Sói

Chương 6




Biệt thự Hàn gia, tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất giữa thành phố.

Ngôi biệt thự này nằm trên vùng tấc đất tấc vàng sang quý nhất thành phố, kiến trúc xa hoa, bốn phía giao thông thuận tiện, cuộc sống tiện nghi đầy đủ, hàng xóm xung quanh đều rất yên bình, trong đó đủ mặt các nhân sĩ nổi danh, cho nên bảo an cũng cực kỳ nghiêm ngặt, cho dù ở trung tâm khu phố náo nhiệt, cũng có thể có được an tĩnh.

Xuyên qua sảnh đón khách kiểu Nhật, bên trong nhà trang hoàng thanh lịch mà ấm áp.

Nơi này không phải là nhà ốc theo kiểu khoe khoang tiền của, mà là một “căn nhà” hàng thật giá thật, mỗi nơi đều để lộ ra không khí gia đình ấm áp.

“Hàn tiên sinh, căn nhà này thật đẹp, thật khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.” Đề Oa từ lúc bước vào bước đầu tiên, đã thích căn nhà này. Cô đi vòng vòng trong phòng khách, nhìn đông sờ tây, căn cứ theo thói quen nghề nghiệp, còn cẩn thận kiểm tra tình trạng nhà vệ sinh.

Chỉ là, cho dù dùng tiêu chuẩn cao nhất để xoi mói, căn phòng sạch sẽ này vẫn hoàn mỹ cực kỳ, làm cho cô không có đất dụng võ.

Hàn Ngạo mỉm cười.

“Đây là nhà của vợ tôi.” Nhắc tới vợ, hắn tươi cười ôn nhu có thể say lòng người. “Tôi và Sói khác nhau, cậu ta định cư trong khu dân cư, còn tôi thích ở chỗ này.”

“Cám ơn anh đã cho tôi ở nhờ chỗ này.” Cô một mặt nói lời cảm ơn, đôi mắt trong veo liếc Khuyết Lập Đông một cái.

Chỉ thấy anh từ khi bước vào phòng khách, tự tiện đi tới tủ rượu, lấy ra bình rượu ngon đắt tiền nhất, nửa điểm khách khí cũng không biết.

Đến ở nhờ trong nhà Hàn Ngạo, tất cả đều là chủ ý của Khuyết Lập Đông.

Thứ nhất, là vì sát thủ đã tìm tới khu dân cư Trường Bình, an toàn của cô không được bảo đảm. Thứ hai, là bởi vì mấy con gián tàn sát bừa bãi, trước khi bọn chúng tuyệt tích, cô thật sự không có can đảm bước vào nhà anh một bước.

Lâm vào nhiều chuyện như vậy, cô muốn xin nghỉ về nhà, tránh sóng gió cũng tránh luôn con gián, không ngờ người đàn ông này lại kiên trì không chịu thả người, khăng khăng cột chặt cô vào bên cạnh. Sau nhiều lần tranh chấp, anh bá đạo ra quyết định, đem cô tới Hàn gia.

Không chỉ như thế, mới bước một bước vào nhà, người đàn ông độc tài này lại mở miệng.

“Em, lại đây.” Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

“Ách, Khuyết tiên sinh… Tôi nghĩ… không cần…” Cái đầu nhỏ lắc như điên, cô bước lui về phía sau một bước, cố ý giữ khoảng cách an toàn.

Sự cự tuyệt và ấp a ấp úng làm cho anh cau mày, liền đứng dậy, bước nhanh tới vài bước, đã lôi cô đến trên ghế sô pha.

“Aiz a, anh, anh, anh buông tay!” Cô không ngừng giãy dụa, vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, nóng đến độ sắp bốc khói.

Nụ hôn như lửa nóng kích tình lần trước, làm cho cô hoàn toàn hoảng loạn. Cô cố gắng làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngoài mặt duy trì hòa bình, Khuyết Lập Đông cũng không buông tha cô, chỉ cần có cơ hội, “móng vuốt Sói” kia liền vươn tới phía cô, không chút khách khí tuyên bố quyền sở hữu.

“Kể lại chuyện em muốn ra tòa làm chứng cho rõ ràng.” Anh nói thẳng, trực tiếp đặt câu hỏi.

“Vì sao tôi phải nói cho anh?” Cô thở hổn hển trừng mắt với anh, đôi chân nhỏ vươn ra cố gắng đá anh mấy cái, muốn phát tiết xấu hổ và phẫn nộ trong lòng.

Khuyết Lập Đông sắc mặt trầm xuống.

“Ngu ngốc! Em muốn tìm cái chết sao?”

A, anh lại còn mắng chửi người!

Phẫn nộ liên tục tăng nhanh, cô càng dùng sức xoay người, giống như con tôm sống búng búng loạn lên, ý đồ muốn thoát ra khỏi kiềm chế của anh.

“Đinh tiểu thư, Sói là đang lo lắng cho cô.” Hàn Ngạo ngồi ở một bên, thưởng thức cảnh hai người vật lộn trên ghế sô pha, cuốn lấy nhau như cái bánh ma hoa*. Quen biết đã nhiều năm, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Sói khác thường như thế, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không đối phó được, khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc kia, trong chốc lát sáng lên, trong chốc lát lại tối sầm, thú vị cực kỳ.

(*một loại bánh quấn vào nhau như tóc thắt bính)

Trong lúc thưởng thức cảnh hay hiếm thấy này, tay hắn cũng không nhàn rỗi, đang cầm lấy khăn bông, lau khô tóc cho đứa con trai vừa tắm rửa xong. Thằng bé mặc bộ áo ngủ có in hình con chó nhỏ, trong tay kéo một túi đồ chơi xếp gạch, xoay lộn xộn dưới bàn tay của cha mình, hưng phấn như thể đám giặc cỏ vừa cướp đoạt được vài thôn.

Đề Oa ngồi trên ghế sô pha hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, miễn cưỡng xoay cái đầu nhỏ, bức xúc với Hàn Ngạo: “Quan tâm? Mắng tôi ngốc mà là quan tâm sao?”

Thằng bé thừa cơ lộn xộn thoát khỏi bàn tay, Hàn Ngạo lại thuần thục quắp nó trở về, vẫn có thể an nhàn thản nhiên trả lời.

“Đúng vậy.”

Câu trả lời này làm cho cô ngây ngẩn cả người, giãy dụa cũng trở nên yếu đi.

Bất quá, ngẫm nghĩ lại cũng rất hợp lý, người kiêu ngạo táo bạo như Khuyết Lập Đông, làm sao biết lời ngon tiếng ngọt? Chất vấn tuy thô lỗ, nhưng nói không chừng chính là phương thức duy nhất biểu đạt sự quan tâm của anh.

Nghĩ đến những lời nói và hành động thô lỗ kia, đều là cách mà anh quan tâm, tức giận lập tức tan mất hơn phân nửa. Cô cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêng đầu lo lắng.

“Muốn tôi nói rõ ràng cũng được, nhưng mà các anh phải trả lời tôi một ít vấn đề trước đã, khi nào tôi hiểu rõ ràng, sẽ quyết định có nói cho các anh hay không.” Trong lòng cô chứa đầy một bụng thắc mắc, đã sớm muốn tìm một cơ hội, hỏi cho rõ ràng.

Người đàn ông đang lo lắng ngồi bên cạnh cô, sắc mặt lại càng khó coi.

“Sắp chết đến nơi, em lại còn muốn nói điều kiện với tôi?” Anh gầm nhẹ, sắc mặt tối sầm.

“Không hỏi rõ ràng, trong lòng tôi sẽ không thoải mái.” Cô chỉ nói thật, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tò mò. “Tôi biết các anh là người của tập đoàn Tần…”

“Là Đinh Cách nói cho cô biết sao?” Hàn Ngạo nhíu mày.

“Không, là Tiểu Tịch nói…” Cô khựng lại trong chốc lát, trừng lớn đôi mắt. “A, đợi chút, chẳng lẽ anh trai tôi cũng có liên quan với Tần?” Cuối cùng cũng hiểu, là anh trai ở giữa giật dây, cô mới có thể có mối quan hệ với nhóm người này.

“Hắn ta xác thực có liên quan với Tần, chi tiết thì tôi không tiện nhiều lời, cứ để anh trai cô nói cho cô đi.” Hàn Ngạo thản nhiên nói, biết Đinh Cách kia nham hiểm, tuyệt đối sẽ không nguyện ý bị người khác kể rõ chi tiết.

Ánh mắt Đề Oa mở to, cắn đôi môi đỏ, cố gắng nhấm nuốt cái tin tức kinh người này.

Oa, xem ra, anh trai giấu diếm cô không ít chuyện nha!

“Vì sao anh được gọi là Sói?” Bỏ qua chuyện Đinh Cách không nói tới nữa, lòng hiếu kỳ của cô chưa được thỏa mãn, lại bắt đầu truy hỏi chuyện Khuyết Lập Đông.

“Ở chung” lâu như vậy, cô đã quen với nếp sống của Khuyết Lập Đông, nhưng đối với nghề nghiệp của anh thì cô không biết rõ. Chỉ cần cô hỏi vài câu, anh liền ngậm miệng như hến.

Trừ bỏ tư liệu ban đầu cô có, Khuyết Lập Đông không chịu tiết lộ thêm câu nào, cô chỉ có thể dựa vào phản ứng của những người khác, vụng trộm đoán xem anh thần thông quảng đại đến bao nhiêu.

“Đó là biệt danh của tôi.” Anh trả lời đơn giản ngay trọng tâm.

Cô bừng tỉnh ngộ gật gật đầu, nhịn không được phát biểu ý kiến. “Vì sao phải lấy cái tên đáng sợ như vậy? Không thể đổi thành Chihuahua* hay là Tarepanda* gì đó sao…” Thấy đôi mắt đen bắn ra tia lửa giận, cô rụt cổ, lè cái lưỡi đỏ hồng, khẽ cười làm cái mặt quỷ đáng yêu. “Ách, tôi chưa có nói gì đâu mà.” Ô ô, dữ cái gì mà dữ chứ!

(*Chihuahua: 1 loài chó, Tarepanda: tên một con gấu trúc hoạt hình của Nhật)

“Em còn có câu hỏi chết tiệt nào nữa?” Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn.

“Hmm, rất nhiều nha.” Mắt thấy phải tận dụng thời cơ, cái miệng nhỏ nhắn hỏi không ngừng như pháo bắn liên thanh.

“Tiểu Tịch cũng từng nói, các anh là thành viên trung tâm của Tần, nhưng tôi còn chưa rõ tính chất công việc của các anh cuối cùng là làm cái gì…”

“Hàn Ngạo và tôi phụ trách vấn đề an ninh trong tập đoàn, cậu ta phụ trách bảo an, tôi phụ trách giải quyết chướng ngại.” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, không hề nhắc tới tính nguy hiểm trong công việc.

Tập đoàn Tần như cây to đón gió, kẻ địch nhiều vô số kể, ngoại trừ trên thương trường anh lừa tôi gạt, còn âm thầm sát hại lẫn nhau cực kỳ hiểm ác.

Mắt cô lại càng trừng lớn hơn, lập tức hiểu ra hàm nghĩa trong lời anh nói.

“A, nói như vậy, anh là vệ sĩ?” Cô dám đánh cá, công việc này khẳng định rất thích hợp với anh, không cần nói gì, anh chỉ cần đi tới đứng phía trước, bày ra khuôn mặt lãnh khốc đằng đằng sát khí, đã đủ để cho người ta sợ vỡ mật, cần gì phải ra tay?

Trong tập đoàn Tần, cả hai người đều là nhân tài nổi tiếng bảo đảm an toàn cho chủ tịch, nhưng lại bị câu nói ngắn ngủn của cô giáng cấp thành kẻ cầm dao bổ dưa hấu xử trí mấy tên côn đồ.

“Được rồi, em biết quá nhiều rồi.” Anh hít sâu một hơi, thanh âm căng lên, gằn từng chữ, hiển nhiên tính nhẫn nại đã không còn bao nhiêu. “Bây giờ, mau nói cho rõ ràng cái chuyện chết tiệt kia!”

Đề Oa chớp chớp mắt, kỳ thật vẫn còn muốn hỏi nữa, nhưng nhìn sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, cô rất thức thời thu hồi câu hỏi, ngoan ngoãn đáp lại.

“Ách, đừng tức giận, tôi nói là được mà.” Cô vươn bàn tay nhỏ, vỗ nhẹ lên khuôn mặt lãnh khốc, rồi dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của anh.

Bàn tay nhỏ kia như có ma lực, chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua, có thể mang đi hết tất cả táo bạo và mất kiên nhẫn. Anh nhếch đôi môi mỏng, không nói một lời chỉ nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm trong đôi mắt đen lóe lên ánh lửa cực nóng, mềm mại phủ lên thân thể cô.

Cô không để ý đến ánh mắt nồng nhiệt chợt lóe lên rồi biến mất kia, chỉ nghiêng đầu cố gắng nhớ lại.

“Sáu tháng trước, qua lời giới thiệu, tôi đến nhà Tô Chiêu Nghiệp đảm nhiệm làm quản gia ngắn hạn.” Vừa nhớ tới gã đàn ông ác liệt vô sỉ kia, Đề Oa liền cảm thấy chán ngán.

Tô Chiêu Nghiệp sống trong một tòa cao ốc, quen biết rất nhiều người trong giới chính trị và thương mại, cũng được xem là một người nổi tiếng. Bên ngoài mặt mũi hiền lành, đi đầu trong những công việc từ thiện, lên truyền hình cũng đều bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn qua là một người lương thiện hạng nhất, nhưng thật ra là một kẻ hung tàn ác bá, âm thầm làm không ít việc thiếu đạo đức, nhiều năm nay đã vơ vét không ít của cải.

“Trong lúc em làm việc đã thấy cái gì?” Anh hỏi.

“Hmm, rất nhiều nha! Vơ vét tài sản, hối lộ, uy hiếp, gian lận…” Cô kể một hơi, lên án một chuỗi tội danh thật dài, sau đó hạ kết luận. “Tóm lại, chỉ cần là chuyện xấu, hắn ta đại khái đều làm đầy đủ.”

Quản gia rất dễ dàng bị xem nhẹ, nhưng thường cũng là người biết được nhiều bí mật trong nhà nhất. Không ai để ý đến cô, cô nhìn thấy mọi chuyện xấu của hắn, còn vụng trộm ghi chép lại.

Hai người đàn ông trao đổi một ánh mắt, biểu tình trên mặt có chút đăm chiêu.

“Hơn một tháng trước, có vị cảnh sát Trần tới tìm tôi, nhờ tôi giúp đỡ…”

Khuyết Lập Đông cắt ngang lời cô, đôi mắt đen nheo lại, lông mày càng nhíu chặt.

“Em liền lập tức đáp ứng, còn hứa hẹn sẽ ra toà án, tuyệt đối sẽ trình bày rõ mọi việc?”

“Đương nhiên, đây là nghĩa vụ vì nước vì dân mà!” Đề Oa nắm chặt tay, trả lời như chém đinh chặt sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn lấp lánh ánh sáng chính nghĩa.

Giọng nói trầm thấp, trong nháy mắt biến thành tiếng rít gào đầy tức giận.

“Nghĩa vụ con mẹ nó! Ngu ngốc, cái đầu em không có não sao, không biết nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình sao?!” Nghe thấy cô tự mình nhảy vào nguy hiểm, anh tựa như nuốt phải mấy trăm ký thuốc nổ, lập tức nổ tung.

Thanh âm oanh tạc thật lớn làm cho cô giật mình nhắm mắt, rụt đầu lại như con chim nhỏ, trong tai vẫn còn tiếng vọng ong ong. Bị mắng xong, cô tức giận quật cường ngẩng đầu, đôi mắt trong veo trừng anh, bộ ngực tròn trịa càng vì phẫn nộ mà phập phồng, tạo thành cảnh xuân tuyệt vời đẹp mắt.

“Khuyết tiên sinh, xin anh nói chuyện khách khí một chút! Đầu tôi có não, cũng không phải là kẻ tàn phế. Còn nữa, tôi đồng ý ra tòa có cái gì không đúng? Tuy rằng nguy hiểm một chút, nhưng mà tà không thể thắng chánh, người tốt luôn luôn thắng a!” Có thua cũng không được đánh mất nghĩa khí, thanh âm của cô cũng không nhỏ.

Khuyết Lập Đông cười lạnh một tiếng.

“Đợi cho đến khi em bị sát thủ xé thành bốn mảnh, chúng ta sẽ thảo luận lại vấn đề này.”

Hiệu quả của lời uy hiếp này có thể sánh bằng một thau nước lạnh, nhiệt huyết sôi trào của cô toàn bộ nguội ngắt, cô cắn môi đỏ, không nhịn được mà phát run vì hình ảnh đáng sợ mà anh miêu tả.

“Khuyết… Lập… Đông, anh dám uy hiếp tôi? Nói cho anh biết, bổn cô nương cũng không phải bị dọa đâu, tôi…” Cô chĩa ngón trỏ mảnh khảnh, mỗi khi gào lên một chữ, lại đâm vào anh trong ngực một chút.

Đáng tiếc là, những lời mắng chửi còn chưa nói xong, cổng nhà bị đẩy ra, một cô gái thanh lệ bước vào, bộ dạng Đề Oa nhe răng trợn mắt mắng chửi người, đều bị nhìn thấy không sót cái gì.

“Ông xã, em về rồi. A, hôm nay có khách sao?” Tả Hương đứng ở cổng nhà, kinh ngạc nhìn mọi người trong phòng khách.

Đề Oa hoảng sợ, vội vàng thu hồi ngón trỏ, nhảy ra khỏi người Khuyết Lập Đông. Cô bày ra khuôn mặt tươi cười thân mật, hai tay đặt lên đầu gối, giống như một thiếu nữ nhu thuận đang ngồi nghiêm chỉnh, muốn cứu vãn một chút hình tượng.

“Là Sói và bạn gái cậu ta. Nhà cậu ta có chút vấn đề, cho nên đến ở nhờ nhà chúng ta.” Hàn Ngạo trả lời.

“Bạn gái của Sói? Thật ngạc nhiên nha, em chưa từng thấy Sói có bạn gái bên cạnh.” Tả Hương xoay người cởi giày cao gót, thân hình nhỏ nhắn liền thấp đi nhiều, phải đứng trên cái ghế nhỏ mới có thể cao đến mặt ông xã.

“Mẹ!” Bé trai hoan hô một tiếng, ném đồ chơi nhào vào lòng Tả Hương, chu chu môi, mãnh liệt ôm chặt lấy mẹ, nhiệt tình hoan nghênh mẹ tan việc về nhà.

“Bọn anh đang nói chuyện, chắc phải một lát nữa mới xong.”

Tả Hương gật đầu, nghe được ý tứ trong lời nói của chồng. Cô ôm con, lộ ra nụ cười mỉm. “Vậy em vào phòng sách đây, chờ sau khi anh xử lý chuyện xong, chúng ta còn phải bàn xem bữa tối mọi người muốn ăn cái gì.” Cô bước vào phòng sách, cố ý tránh cuộc nói chuyện giữa mọi người.

Bọn họ nói chuyện rất đơn giản, lại để lộ ra sự ăn ý thâm sâu, ánh mắt hướng về đối phương, nóng rực làm cho người ta đỏ mặt, vợ chồng hai người ân ái không thành lời, Đề Oa nhìn thấy, trong lòng dâng lên hâm mộ sâu sắc.

Một câu ra lệnh ngắn gọn, cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Em cũng vào đó đi.”

“Ơ?”

“Tôi nói, em cũng đi vào phòng sách chờ đi.” Khuyết Lập Đông khoanh hai tay trước ngực, mặt không chút thay đổi ngạo nghễ nhìn cô.

“Vì sao?”

“Chuyện còn lại em không cần biết.” Anh có ý định đặt cô ở ngoài câu chuyện, không cho cô biết nhiều, sau khi hỏi ra manh mối từ miệng cô, liền lập tức qua cầu rút ván, vội vã ném cô vào trong phòng sách luôn.

Biết càng nhiều, thì cô càng nguy hiểm. Thay vì để cho cô gái nhỏ này dấn thân vào nguy hiểm, chi bằng hoàn toàn giấu diếm, ngăn cách cô ở bên ngoài mối nguy hiểm này.

Đề Oa thở hốc vì kinh ngạc, không thể tin được anh lại muốn giấu diếm cô!

“Tôi không cần biết? Anh có lầm không? Người được yêu cầu ra tòa làm chứng là tôi, người chịu uy hiếp cũng là tôi, việc này không thoát được liên quan với tôi, tôi có quyền được biết các anh muốn làm như thế nào a!” Cô cao giọng kháng nghị, tranh thủ tham gia cơ hội nói chuyện này.

Kháng nghị không có hiệu quả, anh vẫn duy trì thái độ như cũ.

“Tôi xử lý là được.” Anh lạnh nhạt nói, túm cô vào phòng sách, gật đầu với Tả Hương vẻ mặt đang đầy hứng thú. “Tạm thời giúp tôi coi chừng cô ấy, đừng cho cô ấy đi ra ngoài.”

“Khuyết Lập Đông, tôi cảnh cáo anh, không được xách tôi nữa, tôi là người, không phải là hành lý!” Cô vươn bàn tay nhỏ, nhéo mạnh vào cánh tay anh, trừng phạt hành vi ác liệt của anh.

Mắt thấy bộ dạng “dõng dạc” của Đề Oa, Tả Hương nhấc đôi mày liễu, ôm con lui về phạm vi an toàn phía sau. “Tôi nghĩ, tôi không có khả năng ngăn được cô ấy đâu.” Tả Hương thành thực trả lời, vẻ mặt không khác gì chồng, vừa tò mò lại vừa cười cười.

Một người đàn ông như Sói, lại giữ một cô gái bên cạnh mình, cũng chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Tuy rằng anh không nói rõ, nhưng trong lòng vợ chồng Hàn gia đều biết rõ ràng, dễ dàng nhìn ra, anh hoàn toàn “đối xử đặc biệt” với cô gái nhỏ này, tính tình táo bạo, độc tài bớt lại một chút trước mặt cô.

Thay đổi như vậy tuy rằng không rõ ràng, nhưng đã đủ làm cho vợ chồng hai người được mở rộng tầm mắt.

Đề Oa bị xách lên giữa không trung vẫn còn đang kháng nghị.

“Này, Khuyết Lập Đông, anh có nghe không vậy? Này, anh dám ném tôi vào thử xem, này, anh dám?! Anh thật sự dám…”

Anh dám!

Một tiếng “phịch” vang lên, cô bị ném vào trong phòng sách giống như con búp bê vải, mông đập mạnh xuống đất, nhất thời đau đến quên cả giận, nước mắt dâng lên, suýt chút nữa đã òa khóc.

Oa, tên đáng ghét này dám đối đãi cô như vậy!

Cô nắm chặt quả đấm, hít sâu một hơi, ngưng tụ sự phẫn nộ, chuẩn bị mắng anh, lại đúng lúc nhìn thấy anh cầm lấy ghế dựa đi đến chặn trước cửa, tiện tay đóng cửa lại.

“A, không được, không được đóng cửa a! Này, anh…”

Rầm!

Lời còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ điêu khắc tượng cành đào đã đóng sầm thật mạnh trước mặt cô.

* * *

Cho dù là ở giữa thành thị, bên trong biệt thự Hàn gia vẫn có thể yên tĩnh.

Tạp âm đều bị ngăn cách bên ngoài, cái duy nhất có thể làm cho người ta cảm giác được đang ở trong thành thị chính là bên ngoài cửa sổ, ngàn vạn ánh đèn sáng như ngọc bảo thạch.

Đề Oa đã tắm rửa xong, thay áo ngủ.

Áo ngủ mới tinh, nhưng mà đã sớm được giặt ủi, quản gia nơi này ngay cả chi tiết nho nhỏ cũng đều chú ý tới. Tơ lụa màu đỏ mềm mại cực kỳ, ma sát vào da thịt thật thoải mái, càng tôn lên làn da trắng nõn phấn hồng của cô.

Chỉ là, cho dù mặc vào bộ áo ngủ xinh đẹp, tâm tình cô vẫn không tốt.

Khuyết Lập Đông lại dám nhốt cô vào trong phòng khách, tự mình nói chuyện với Hàn Ngạo, mãi đến khi mọi việc đều đã bàn bạc thỏa đáng, mới nhấc ghế dựa ra, mở cửa thả người. Lúc cửa phòng sách được mở ra, Tả Hương đã đọc xong hai quyển sách cho đứa con trai, còn Đề Oa ngồi ở trước cửa, gõ cửa đến mức hai tay phát đau.

Người đàn ông này quả thật hạ quyết tâm một tay che trời, ôm hết mọi chuyện của cô mà giải quyết sao? Không được không được, nói thế nào đi nữa, chuyện Tô Chiêu Nghiệp có liên quan tới cô, toàn bộ câu chuyện cô phải tham gia mới được!

Thân hình nhỏ nhắn bước vào phòng dành cho khách, cởi áo ngủ, chậm rãi tìm móc áo treo lên, rồi đi đến bên giường, đặt mông ngồi xuống. Cô một mặt vừa nghĩ, phải dùng phương pháp gì mới có thể tham gia vào, không bị anh bỏ rơi bên ngoài, một mặt thong dong duỗi người…

“Em chậm quá!” Thanh âm không hờn không giận vang lên.

Trên giường có người?!

Cô vừa ngả người được một nửa, toàn thân liền cứng ngắc, duy trì tư thế kỳ quái, thật chậm rãi, thật chậm rãi quay đầu lại, phát hiện rõ ràng một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cái giường lớn đã sớm bị một thân thể nam tính cao lớn chiếm mất hơn phân nửa.

“Đây là giường của anh sao? Tôi đi nhầm phòng à?” Vẻ mặt cô hoang mang, len lén nhích mông, chuẩn bị nhảy xuống giường.

Aiz, đều do căn nhà này quá lớn, cô mới đến đây, không rõ phương hướng, hơn nữa lại còn bị Khuyết Lập Đông làm cho tức đến muốn ngất, nên mới đi nhầm phòng, lên nhầm giường.

Mới nhích được mấy centimet, bàn tay ngăm đen liền phóng đến như tia chớp, giữ chặt áo ngủ màu đỏ, sợi vải mềm mại bị kéo căng ra.

“Em không đi nhầm.” Anh cực kỳ bình thản nói.

“Như vậy, là anh đi nhầm sao?” Cô càng hoang mang.

“Không, tôi cũng không đi nhầm. Tôi đang chờ em.” Khuyết Lập Đông nheo đôi mắt đen, nhìn chằm chằm thân thể xinh đẹp của cô. Ngọn lửa nóng rực trong mắt, làm cho không khí cũng trở nên nóng theo.

Cô theo bản năng che ngực, đỏ bừng mặt dưới ánh mắt của anh. Cái áo ngủ này tuy rằng cái gì nên che đều đã che, nhưng cổ áo thấp, vẫn lộ ra một bầu tuyết trắng non mềm, hơn nữa vải dệt mỏng, dưới ngọn đèn, dáng người linh lung mơ hồ có thể nhìn thấy được, cực kỳ mê người.

Ánh mắt anh nhìn cô, khát vọng nhiệt liệt, giống như anh đang rất đói bụng rất rất đói bụng, mà cô vừa vặn chính là một bữa đại tiệc phong phú.

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Đề Oa vang lớn, sức tưởng tượng trong đầu bay xa vạn dặm, mỗi một hình ảnh hiện lên trong óc đều làm cho cô xấu hổ đến khó hô hấp.

Ách, không thể nào, cô còn đang nổi nóng, anh lại lên giường của cô, còn dùng ánh mắt này nhìn cô. Ách ách, anh không phải là muốn…

“Đã trễ thế này, tôi, tôi đã sắp mệt chết rồi, có chuyện gì chúng ta ngày mai rồi nói sau!” Cô sử dụng chiến thuật kéo dài, vọng tưởng muốn chạy trốn khỏi miệng Sói, cái mông lại miễn cưỡng nhích thêm vài centimet. “Ách, như vậy đi, cái giường lớn này nhường cho anh, tôi sẽ tìm chỗ khác ngủ.” Ngủ ở đâu cũng được, chỉ cần không ngủ với anh là tốt rồi.

Cô có dự cảm, một khi nằm cùng anh trên một cái giường, ngủ chính là việc mà bọn họ ít có khả năng làm nhất.

Roẹt…

Tiếng vải vóc bị xé rách, làm cho toàn thân cô đông lại, đôi mắt đen chuyển xuống nhìn áo ngủ, hoảng sợ phát hiện ra cái áo ngủ đã sắp bị anh xé rách. Cái khe hở một đường kéo dài lên trên, ngay cả đường ren trên quần lót nhỏ của cô, lúc này cũng có thể thấy được mơ hồ.

“Tôi, tôi, tôi cảnh cáo anh lập tức buông tay…” Cô cắn môi, chỉ sợ nếu tiếp tục nhích đi, áo ngủ sẽ bị xé rách luôn.

“Tôi không buông.” Anh quả quyết cự tuyệt, dùng tay giữ lấy cằm cô, bá đạo nghiêng người lên trước, đôi môi bạc chợt in dấu lên đôi môi đỏ mọng, nhấm nháp của hương vị ngọt ngào cô.

“Ưm…” Cô trừng lớn mắt, còn chưa kịp kháng nghị, lời nói đã bị anh nuốt mất.

Tia lửa vui sướng lóe lên trong lòng, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo của anh, mãnh liệt xâm lược cơ thể cô, đốt cháy toàn thân nóng lên, không tự chủ được mà run run.

Nụ hôn của anh kích tình như thế, bắt chước vũ điệu giao hoan của nam nữ, trêu đùa cùng lưỡi cô, cô ngay cả xương cốt cũng muốn mềm ra, hai tay chống trên lồng ngực rắn chắc của anh, cảm nhận đôi môi kịch liệt mút cắn.

Đề Oa bị hôn đến mơ mơ màng màng, e lệ vòng tay giữ lấy cổ anh, đáp lại bằng một động tác ngượng ngịu. Hành động lấy lòng anh, cô có thể cảm nhận được, cảm giác dao động trên người trở nên càng nóng…

Nụ hôn triền miên, mê hoặc làm cho cô mất hồn, khi môi anh chuyển xuống cổ, cô đã thở gấp, trong đầu trống rỗng.

“Đề Oa.” Anh nhẹ giọng nói, chậm rãi cắn cô, ngón tay cẩn thận lướt qua da thịt.

Cô co rúm lại, càng run rẩy.

“Dạ?”

“Anh muốn em.”

Ba chữ đơn giản, làm cho cô đang tê dại trên chín tầng mây, bị chấn động rớt xuống thực tế.

Anh muốn cô… Anh muốn cô… Anh muốn cô…

Ba chữ này quanh quẩn trong đầu Đề Oa, càng lúc càng lớn, càng lúc càng tới gần. Cô toàn thân căng cứng, tay chân luống cuống, ánh mắt mở thật lớn, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.

Trong khoảnh khắc sau đó, cô biến thành nữ siêu nhân, cũng không biết vì sao mà có đủ sức mạnh, có thể đá văng vòng tay của anh ra, lăn té xuống giường.

“Em muốn đi đâu?” Khuyết Lập Đông nhấc thân mình cao lớn, không hờn không giận trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang lăn trên mặt đất.

Cô như là con vật nhỏ lâm vào nguy hiểm, vẻ mặt cảnh giác, chậm chạp mấp máy môi. “Đi đâu cũng được, chỉ cần không ở chung phòng với anh là tốt rồi.”

Rất nguy hiểm! Nếu cứ như vậy, cô khẳng định sẽ bị anh mê hoặc đến mức đánh mất trinh tiết.

Tuy nói thời hiện đại quan niệm thoáng hơn, nhưng cô từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ nghiêm khắc, trước khi kết hôn mà lên giường, trong mắt người ngoài là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, nhưng đối với Đinh gia là chuyện lớn.

Hơn nữa tình cảm anh em sâu đậm, từ nhỏ Đinh Cách đã bảo vệ cô, đến khi lớn, sự ngọt ngào của cô hấp dẫn không ít con trai, nhưng còn chưa chạm vào được, tất cả sau buổi “nói chuyện” với Đinh Cách, lập tức đánh trống rút lui, tự động bốc hơi khỏi nhân gian.

Nếu cô thật sự bị Khuyết Lập Đông ăn sạch trên giường, sau khi Đinh Cách về nước, tuyệt đối sẽ giận sôi lên!

Đi không tới vài bước, đột nhiên đụng phải chướng ngại vật, cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra không biết từ khi nào anh cũng đã xuống giường, chắn giữa cô và cánh cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, thân hình ngăm đen cường tráng chỉ mặc mỗi một cái quần lót.

“A!” Cô kêu khẽ, nhanh chóng nhảy dựng lên, còn cầm lấy đôi dép che trước ngực, tạm thời làm lá chắn.

“Em không muốn sao?” Anh nhíu mày.

“Ách… Muốn, muốn cái gì cơ?” Cô phải hỏi cẩn thận đã.

“Làm tình.”

Không đoán được anh sẽ trả lời trực tiếp như thế, cô đỏ bừng mặt, liều mạng lắc đầu.

Đôi mày rậm càng nhíu chặt, không chấp nhận đáp án của cô. “Nếu em không muốn làm tình với anh, sao lại rất hưởng thụ nụ hôn của anh?” Cô gái nhỏ này, không phải bởi vì quá mức thẹn thùng, cho nên mới nghĩ một đằng nói một nẻo đó chứ?

Oanh!

Trên mặt một trận lửa hồng, trừng mắt, trong tay cầm chặt dép lê, nếu không phải lo lắng sự trong sạch sẽ gặp nguy hiểm, cô thật sự rất muốn xông lên phía trước, nhét đôi dép này vào trong miệng anh.

“Anh đừng nói bậy, em, em không có hưởng thụ anh, anh…” Cô ấp a ấp úng, khuôn mặt xấu hổ biến thành quả táo đỏ.

Ông trời ạ, người đàn ông này sao lại nóng vội như vậy, vừa xác nhận cô bị anh hấp dẫn, vừa xác nhận cô thích anh hôn, liền vội vã muốn lên giường, cùng cô… cùng nhau… “chuyện đó”? Ít nhất cũng phải có chút thời gian bồi dưỡng cảm tình chứ!

Khuyết Lập Đông từng bước đến gần, cô liền vội vàng lùi lại ba bước, chỉ là không gian trong phòng có hạn, mới lui không tới vài bước, cô đã bị ép đến bên giường. Cô liếc mắt nhìn tấm khăn trải giường hỗn độn một cái, sau đó đầy căng thẳng bước dọc theo mép giường, cách xa anh một vòng.

Con Sói lớn hoang dã này tính nuốt cô thế nào đây? Là cắn từng ngụm từng ngụm, hay là hôn từng tấc từng tấc? Cô càng tưởng tượng, mặt càng đỏ.

“Ách, nói thật, em cảm thấy không đúng lúc.” Người đàn ông này kiêu ngạo như vậy, khẳng định sẽ không chịu bị cự tuyệt, cô cố gắng nghĩ ra một lý do uyển chuyển nhất, muốn thuyết phục anh tạm thời dừng tay. “Ách, em nghĩ, chúng ta hiểu biết lẫn nhau còn chưa đủ…”

Những lời này cũng không phải hoàn toàn là lấy cớ, mà là cảm giác thật lòng của cô, cô biết về anh không đủ.

Nếu chỉ là quan hệ giữa chủ nhà và quản gia, cô có thể không cần quan tâm tới công việc của anh, chỉ cần đi làm rồi lãnh tiền lương, đợi cho đến khi hợp đồng hết hạn, phủi mông bước đi là xong. Nhưng xem tình hình này, anh rõ ràng muốn mối quan hệ “tiến thêm một bước”…

Cô cũng không phủ nhận, cô bị anh hấp dẫn. Bởi vì như thế, cô mới muốn hiểu rõ về anh, nhưng anh lại giấu diếm mọi thứ, chỉ cần hỏi tới vấn đề cá nhân, anh liền nói năng thận trọng.

Sói, không dễ dàng tin tưởng người khác. Cô có phải là chưa được anh tin tưởng hay không?

“Cái gì nên cho em biết, anh sẽ cho em biết.” Khuyết Lập Đông bình thản, khéo léo đẩy câu hỏi của cô trở về.

Đề Oa cau mày, trong lòng trộm mắng anh, nhất thời không để ý tới dưới chân, bàn chân trần giẫm lên vạt ngủ áo, lập tức trơn trợt…

Cô chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, sau đó một tiếng ầm nổ tung trên đầu, cùng với cơn đau kịch liệt kéo đến, trước mắt cô tối sầm lại, đau đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.

“Đau quá!” Cô la lên, nước mắt chảy xuống, bàn tay nhỏ xoa xoa trán.

“Em không sao chứ?” Anh thô bạo chất vấn, cất bước tiến lên, nhưng động tác ôm lấy cô lại cực kỳ ôn nhu.

“Không được đụng vào, đau quá, đau!” Đề Oa đau đến phát giận, không chịu buông tay.

Khuyết Lập Đông cầm tay cô, thong thả mà kiên quyết kéo ra. Khi nãy cô ngã sấp xuống, vừa vặn đập đầu lên tủ đầu giường, cái trán trơn bóng không chịu nổi cú va chạm, lập tức rách da, máu tươi ấm nóng chảy ra nhuộm đỏ trán.

Anh nhíu mày, cặp mắt nheo lại, đôi môi mỏng thấp giọng phun ra vài câu rủa thầm.

Đêm dài yên tĩnh, tiếng la của cô truyền đi thật xa, không tới vài phút sau, từ cửa truyền đến bước chân, vợ chồng Hàn gia “đặc biệt” đến thăm.

“Đã trễ thế này, hai vị không nghỉ ngơi, còn ở trong phòng luyện tập anh đuổi em chạy hay sao thế?” Hàn Ngạo ở trần, hai tay khoanh lại trước lồng ngực khêu gợi, Tả Hương đi theo phía sau hắn, tò mò ghé đầu vào xem động tĩnh trong phòng.

“Cút ngay.” Khuyết Lập Đông thô bạo quát, chỉ lo chăm sóc cô gái nhỏ trong lòng.

“Đây là nhà của tôi. Cậu là khách, tôi là chủ, chỉ có chủ mới có quyền hạ lệnh trục khách thôi.” Hàn Ngạo thản nhiên nhắc nhở, liếc mắt sang vợ một cái. “Hai người rất ầm ỹ, làm cho vợ tôi không thể chuyên tâm.”

Tả Hương cười xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vươn tay đấm ông xã một cái, thầm oán trách hắn dám tiết lộ bí mật khuê phòng. “Bọn em nghe thấy tiếng Đề Oa, cô ấy làm sao vậy?” Tả Hương hỏi, trên mặt tràn đầy quan tâm.

“Té bị thương.”

“A, đợi chút, em đi lấy thuốc.” Tả Hương xoay người chạy tới phòng khách, rồi lập tức ôm hộp cứu thương về.

“Được rồi, nên trở về phòng thôi.” Hàn Ngạo nhận lấy hộp cứu thương, đứng bất động như núi chắn trước cửa, không cho vợ mình bước vào.

“Để em giúp Đề Oa bôi thuốc…” Tả Hương vẫn là vẻ mặt lo lắng.

“Sói sẽ lo cho cô ấy. Hiện tại, theo anh trở về phòng đi, lo cho ông xã của em này.” Hàn Ngạo đem hộp cứu thương vào phòng, đặt lên tủ đầu giường. “Sói, tất cả cứ tùy tiện dùng, tôi còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy.” Nói xong, hắn ôm bà xã đang đỏ mặt, thong dong rời khỏi phòng.

Khuyết Lập Đông vẻ mặt âm trầm, mở hộp cứu thương, cầm lấy chai dung dịch oxy già giúp cô rửa vết thương, động tác lưu loát nhưng mềm nhẹ, chỉ sợ lại làm đau cô.

“Đau!” Cô khẽ kêu một tiếng, vội vàng thối lui, không chịu bôi thuốc.

“Nhịn một chút.” Giọng nói không kiên nhẫn, nhưng sự quan tâm trong đôi mắt đen rõ ràng có thể nhìn ra.

Nhìn anh quan tâm vết thương của mình như thế, đôi mắt cô sáng lên, cắn đôi môi đỏ nhịn đau, ngẩng cái đầu nhỏ, toàn thân căng thẳng để yên cho anh bôi thuốc.

Ngoài dự đoán, động tác của người đàn ông thô lỗ này lại rất nhẹ nhàng, nhanh chóng bôi thuốc khử độc, dường như không hề làm đau cô thêm lần nữa. Mãi đến khi anh đóng hộp cứu thương, cô mới phát hiện ra, miệng vết thương đã được xử lý thỏa đáng.

“Lên giường.” Khuyết Lập Đông lạnh nhạt nói, đẩy hộp thuốc sang một bên, ôm lấy vòng eo nhỏ, không phân trần gì liền kéo cô lên giường.

“Ách, lên, lên lên lên…” Cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng nói không xong, cái mông lại không ngừng nhích nhích ra bìa giường.

Muốn “lên” cái gì nữa a? Không thể nào, anh kiên trì như vậy sao?

Anh thấp giọng rủa vài tiếng, bàn tay to duỗi ra, kéo Đề Oa về giữa giường, hung hãn ôm vào trong lồng ngực. “Ngu ngốc, em còn muốn té thêm một lần sao?”

Cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể cuộn tròn thân mình, làm một quả bóng nhỏ trong lòng anh. Tuy rằng đã mất đi tự do, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn vẫn nói gì đó rất nhỏ, nhắc đi nhắc lại, giống như con muỗi đáng ghét vo ve.

“Em đang nói cái gì vậy?” Anh nghe không rõ lắm, mất kiên nhẫn hỏi.

Cô lẩm bẩm lại một lần, thanh âm tuy rằng lớn hơn một chút so với lúc trước, nhưng vẫn không thể nghe rõ nội dung.

“Lớn tiếng một chút.”

Cô lại lẩm bẩm một lần.

“Nói cho rõ ràng đi!” Anh không thể nhịn được nữa quát lên.

Cô thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt ủy khuất lặp lại. “Em, em, em không muốn, ách, với anh… chuyện đó…”

“Không cần lo lắng, em bị thương, anh sẽ không ra tay với em.” Ít nhất trước khi vết thương trên trán cô khỏi hẳn, anh sẽ kiềm chế dục vọng của mình.

Đề Oa vẻ mặt hoài nghi, xoay qua nhìn anh, thật cẩn thận hỏi lại. “Thật vậy sao? Anh thật sự sẽ không làm gì em nữa?” Đôi mắt trong veo nhìn sâu vào đôi mắt đen u ám, tìm kiếm lời hứa hẹn.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng, hít sâu một hơi.

“Đêm nay thì không.”

Sói, không dễ dàng tin tưởng người khác.

Sói, cũng không dễ dàng hứa hẹn. Nhưng một khi đã hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Đề Oa được hoãn thi hành hình phạt, lập tức thở một hơi nhẹ nhõm. Cô biết anh là người một lời nói đáng giá ngàn vàng, chỉ cần được anh hứa hẹn, sự trong sạch của cô cũng không còn nguy hiểm… Ách, được rồi, ít ra thì đêm nay không có nguy hiểm!

“Hmm, như vậy, anh còn ôm em làm cái gì?” Cô hoang mang hỏi, đảo mắt lên cánh tay sắt trên eo. Nếu anh quyết định đêm nay buông tha cô, như vậy nên buông tay ra, rồi tự động bỏ đi mới đúng a, vì sao lại còn nằm trên giường không chịu đi, bàn tay to kia quấn chặt chẽ, ôm cô không buông?

“Anh và em cùng ngủ.” Về điểm này, anh kiên trì không chịu nhượng bộ.

Ngủ cùng nhau?! Tuy rằng chuyện chỉ cùng nhau ngủ, so với chuyện bị anh ăn sạch sẽ, là kết quả tốt hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến phải cùng một người đàn ông, dán chặt vào nhau cùng nhau ngủ, cô vẫn thấy không thích hợp.

“Ách, nhưng mà, như vậy không tốt lắm đâu…” Cái đầu nhỏ ngóc lên.

“Ngủ.” Cái đầu nhỏ bị đè xuống.

“Em quen ngủ một mình…” Cái đầu nhỏ lại lần nữa ngóc lên.

“Ngủ.” Cái đầu nhỏ lại lần nữa bị đè xuống.

Kháng nghị không có hiệu quả, cô rốt cục tuyên bố từ bỏ, lùi về một phía giường, ai oán cắn gối, trong lòng vụng trộm mắng anh bá đạo.

Chỉ là, cả một ngày dài, cô thật sự mệt mỏi, sau khi dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh mà oán giận một lúc lâu, thân thể của cô từ cứng ngắc dần dần mềm ra, từ vạn phần cảnh giác trở nên không còn đề phòng. Khi cơn buồn ngủ nồng đậm ập tới, cô đã mềm yếu, đắm chìm trong hơi thở của anh mà ngáp dài.

Cái ôm của anh thật ấm áp, thật thoải mái, hơi thở tươi mát dễ ngửi, làm cho cô an tâm, rất an tâm.

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô mơ hồ còn cảm giác được, Khuyết Lập Đông khẽ dịch chuyển thân mình, đôi mắt đen nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ, sau đó nhẹ nhàng cúi người, một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống mái tóc cô.

Vẻ ngoài táo bạo, khó biểu lộ sự ôn nhu, có thể làm cho cô quyến luyến cả đời…

Một đêm đó, anh thật sự không làm gì cô.

Hết chương 6.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.