Sớm Chiều

Chương 66: Chương 59




Một cái chạm này, Minh Tô chỉ cảm thấy nàng và Trịnh Mật đã gần nhau hơn một chút.

Những ngày qua, khi nàng nhớ đến Trịnh Mật thì ít nhiều vẫn có chút mới lạ.

Như vừa rồi, lúc nàng bước vào cung điện này, nhìn thấy Trịnh Mật thì vẫn cảm giác các nàng hơi xa cách.

Đã nhiều ngày các nàng không gặp nhau, tuy rằng trong một năm qua thỉnh thoảng có chạm mặt, nhưng khi đó nàng không biết nàng ấy chính là người nàng đã tìm nhiều năm.

Gặp nhau không quen biết, thì không thể tính là gặp nhau.

Cho nên lần này các nàng cũng được xem như là lâu ngày gặp lại, rốt cuộc đã có thể ngồi xuống, ôn chuyện đàng hoàng rồi.

"Minh Tô......" Trịnh Mật gọi tên nàng, trong mắt lộ chút buồn cười, nhưng đáy mắt nàng ấy lại rất dịu dàng.

Minh Tô vừa rồi mới cảm thấy gần gũi hơn nhưng bị nàng ấy nhìn như vậy thì lại thấy câu nệ, nàng lúng ta lúng túng nói: "Chắc nàng vẫn luôn cảm thấy ta ngốc lắm."

Một năm này, mỗi khi A Mật thấy nàng, nhìn nàng gặp nhau không quen biết, xem nàng ấy như một người khác thì hẳn cảm thấy nàng đần độn lắm.

Nàng nghĩ như thế thì bỗng ủ rũ hẳn đi, nhưng không hiểu sao nàng lại không muốn yếu thế trước mặt ở Trịnh Mật.

Thế nên mới nói xong, nàng lại cười cười, nói: "Cũng không quan trọng, chúng ta lớn lên với nhau, ta như thế nào thì nàng cũng đã thấy hết rồi."

Nụ cười của nàng có chút cô đơn, làm Trịnh Mật nhìn mà tim thắt lại, nàng ấy hỏi: "Ngài sao vậy? Có phải ngài không vui không?"

Đúng là Minh Tô không vui, thật ra nàng rất phiền muộn, trong lòng như có gì mắc lại, làm gì cũng không thoải mái.

Nhưng khi thấy Trịnh Mật thì dường như những phiền muộn đó được giảm đi đôi chút.

Minh Tô phát hiện nàng rất thích ngắm Trịnh Mật, dù là dáng vẻ trước đây hay là khuôn mặt hiện tại.

Chỉ cần biết nàng ấy là Trịnh Mật thì nàng sẽ rất thích ngắm, ngắm thế nào cũng không chán.

Nàng thật thà gật gật đầu.

Trịnh Mật nghiêm túc lại, quan tâm nói: "Có chuyện gì không suôn sẻ sao?"

Cũng chẳng có gì không suôn sẻ cả, chỉ là Minh Tô cảm thấy mờ mịt trước tình hình hiện tại, thấy trung thư lệnh biết điều như thế nhưng nàng cũng chẳng thấy vui mấy, ngược lại còn thấy bức bối không có chỗ phát tiết.

Thật ra nàng đến đây là muốn nói vài câu với A Mật.

A Mật hiểu nhất là làm sao để giúp nàng giải phiền, nàng ấy chỉ thuận miệng nói một câu cũng khiến nàng vui vẻ lên.

Minh Tô rất muốn nói chuyện một chút với A Mật, nhưng cũng không hiểu sao mà đến khi A Mật thật sự đặt câu hỏi thì nàng lại không nói được gì.

Qua một lúc lâu, nàng mới hỏi: "Sao nàng không đến thăm ta?"

Hóa ra là vì chuyện này, Trịnh Mật nói: "Ta nghĩ ngài đang bận rộn, bèn ở đây chờ ngài, đợi ngài hết bận rồi sẽ đến tìm ta."

Minh Tô nghe thế cũng không thấy tiêu tan mấy, ngược lại còn so đo: "Dù ta có bận thì cũng phải dùng bữa, nghỉ ngơi, luôn có thời gian rảnh tay mà, vì sao nàng không đến tìm ta? Có phải nàng không muốn gặp ta không?"

"Điện hạ?" Trịnh Mật lộ ra vẻ kinh ngạc "Sao ngài lại nghĩ vậy? Sao ta lại không muốn gặp ngài được?"

Minh Tô nghe vậy tim lập tức chùng xuống, suy nghĩ lung tung.

A Mật sẽ không nghĩ là nàng vô cớ gây sự, cho rằng nàng trẻ con, không thể dựa vào được đâu nhỉ? Thế là nàng nói ngay: "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Nàng nói rất nhanh, ngữ điệu cũng hơi lạnh nhạt làm cho Trịnh Mật kinh ngạc tự hỏi có phải tự mình đa tình rồi không.

Vậy nhưng Trịnh Mật cũng không bực, cũng không lộ ra vẻ xấu hổ mà lại nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ đã dùng cơm tối chưa?"

Nàng đổi đề tài nhanh quá, Minh Tô chỉ biết gật đầu: "Ăn rồi."

Trịnh Mật nói: "Nếu điện hạ không chê thì bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ làm bữa tối cho điện hạ, đem đến Thùy Củng Điện cho ngài."

Như vậy thì các nàng có thể gặp nhau mỗi ngày rồi.

Minh Tô lập tức mặt mày hớn hở, trong lòng vui vẻ: "Được, vậy nàng nhớ đến sớm đó, muộn nhất cũng không được quá giờ Dậu đâu."

Trịnh Mật thấy nàng ấy dễ dỗ dành như thế thì chỉ cảm thấy muốn đối tốt với nàng ấy hơn nữa, tốt nhất là có thể moi tim móc phổi dâng hết cho nàng ấy.

Nàng nói: "Điện hạ muốn ăn gì thì cũng có thể nói cho ta."

Minh Tô vội vàng gật đầu.

Được dỗ dành như thế nên Minh Tô thoải mái hơn rất nhiều.

Cũng không còn sớm nữa, nến trên bàn đã tụ lại ở bấc đèn, có hơi tối.

Trịnh Mật lấy cây kéo cắt một đoạn, ngọn lửa lập tức bùng lên lại, trong điện sáng rực.

Ánh nến mờ ảo ánh lên khuôn mặt hai người.

Minh Tô nhìn Trịnh Mật, trong lòng nhu lấp đầy nhu tình, nàng nghĩ đến gì đó, bèn nói: "Nàng nói cho ta nghe một chút mấy ngày qua đã như thế nào đi."

Nàng đang nói đến thời gian sau khi tam hoàng tử bị bắt, tin tức trong ngoài cung không thể truyền đi được.

Khoảng thời gian đó không quá dài nhưng cũng gần nửa tháng.

Trịnh Mật nhớ lại một lúc rồi mớI nói: "Tam hoàng tử bị hạ ngục chưa lâu thì Thục phi nương nương bị bệ hạ phái người tạm giam cấm túc.

Ta thấy thế, lo chuyện của tam hoàng tử sẽ lặp lại trên người ngài, bèn muốn phải người ra ngoài cung cung cảnh báo, nhưng khi đó cung nhân của ta đã không thể ra khỏi cửa cung."

"Vậy nên khi nàng nhờ Tô Đô truyền lời, nói nàng có thể tự chăm sóc bản thân, muốn ta làm chuyện muốn làm thì ta đã đoán được bệ hạ sẽ dùng mẫu phi kiềm chế ta."

Minh Tô nói, "Sau khi tam hoàng huynh bị bỏ tù thì ta đã nghĩ sớm muộn gì cũng đến phiên ta, ta không thể ngồi chờ chết được.

Nhưng thế lực của ta ở trong triều không thể rung chuyển ngôi vị hoàng đế, hơn nữa trong tay ta lại không có binh quyền, cẩn thận tính lại thì còn không nắm chắc được ba phần."

"Thế nên ngài bèn theo dõi kinh phòng doanh." Trịnh Mật hỏi.

Minh Tô gật gật đầu: "Lưu tướng quân đã chỉ huy kinh phòng trong suốt năm năm, binh linh trong quân doanh phần lớn là do hắn tự mình dẫn dắt.

Nhưng chỉ vì có vài tên tướng lĩnh của tam hoàng tử và ngũ hoàng tử thâm nhập vào mà bệ hạ đã rút hắn đi, làm hắn ở nhà ngồi không.

Ta không tin hắn lại không có chút oán hận nào."

"Ngài thuyết phục hắn như nào vậy?" Trịnh Mật lại hỏi.

Ban đầu là muốn nghe Trịnh Mật nói đã bố trí trong cung ra sao, kết quả chỉ dăm ba câu đã biến thành nghe Minh Tô hành động như thế nào.

Minh Tô cũng không giấu giếm gì, nói hết toàn bộ: "Muốn thuyết phục một kẻ không cam lòng vốn không khó, đặc biệt là việc bệ hạ khắc nghiệt bạc tình là chuyện cả triều đều biết.

Lần này Lưu tướng quân đánh mất thánh tâm, tương lai quá nửa đã không có cơ hội lấy lại thánh tâm, được chấp chưởng quân doanh nữa.

Cho nên ta đã hứa là sau khi thành công sẽ cùng hưởng vinh quang với hắn.

Mới đầu hắn còn chần chờ, nhưng sau khi đến cửa hai, ba lần thì hắn cũng buông lỏng.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian đó ngũ hoàng huynh không dám làm gì, cung kính chờ đợi ngôi thái tử rơi xuống đầu hắn.

Hắn sợ phiền phức quấn thân như thế, thì dù cho Lưu tướng quân muốn nương nhờ hắn thì e là hắn sẽ sợ không dám thu nhận.

Cân nhắc nhiều như vậy, Lưu tướng quân bèn xưng thần với ta.

Có hắn thì ta đã có bảy thành nắm chắc giành được kinh phòng quân rồi.

Hơn nữa có Cố Nhập Xuyên làm nội ứng, Giang Chu mới đến nhận chức sẽ không đủ uy vọng, bảy phần nắm chắc đã tăng thành chín.

Có đại quân này, chỉ cần có thể đánh vào kinh thành thì sớm hay muộn hoàng cung cũng sẽ là của ta."

Trịnh Mật tập trung tinh thần lắng nghe, nghe vậy thì gật đầu nói: "Cấm quân không giữ được hoàng cung."

Minh Tô nghĩ đến tình hình ngày ấy, khẽ cúi đầu, nhìn mặt bàn, một lát sau mới hỏi: "Nàng thì sao? Làm sao để khống chế được bệ hạ?"

Về phần nàng thì đơn giản hơn nhiều.

Trịnh Mật nói: "Sáng sớm ngày ấy, cung nhân trong điện Tử Thần bị ta thu mua đã lén báo cho ta là bệ hạ tính hạ chiếu tróc nã Tín Quốc điện hạ.

Ta nghe vậy bèn lặng lẽ đi tìm Vô Vi, muốn hắn bỏ thêm vào đan dược một loại dược liệu để bệ hạ không cử động được, Vô Vi đã đồng ý.

Ta lại phái người trông coi điện Nam Huân, để ý Thục phi nương nương.

Nhưng đêm đó, có lẽ bệ hạ lo lắng hậu cung sinh biết nên đã phái cấm quân canh gác toàn bộ các cung, không cho bất cứ ai ra vào."

"Ta ở trong điện đợi cả đêm, chỉ đến khi hừng đông mới nghe cấm quân canh gác tán gẫu, nói là thủ lĩnh cấm quân đã phụng chiếu đi bắt Tín Quốc điện hạ." Trịnh Mật thấp giọng nói.

Minh Tô nghe mà lòng hồi hộp theo, như cảm được sự nôn nóng bất lực của Trịnh Mật khi nghe được những lời đó, nàng không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, qua khoảng một canh giờ, toàn bộ cấm quân bị điều đi.

Ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi người từ Tử Thần Điện đến mời ta đi chủ trì đại cục.

Đến Tử Thần Điện, ta mới biết hóa ra là ngài đã đem quân đến, khi đó bệ hạ đã bị hạ dược không thể động đậy, nên ta vội vàng thay hắn viết chiếu chỉ lệnh cấm quân đầu hàng đưa đến cửa cung."

Trịnh Mật dừng một chút, mặt lộ ra vẻ xấu hổ như là xấu hổ vì không giúp được gì cho Minh Tô: "Không ngờ khi đó ngài đã phá cửa cung rồi, chiếu chỉ đó xem như là chưa hạ xuống."

"Không phải là không hạ, có chiếu chỉ đó thì đã bớt thương vong rất nhiều." Lúc ấy tuy cửa cung đã bị phá nhưng cấm quân vẫn chưa đầu hàng.

Nếu không có chiếu chỉ thì chắc chắn vẫn còn một đợt chém giết ở cửa cung, không tránh khỏi lại thêm một cảnh máu chảy thành sông.

Nói đến chỗ này thì cục diện sau đó các nàng cũng đã biết, hoàng cung đã bị Minh Tô không chế trong tay, các đại thần ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với nàng, hoàng đế bị giam cầm ở Tử Thần Điện, các nàng đã hoàn toàn chiến thắng.

Nhưng dù là Minh Tô, hay là Trịnh Mật thì đều không có ý mừng, cùng lắm thì chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Hai nàng từng người im lặng, một lát sau Minh Tô nói: "Thêm hai ngày nữa, đợi cục diện trong triều ổn định lại thì sẽ sai người tra lại án mưu nghịch năm đó của Trịnh thị."

Việc này là tất yếu, không còn lâu nữa là Trịnh gia có thể rửa sạch được oan khuất rồi.

Trịnh Mật chờ ngày này đã lâu, đến khi thật sự gần đến thì lại thấy không chân thật.

Nàng nói: "Cảm ơn....."

Minh Tô lắc lắc đầu, im lặng nhìn nàng, nhìn đến mức Trịnh Mật nhịn hết nổi muốn nói nàng khờ khạo thì nàng ấy mới nhấp môi dưới, thấp giọng nói: "Một hai năm đầu, ta rất muốn nghe nàng gọi ta là Minh Tô, nó đã trở thành ám ảnh.

Làm gì cũng không thể yên tâm, ngay cả khi trên đường cũng sẽ có ảo giác như là nàng sẽ xuất hiện, sẽ gọi tên của ta."

Thật ra nàng rất muốn nói cho Trịnh Mật nghe trong suốt năm, sáu năm qua, nàng đã nhớ nàng ấy đến chừng nào, tìm nàng ấy vất vả cỡ nào, muốn nói cho nàng ấy là nàng thích nàng ấy như thế nào, dành cả trái tim cho nàng ấy.

Nhưng nếu cố tình nói ra thì lại như là đang kể công, thế là Minh Tô không nói được.

Nàng cười cười, nụ cười có hơi cứng ngắc, sau đó đứng lên: "Sắc trời không còn sớm, ta phải đi đây."

Trịnh Mật đang nghe nàng ấy nói nhưng được một nửa lại thì không nói nữa.

Tuy nàng có tiếc nuối nhưng nghĩ tương lai các nàng còn dài thì không giữ nàng ấy lại, bèn đứng dậy tiễn nàng ấy ra ngoài điện.

Nhiều ngày nay Minh Tô vẫn luôn ở lại Thùy Củng Điện, may mà Thùy Củng Điện cách không xa lắm, về đến nơi thì đúng lúc là giờ đi ngủ.

"Ta đi đây." Nàng ấy nhìn Trịnh Mật nói, trong mắt nàng ấy rõ ràng là không nỡ nhưng khi nói lại cố tỏ ra hiểu chuyện.

Trịnh Mật mong nàng ấy có thể ở lại thêm một lúc, những nghĩ đến nhiều ngày qua, ngày nào Minh Tô cũng dậy từ rất sớm mà nghỉ thì lại quá muộn, vậy nên lại càng mong nàng ấy mau mau quay về, dù chỉ được nghỉ thêm một chút thôi thì vẫn tốt hơn.

Bèn thúc giục: "Điện hạ mau đi đi."

Minh Tô gật gật đầu, nàng lại nhìn Trịnh Mật một cái, xoay người rời đi.

Ánh sáng trong Nhân Minh Điện bị bỏ lại sau lưng, Minh Tô đi về phía trước vài bước, rồi bước vào màn đêm đen kịt.

Bị bóng tối bao phủ, tim Minh Tô lập tức thấy hụng hẫng, phiền muộn vừa mới giảm đi nhờ sự xoa dịu của Trịnh Mật lại trỗi dậy.

Nàng chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại, Trịnh Mật vẫn đứng dưới đèn lồng của đại điện nhìn nàng.

Hai mắt Minh Tô nóng lên, nàng quay người lại, bước nhanh về phía Trịnh Mật, đi đến trước mặt nàng ấy, dùng sức ôm chặt nàng ấy.

Sau đó không nói gì cả, lại quay người nhanh chóng rời đi.

Vậy thì có thể ngủ một giấc ngủ ngon rồi.

Minh Tô vừa đi vừa nghĩ, trong lồng ngực nàng là hơi thở của A Mật.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.