Cũng trong ngày hôm đó, trong văn phòng chỉ có một mình Nhan Cửu đang viết kịch bản.
Triệu Tế Thành buổi sáng trực ở phòng cấp cứu, Đoàn Thanh thì bị gọi đi, không rõ tung tích.
Cô tiến hành viết và sửa kịch bản cùng lúc, lúc trước cùng Triệu Tế Thành đến khoa Sản đã khiến cô có cảm hứng rất nhiều, đột phá được nút thắt ở cuối tập 12, càng thêm tích cực và nhiệt tình viết câu chuyện cho tập mới.
Đang mải sáng tác quên hết mọi thứ thì cánh cửa văn phòng vốn chỉ khép hờ vang lên tiếng gõ, cô ngẩng lên nói “mời vào”, một cô gái trẻ xinh xắn bước vào.
“Chào cô, cô tìm ai?”
Nhan Cửu thấy gương mặt xa lạ thì vô thức ngừng gõ phím, đứng lên, cười lịch sự và hỏi.
Cô gái lại nhìn cô với vẻ không mấy thân thiện, dường như đang kìm nén sự bất mãn, nhưng vẫn cố hết sức hỏi bằng giọng lịch sự:
“Đoàn Thanh có đây không?”
“Cậu ấy không ở đây.”
Nhan Cửu chưa kịp trả lời thì nghe thấy một giọng nói bình tĩnh xen lẫn lạnh lùng vang lên, cửa lại bị đẩy ra, Triệu Tế Thành mặc áo phẫu thuật màu xanh bên trong, bên ngoài khoác áo blouse bước vào phòng, xem ra là vừa mới kết thúc một buổi sáng bận rộn.
Anh liếc nhìn cô gái rồi đi thẳng về bàn, ngồi xuống, mở máy tính ra tra cứu gì đó, dường như sau khi trả lời xong thì sự tồn tại của cô gái kia chẳng hề liên quan đến anh. Và anh cũng không muốn quan tâm.
Nhan Cửu thấy có gì đó không đúng, nếu là bệnh nhân đến tìm Đoàn Thanh thì Triệu Tế Thành tuyệt đối sẽ không tỏ thái độ này, tuy bình thường anh đối xử với người khác cũng hơi lạnh nhạt, nhưng đối với bệnh nhân thì chắc chắn sẽ không từ chối.
Quả nhiên, cô gái thấy Triệu Tế Thành không nói gì thêm mà bận rộn làm việc thì lửa giận bốc lên, cũng mặc kệ kẻ bàng quan không rõ sự thật là Nhan Cửu cũng đang có mặt mà trực tiếp tố cáo:
“Bác sĩ Triệu, anh là thầy của anh ấy đúng không, anh nói với anh ấy đi, sao anh ấy có thể nhẫn tâm như thế được!”
Nhan Cửu giật mình sợ hãi, không biết nên an ủi hay thế nào mà chỉ biết đứng đờ ra đó nhìn. Triệu Tế Thành đang điền tổng kết báo cáo trong hệ thống, chỉ nhướn mày nhìn cô ta một cái như thể không nghe thấy cô ta đang to tiếng với mình, không buồn nói thêm lời nào.
“Được, không biết anh ấy đã nói gì với anh, dù sao bây giờ đều do tôi sai chứ gì, tôi cũng không vòng vo với anh nữa, Đoàn Thanh đâu, gọi anh ấy tới đây!”
Giọng cô ta mỗi lúc một cao, cửa văn phòng vốn không đóng hoàn toàn, bệnh nhân qua lại và cả người nhà đều vây quanh ngóng ngó, còn trong phòng lại lạnh như trong tủ lạnh vì sự im lặng của Triệu Tế Thành.
Không khí ngượng ngập, nhưng Nhan Cửu càng thấy ngượng thay cho cô gái kia…
Cô biết đây là ai rồi, đó là bạn gái của Đoàn Thanh mà cô chỉ từng nghe đồn…
Đúng lúc này, cửa mở toang, vẳng vào cả những tiếng xôn xao bàn tán, Đoàn Thanh nghe bạn gái cũ đến tìm anh ta, mà lại còn quấy rối sư phụ trong văn phòng thì vội vàng chạy về, tức tối đá cửa đóng “rầm” một tiếng.
Lúc ấy Triệu Tế Thành mới chú ý đến chuyện này, ánh mắt lướt qua Nhan Cửu đang lúng túng cũng không biết đi đâu, sau đó bình thản nhìn Đoàn Thanh, hỏi:
“Đi đâu vậy?”
Lửa giận trong Đoàn Thanh thoáng biến mất, anh ta trở nên bình tĩnh hơn nhiều, có chút ngượng ngùng nên gãi đầu, đáp:
“Chủ nhiệm tìm em.”
“Giải quyết ổn thỏa được không?”
Triệu Tế Thành mấp máy môi chỉ về cô gái đang nước mắt lưng tròng, sau đó lại tập trung vào bảng biểu anh phải nộp ngay.
Đoàn Thanh vô cùng đau đầu với tình huống này, anh ta không ngờ cô ta lại quậy đến mức này, lại còn tìm đến bệnh viện???
“Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Anh ta cảm thấy xử lý chuyện riêng trước mặt sư phụ và Nhan Cửu là rất khó xử nên kéo cánh tay Thư Tình Vi, muốn cùng cô ta ra ngoài bệnh viện giải quyết. Không ngờ đối phương lại hất ra, nước mắt Thư Tình Vi chảy dài, chỉ vào Đoàn Thanh rồi bắt đầu mắng nhiếc khóc lóc:
“Đoàn Thanh, anh nói xem, bao năm rồi, trước đây anh ở khoa khác thì thôi, từ khi anh đến khoa cấp cứu, bao nhiêu lần tôi đến tìm anh đều không được, bao nhiêu lần hẹn hò bị cho leo cây, ngày kỷ niệm mà chỉ một cú điện thoại anh cũng bị gọi đi, bình thường cũng là trực đêm hoặc ngủ tại bệnh viện không về nhà, có cô gái nào chịu nổi không? Tôi đã theo anh ba năm rồi đúng không, chúng ta chia tay hòa bình không được sao? Căn nhà đó là chúng ta ban đầu đã nộp hai trăm ngàn tiền đặt cọc là để sau này kết hôn rồi mua phải không, căn nhà đó anh bảo không cần là không cần, sau khi mua rồi chúng ta mỗi người một nửa không được sao? Tổn thất lớn như thế, chia tay rồi cho tôi sống tốt một chút không được hay sao?”
Nhan Cửu ngây người, sao nghe những lời chỉ trích này như thể Đoàn Thanh là kiểu đàn ông khốn nạn làm trễ nãi thanh xuân của người ta vậy? Không đúng, Đoàn Thanh mà cô biết sao có thể như lời cô ta nói được? Cô nhìn Triệu Tế Thành, anh đã ngừng gõ chữ, ngồi dựa lưng ghế, ánh mắt không hiểu đang nhìn gì, toàn thân toát ra vẻ không liên quan đến thế sự, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Đoàn Thanh như không nhịn nổi nữa, anh ta vốn không định nổi giận, nhưng Thư Tình Vi chỉ trích câu nào cũng như đâm vào tim anh ta, anh ta cúi đầu rồi chợt cười, nụ cười bất lực đó khiến Nhan Cửu thấy xót xa, sau đó anh ta ngẩng lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô ta, nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Hóa ra… là vì chuyện này à. Từ hôm tôi bắt gặp cô và gã kia hẹn hò nhau, mấy hôm nay tôi ngủ ở bệnh viện, ngày nào tôi cũng nghĩ, có phải do tôi làm ở khoa cấp cứu quá bận, có lỗi với cô hay không, xem ra trong lòng cô, thật sự chỉ vì chuyện này… đều trở thành lỗi của tôi à? Tiền đặt cọc? Nếu cô muốn nói chuyện tiền bạc thì tôi không khách sáo nữa, tiền đó là do bố mẹ tôi cho! Cho chúng ta! Cho chúng ta dùng khi kết hôn! Bây giờ đã chia tay rồi còn giữ lại làm gì, căn nhà đó mà mua thì tôi nhìn cũng thấy buồn nôn!”
Thư Tình Vi không còn cách nào khác, cô ta không có hộ khẩu ở đây, không thể trực tiếp mua nhà được, bây giờ đụng chạm lợi ích, dù có chia tay cũng tuyệt đối không chịu thiệt thòi.
Cô ta thấy Đoàn Thanh nói đến thế, xem ra không nể mặt rồi, thực ra ngay từ đầu cô ta đã được voi đòi tiền, bây giờ sắp kết hôn rồi, tuy cũng là người tỉnh khác nhưng điều kiện ở quê nhà không tồi, nhưng nếu anh ta có thể mua nhà ở thành phố B, vẽ hoa trên gấm, thế thì gả cho anh ta cũng có mặt mũi hơn.
Thế là trong tích tắc nước mắt lại chảy ra, cô ta hiểu rõ tính cách của Đoàn Thanh, tuy bồng bột thật đấy nhưng vẫn rất mềm lòng.
“Anh đã làm tôi mất bao năm rồi, tôi chỉ muốn tiếp tục mua căn nhà đó mà thôi, hơn nữa không phải anh luôn một lòng lo cho công việc hay sao? Trong thời gian ngắn cũng không dùng tới, nể tình chúng ta từng yêu nhau mà cũng tiện cho tôi, không được sao? Trước đây anh không hề khó chịu như bây giờ.”
“Ai bảo bây giờ anh ấy một lòng lo cho công việc chứ?”
Trong văn phòng ngoài ba người ra, không ai ngờ giọng nói yêu kiều mang chút hơi hướm nũng nịu này xuất phát từ miệng Nhan Cửu.
Chỉ thấy Nhan Cửu nãy giờ không nói gì bỗng như biến thành một người khác, một tay đặt lên vai Đoàn Thanh, tiến sát lại gần anh ta, rất dịu dàng nũng nịu che miệng cười, nói tiếp:
“Người mà cô không cần, trong mắt tôi lại rất quý giá đấy, Đoàn Thanh biết chăm sóc người khác lại tinh tế, còn rất hài hước, làm bao nhiêu người yêu mến đó…”
Thư Tình Vi ban nãy không nhìn kỹ cô gái ấy, bây giờ thấy ngoại hình cô cũng rất xuất chúng, vừa dịu dàng mềm mại dựa vào người bạn trai cũ của cô ta thì lên cơn điên:
“Cô… cô là ai!!!”
Sực nhớ ra trước đó Đoàn Thanh từng kể khoa cấp cứu có một biên kịch rất nổi tiếng đến l.àm tình nguyện viên, nên cô ta cười khẩy và nói:
“Cô? Cô là em gái của Nhan Lạc chứ gì, mà lại đi thích anh ta? Bớt giỡn đi.”
“Sao cô lại… cho rằng tôi đang nói đùa chứ? Nếu không phải có điều kiện thì sao anh ấy lại bảo không cần căn nhà tốt như vậy? Hơn nữa, Đoàn Thanh khác với người ta, loại người như cô làm sao có mắt nhìn được?”
Đoàn Thanh nghe giọng nói dịu dàng nũng nịu của Nhan Cửu mà suýt thì tê liệt, ồ xin đừng hiểu lầm, là bị dọa cho tê liệt. Nhưng tay kia của Nhan Cửu đã nhẹ nhàng véo vào cánh tay đang buông thõng của anh ta, sau đó chỉ chỉ vào eo của mình, Đoàn Thanh hiểu ra ngay là Nhan Cửu bảo anh ta phối hợp diễn kịch với cô, bỗng chốc cũng có hứng, một tay ôm eo Nhan Cửu, dáng vẻ “cảm động sâu sắc” và nói:
“Em…”
Gương mặt Hạ Thư Vi méo mó sắp không kiềm chế nổi, ngoại hình cô ta không bằng Nhan Cửu, gia thế cũng không bằng, hơn nữa cô gái này trông lẳng lơ cực kỳ, cũng không dễ đối phó.
Hoàng tử cũng có thể yêu cô bé lọ lem mà, ai biết loại bạch phú mỹ này có phải đã chán ăn sơn hào hải vị mà đột ngột chuyển sang củ hành tây Đoàn Thanh này hay không. Tuy có Triệu Tế Thành đẹp trai gấp mấy lần Đoàn Thanh, nhưng với tính cách lạnh lùng không gần gũi người khác của anh thì quả là không được phái nữ yêu thích bằng Đoàn Thanh.
Khí thế đã thua rồi, cô đã có phần loạng choạng không đứng vững, vốn muốn tỏ ra đáng thương để Đoàn Thanh thương hại, nhưng thấy dáng vẻ bình thản của anh ta bây giờ làm sao còn đồng ý mua căn nhà để chia mỗi người một nửa…
Ai ngờ đang lúc cô ta suy nghĩ tính toán thì cửa bị đẩy ra, một mùi hương lan tỏa, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng đau thương cất lên:
“Em vì đàn anh mới xin đến khoa cấp cứu này, không ngờ… không ngờ anh đã có người mình thích rồi.”
Người đến là Ôn Nhạc Lê.
Nhan Cửu nhìn cô gái đang lấp lánh ánh lệ mà ban sáng cô đã từng nhìn thấy, lòng thoáng mềm đi, Đoàn Thanh càng ngây ra như phỗng, ban nãy anh ta bị chủ nhiệm Lưu gọi sang đó, khi biết tin anh ta sắp được dẫn dắt Ôn Nhạc Lê, còn chưa kịp nói thêm mấy câu thì đã phải vội vã chạy về.
Kết quả cô ấy lại…
Chuyên nghiệp thế sao?!
Đoàn Thanh có cảm giác bay bổng, ban nãy Nhan Cửu giúp đỡ khiến anh ta cảm động, cảm thấy nghĩa khí, nhưng cô gái kia thì đúng là nữ thần giá lâm, còn nói thích anh ta, cho dù là giả và cũng là trước mặt bạn gái cũ, nhưng đã đủ giữ thể diện lắm rồi.
Sự xuất hiện đột ngột của Ôn Nhạc Lê khiến Thư Tình Vi càng không có đất dung thân, cô gái này cô ta không quen, nhưng cũng rất xinh đẹp, vẻ mặt cũng đang tỏ ra đau khổ thật sự.
Tình huống gì thế này?!
Lẽ nào Đoàn Thanh nhân lúc cô ta chờ anh ta ở nhà, thực ra là đang lén lút thả thính những cô gái khác?
Cô ta còn tưởng mình đứng núi này trông núi nọ, không ngờ anh ta cũng chẳng có đạo đức tới mức này?!
“Anh!”
“Cô Thư cãi cũng cãi rồi, quậy cũng quậy rồi…”
Lúc này, Triệu Tế Thành nãy giờ giữ im lặng không biết đã đứng dậy từ lúc nào, đến sau lưng Nhan Cửu và Đoàn Thanh, ánh mắt không biết đang nhìn đâu, sau đó xuyên qua hai người họ, nhìn thẳng vào Thư Tình Vi đang tức điên, tiếp tục nói bằng một vẻ thờ ơ lãnh đạm:
“Hai người yêu được chia được, không nói lời thừa thãi với nhau nữa, như vậy có ích cho cô hơn. Dù sao, người sắp kết hôn là cô.”