh hưởng khiến sư phụ biến thành một người có trái tim đồng cảm mãnh liệt, nhưng hôm nay nhìn thấy sư phụ thế này, anh ta mơ hồ cảm thấy có vài chuyện anh ta không biết đến.

Có cần nói cho Nhan Cửu biết?

Đoàn Thanh nghĩ thầm.

Nhưng giây sau đó, Triệu Tế Thành ngước lên nhìn anh ta, dường như nhìn xuyên thấu vậy, trong giọng nói mang sắc thái cảnh cáo, khẽ nói:

“Không được nói cho Nhan Cửu.”

Đoàn Thanh nghẹn lời, đành lặng lẽ gật đầu.

Vết thương xử lý xong thì hỏi:

“Sư phụ à, vết thương này của anh không cần em viết lời dặn chứ, bây giờ bảo Tiểu Vương tiêm cho anh nhé?”

Triệu Tế Thành nhìn vết thuốc như chuồn chuồn trên cánh tay mình, gật đầu bảo:

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

……

Người nhanh chóng biết tin Triệu Tế Thành bị thương còn có Tiển Diên.

Cô ta vội vàng gấp gáp từ lầu 7 chạy xuống chỉ muốn nhìn anh một cái, lúc đẩy cửa ra thì Triệu Tế Thành đang tiêm thuốc, áo sơ mi cởi ra một nửa, vết thương được bôi thuốc trên cánh tay trái và áo sơ mi màu trắng hình thành sự đối lập rõ ràng.

Cô ta chạm mắt với Triệu Tế Thành đang yên lặng ngồi đó.

“Chuyện đó, anh không sao chứ?”

Tiển Diên ho khan một tiếng, nhìn đi nơi khác rồi hỏi.

Y tá Vương đang chích cho Triệu Tế Thành len lén nhìn hai người, giả vờ như mình không tồn tại, muốn lặng lẽ xem vở kịch này.

Triệu Tế Thành gật nhẹ đầu, đáp:

“Không sao, cô tìm tôi?”

Thực ra đây là lần đầu cô ta gặp anh sau khi biết chuyện anh và Nhan Cửu yêu nhau, tính cách cô ta kiêu ngạo, không tới nỗi chen chân vào cuộc tình của họ, nhưng chuyện cô ta thích anh là điều không thay đổi, anh có bạn gái hay không thì Tiển Diên đều cho rằng không liên quan gì cả.

“Vâng, đến xem anh thế nào.”

“À, bác sĩ Triệu, bác sĩ Tiển, đã tiêm thuốc xong rồi, tôi đi làm việc trước, hai người cứ nói chuyện nhé.” Y tá Vương đưa bông băng cho Triệu Tế Thành để anh ấn vào chỗ tiêm, rồi hộc tốc thu dọn đồ đạc rời khỏi đó.

“Cũng ổn, cảm ơn cô đã quan tâm.”

Triệu Tế Thành hơi mỉm cười, cảm ơn cô ta rồi không nói gì thêm, trong phòng lại rơi vào sự tĩnh mịch.

“Anh thế này… cô ta có biết không?”

Triệu Tế Thành ngước lên nhìn cô ta, khẽ lắc đầu và nói:

“Không biết, tôi không nói cô ấy biết, cô ấy rất bận.”

“Thế… Tưởng Tiểu Minh và chuyện bệnh nhân hồi đó của anh thì sao?”

Triệu Tế Thành nghe cô nói đến cái tên đó thì trong mắt thoáng tia kinh ngạc, nhưng vẻ mặt không có gì thay đổi, anh hơi suy tư rồi trầm giọng nói:

“Cô biết rồi à.”

Đối với chuyện của anh, cô ta lúc nào cũng để ý, Triệu Tế Thành quan tâm bệnh nhân này như vậy, cô ta biết ngay là có chuyện, khi có được tên cô gái kia thì nhờ người điều tra, lại vì chuyện năm đó cũng từng nghe qua nên đương nhiên sẽ liên kết lại với nhau.

Tiển Diên chợt kích động, cô ta tiến lên nhìn anh, đôi mắt như lấp lánh ánh lệ, nói:

“Anh không cần thiết phải lo cho cô ta mà biến bản thân thành ra thế này! Là vì ở bên Nhan Cửu rồi trở nên mềm lòng hay sao? Trước kia anh chưa từng thế này.”

Nhưng cảm xúc của cô ta truyền tới Triệu Tế Thành như va phải bức tường đá, không hề có chút ảnh hưởng nào. Anh vẫn trầm tĩnh, ném miếng bông vào thùng rác y tế, sau đó mặc áo vào, không trả lời thẳng cô ta cũng không muốn giải thích gì, anh cất ghế vào chỗ cũ rồi rút khăn giấy ra, đưa cho cô ta và nói:

“Đừng khóc, tôi không đáng để cô phải thế này, Tiển Diên.”

Cô ta là người kiêu ngạo, anh biết, cô ta thích anh, anh cũng biết. Nhưng nếu đã không thể đáp lại mối tình đó, thì không nên để con gái người ta phải rơi nước mắt vì mình.

Nhưng Tiển Diên không nhận khăn giấy của anh, cũng không nói tiếp nữa, cô ta cứ thế rưng rưng nước mắt đứng nhìn anh, trong lòng tràn ngập sự đau khổ và không cam tâm.

Anh học thức giỏi, gia thế tốt, ngoại hình đẹp, nhìn cả cái bệnh viện này, anh là người có điều kiện tương xứng với cô ta nhất. Ban đầu rất nhiều người nói anh lạnh nhạt, tính cách lý trí đến cùng cực thế này thích hợp làm bác sĩ nhất, nhưng cô ta biết anh không như thế, cô ta tận mắt nhìn thấy anh ngồi trong vườn hoa bệnh viện, nhìn vào mắt một con chó lang thang, sau một phút thì đút cho nó ăn hết bánh hamburger của anh, cô cũng từng thấy anh nắm chặt bàn tay một bà cụ không có con cái ở cạnh mà đột ngột qua đời.

Cô ta vốn tưởng rằng những chi tiết dịu dàng ấm áp đó rồi sẽ có ngày anh làm vì mình, nhưng cô ta không ngờ rằng những điều đó rốt cuộc lại thuộc về một người khác.

Điều cuối cùng anh mang lại cho cô ta, lại chính là không cho cô ta cả cơ hội quan tâm đến anh.

Nghĩ lại bản thân quãng thời gian này tự ti hèn mọn như thế, thật nực cười.

Tiển Diên nghĩ tới đó bỗng cười tự giễu, quay lưng đẩy cửa bỏ đi, trong giây phút mở cửa, mấy người nghe trộm ở cửa nhanh chóng tản ra, giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng Tiển Diên lại như đang rỉ máu.

Bấy lâu nay, cô ta chịu đựng những chuyện đồn đại và cười nhạo mình của những người xung quanh, hết lần này tới lần khác hạ mình đến tìm anh, cuối cùng không chỉ không được anh để mắt xanh tới, mà cả thể diện cũng mất sạch!

Cô ta thầm siết nắm đấm, âm thanh giày cao gót nện xuống đất càng to rõ, cũng không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi thẳng.

……

Hoàng hôn buông xuống.

“Ôi, cô tỉnh rồi à?”

Điều dưỡng vừa kiểm tra xong tình hình truyền dịch cho Tưởng Tiểu Minh thì nhìn thấy cô mơ mơ màng màng mở mắt, khác hẳn với bộ dạng điên loạn trước đó, lần này cảm xúc cô ta ổn định hơn nhiều.

Y tá vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ kiểm tra xong cho cô ta liền nói: “Tình trạng ổn hơn nhiều, buổi chiều có thể ra phòng thường, đúng rồi, báo cho bác sĩ Triệu một tiếng.”

“Bác sĩ Triệu?”

Tưởng Tiểu Minh mấp máy đôi môi khô, giọng nói cũng cất lên run rẩy.

“Đúng thế, bác sĩ Triệu, mấy hôm nay không liên lạc được với người nhà cô, nên chi phí điều trị dều do bác sĩ Triệu nộp, trước đó tình trạng cô không tốt, anh ấy còn bị thương nữa, lát nữa phải cảm ơn anh ấy đó nhé.”

Toàn thân cô ta đau nhức, cũng không có nhiều sức để nói, nhưng rõ ràng nghe xong câu nói ấy thì cuống quýt muốn diễn đạt điều gì đó.

“Tôi… tôi… cái đó…"

“Cô từ từ nói từ từ nói.” Y tá vội vàng bước lên xoa dịu, cúi xuống gần cô ta, lắng nghe kỹ, “Gì cơ? Ồ, cô nói cô muốn gặp anh ấy hả, được, lát nữa tôi sẽ liên lạc giúp cô, cô cứ nghỉ ngơi đã.”

“Cảm… ơn…”

Cô gái như vận hết sức mình nói ra câu cảm ơn, rồi mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại.

Lúc y tá rời đi, thấy dáng vẻ cô gái như thế thì khẽ thở dài rồi nói:

“Haizzz, cô bé cũng đáng thương quá, còn chưa đầy 18 tuổi, sao phải chịu tội thế này.”

Sau đó rút điện thoại ra, nhắn tin cho Triệu Tế Thành.

Lúc nhận được tin nhắn thì anh vừa ra khỏi thang máy, vốn cảm thấy không cần nghỉ ngơi, dù sao cũng không bị thương gì nặng cho lắm, tuy không thể ở lại phòng cấp cứu nhưng đến phòng khám cũng được. Có điều lãnh đạo kiên quyết, lại thêm hôm nay có nhiều bác sĩ mới từ các bệnh viện khác đến tham quan học tập, tạm thời không thiếu người lắm, thế là bảo anh về nghỉ.

Triệu Tế Thành chưa kịp trả lời thì nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.